Lúc Thẩm Kiều tỉnh lại, cô thấy mình nằm trong một căn phòng tương đối sạch sẽ.

Căn phòng này tuy đơn giản nhưng lại mang phong cách riêng, trên tường còn dán vài tấm áp phích xen kẽ với tranh ảnh.

Bức rèm cửa màu xám đậm bị gió thổi nên đung đưa nhẹ, gió lùa vào trong phòng khiến thân thể Thẩm Kiều đột nhiên run rầy.

Đây là đâu? Thẩm Kiều chậm rãi ngồi dậy, cánh tay cô cực kỳ đau nhức, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy nó đã được quấn băng gạc.

“Em tỉnh rồi hả?”

Một giọng nói dịu dàng vang lên, Thẩm Kiều ngầng đầu lên thì cảm thấy kinh ngạc vô cùng, Dạ Lẫm Hàn đang đứng đó, trong tay anh còn bưng một ly nước ấm mà tiến về phía cô.

“Trước tiên uống nước cho trôi cuống họng đã.”

Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn anh sau đó mới vươn tay nhận lấy ly nước, cô thực sự khát, môi cũng đã khô lại từ lâu.

Sau khi cầm ly nước trong tay, cô uống liên tục không ngơi nghỉ.

Dạ Lẫm Hàn ngồi cạnh thấy vậy liền nói: “Uống chậm một chút, đừng để bị sặc.”

Thẩm Kiều dừng lại một chút, cô cảm thấy giọng nói của Dạ Lẫm Hàn có chút đáng sợ, dịu dàng đến đáng sợi Sau đó cô cũng từ từ uống từng ngụm nước, uống xong cô lập tức đặt ly lên bàn, tay Dạ Lẫm Hàn đột nhiên vươn ra lau khô nước còn đọng lại trên khóe miệng của cô.

Lúc này cô sửng sốt không thôi, thân thể cương cứng tại chỗ, cô không dám nhúc nhích gì cả.

Anh ta đang làm gì vậy? Tại sao anh ta lại dùng tay chạm vào miệng của cô? Thẩm Kiều đột nhiên bừng tỉnh, vội vã xoay đầu qua một bên đề tránh khỏi bàn tay của người nọ.

Dạ Lẫm Hàn vẫn cảm thấy bình thường, anh không biết động tác của anh khiến Thẩm Kiểu khó xử đến mức nào, sau đó anh với tay cầm cái ly rồi nói: “Dậy đi, anh đã nấu cơm cho em rồi.”

Cơm à? thật đáng sợ Nhắc đến đồ ăn, bụng của Thẩm Kiều đột ngột vang lên một tiếng rất †o.

Mặt cô đỏ đến mức cô phải dùng tay che lấy nó, Dạ Lẫm Hàn cười liên tục, sau đó dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Mau dậy di.”

Trong mắt anh không hề có chút gì gọi là chê cười cả, anh vẫn bình tĩnh như cũ nhìn cô.

Thẩm Kiều tự an ủi bản thân một lúc lâu rồi mới gật gật đầu, cô vừa đứng lên thì thấy quần áo của mình đã được ai đó thay cho, vì vậy cô theo bản năng túm lấy áo của mình.

“Đừng lo lắng, cô giúp việc đã đồi quần áo giúp em đấy.”

Lời giải thích của Dạ Lẫm Hàn khiến Thầm Kiều yên tâm trở lại, thế nhưng mặt cô lại đỏ hơn trước.

Cô chưa nói gì mà anh đã nhận ra được, cô xấu hồ cực kỳ, chỉ biết cúi đầu nhẹ nhàng đi theo anh tới bàn cơm.

Trên bàn có rất nhiều món ăn kèm, còn có canh nữa, có thể nói bữa ăn chứa đầy đủ dinh dưỡng, trông rất ngon! Thẩm Kiều rất đói bụng, cô nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái rồi vội vàng ngồi vào bàn.

“Ăn đi, đừng có khách sáo làm gì.“ Dạ Lẫm Hàn cười cười, anh xới thật đáng sợ.

một chén cơm đẩy qua rồi đưa cho cô một đôi đũa.

“Cảm ơn anh Hai.”

Thẩm Kiều cảm ơn xong thì bắt đầu ăn cơm, cô thật sự đói bụng! Cả ngày hôm qua cô cũng không có ăn gì, có trách thì trách cái tính cố chấp lì lợm của cô mà thôi! Trước đây cô đã từng ba ngày không bỏ gì vào bụng, kể cả một hạt cơm hay một giọt nước, thế mà cô vẫn sống sót đấy thôi? Tại sao bây giờ chỉ mới không ăn có một ngày mà đã chịu không nổi tồi? Thẩm Kiều vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, cô nhất định phải kiên cường vượt qua mới được! Cô cứ liên tục gặp chuyện xui xẻol Lâm Giang phản bội cô, đến cả người thân lâu ngày không gặp cũng mang lại phiền phức cho cô, cô lại bị bắt ép gả cho Dạ Mạc Thâm! Cô đều chịu được tất cả những chuyện này, chỉ cần nửa năm thôi, qua khoảng thời gian đó là cô được tự do rồi, có thể rời khỏi nơi này rồi! Đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ đi đến thành phố mà mình thích, xin vào làm việc ở đó, cô sẽ sinh con mình ra rồi nuôi nấng nó thật tốt! Cô nghĩ một lúc lâu thì đột nhiên mắt cô cảm thấy cay xè, cô càng cố kiểm nén càng không thể nhịn được, cuối cùng nước mắt cũng lăn dài trên má rồi rơi thằng vào chén cơm của cô.

Thế nhưng cô vẫn không thể ngừng khóc, cô vẫn bình tĩnh ăn cơm, có điều chỉ nuốt mỗi cơm trắng chứ không chịu động đến bất cứ món nào khác.

Dạ Lẫm Hàn vốn dĩ đang vui vẻ nhìn cô ăn cơm, thế nhưng lúc anh thấy hốc mắt cô đỏ lên thì không thề cười nổi.

Ngay sau đó, anh thấy nước mắt cô rơi xuống thì nụ cười của anh cũng cứng lại, lát sau anh mới than nhẹ một cái, cầm đũa gắp đồ ăn vào trong chén cô: “Đừng có ăn mỗi cơm không, ăn một chút đồ ăn đi.”

Thẩm Kiều hít sâu một hơi, thế nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi mãi.

Cô thấy Dạ Lẫm Hàn gắp đồ ăn cho mình thì ngầng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt xinh đẹp ngập tràn nước mắt khiến lòng anh cảm thấy đau xót không thôi.

Anh không gắp thức ăn cho cô nữa, môi cũng mím chặt lại.

Khóe miệng Thẩm Kiều còn dính lại một hạt cơm, cô biết bây giờ bộ dáng của mình trông rất thảm thương, thế nhưng cô không có cách nào kiểm soát được cảm xúc của mình, cô càng kiểm nén thì nó càng bùng nổ.

Một bàn cơm này khiến Thầm Kiều nhớ lại ký ức hồi nhỏ, lúc đó cô được cảnh sát cứu khỏi tay của kẻ xấu.

Trong lúc ba mẹ cô chưa tới đón, chú cảnh sát nọ đau lòng ôm cô, sau đó còn dẫn cô về đồn cảnh sát, còn mua cơm cho cô ăn nữa.

Lúc ấy cô không nói gì cả, cô cứ im lặng ăn mỗi cơm trắng, chú cảnh sát cũng than một tiếng rồi gắp thức ăn cho cô.

“Nhóc con, ăn một chút đồ ăn Thẩm Kiều lúc đó còn nhỏ, cô không nhịn được mà khóc to.

Bây giờ thì…cô đã trưởng thành, đã kết hôn và đã có thai, khi cô đối mặt với hành động ấm áp này của Dạ Lẫm Hàn, cô vẫn cảm thấy khổ sở như xưa.

Thẩm Kiều vừa nhớ lại vừa khóc.

“Thực xin lỗi, anh, em cũng… em cũng không muốn như vậy đâu.”

Cô khóc nức nở rồi đặt cái chén trong tay xuống bàn, sau đó dùng mu bàn tay liên tục lau nước mắt.

Cô khổ quá rồi, cô không thề chịu đựng được nữa.

Đó là khoảng thời gian u ám nhất trong cuộc đời của cô.

Lúc ấy cô đã ngồi ở đồn cảnh sát ba ngày ba đêm.

Khi tất cả đứa nhỏ đều được ba mẹ chúng đón về thì mẹ cô mới chịu đến đón cô sau ba ngày dài đằng đẫng.

Lúc bà nhìn thấy cô, bà chỉ mắng cô không chịu nghe lời, hỏi cô vì sao lại chạy chơi loạn rồi để bị bắt cóc, sau đó bà còn đánh vào mông cô trước mặt các chú cảnh sát nữa.

Lúc đó Thẩm Kiều chỉ muốn khóc, nhưng cô vẫn nhịn được, cô trừng to mắt nhìn mẹ mình.

Vì sao? Mẹ cô không thương cô sao? Bà ấy không lo lắng cho cô sao? Vì sao những người mẹ khác đều thương con mình, thế nhưng mẹ của cô… vì sao lại không giống họ? Lúc này cô đột nhiên cảm nhận được có ai đó phủ áo khoác lên người mình, chiếc áo mang theo hương thơm cùng sự ấm áp của một người đàn ông.

“Rất khó chịu phải không?”

Dạ Lẫm Hàn không biết từ bao giờ đã ngồi cạnh cô, anh còn cầm một cái khăn trên tay, anh cúi xuống lau nước mắt cho cô rồi nói: “Khóc được – là tôt rồi, nêu đã khóc xong thì mau ăn cơm di, nếu không sẽ để bụng È đói, như vậy thì không tốt đâu.”

Tay Thẩm Kiều run rầy, cô ngẩng đầu nhìn Dạ Lẫm Hàn, anh chỉ cách cô một khoảng cách rất nhỏ, lông mi cô cũng run rầy theo.

“Cảm ơn anh.”

Dạ Lẫm Hàn chỉ cười rồi nói: “Không cần khách sáo như vậy, có phải khóc xong thì cảm thấy tốt hơn không?”

“Dạ“ Thẩm Kiều gật gật đầu.

“Vậy ăn một chén canh di.”. Truyện Tiên Hiệp

Dạ Lâm Hàn múc canh vào chén cô, Thẩm Kiều chỉ có thể nhận lấy.

“Hôm qua anh đến bệnh viện thì thấy xe của Mạc Thâm ở bãi đỗ, hai người đã gặp nhau rồi hả?”

Nghe vậy, Thẩm Kiều đột nhiên dừng lại mọi động tác.

“Cái thằng Mạc Thâm này là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, nói một đằng làm một nẻo.

Anh nói em nghe, Mạc Thâm đối xử với em rất tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play