**********

Chương 1640: Quà sinh nhật

Sau khi nghe xong những lời này, tư tưởng của Đường Viên Viên lại phiêu dạt tới chỗ khác.

Nếu có thể bắt đầu yêu đương từ khi còn học cấp ba, đến lúc tốt nghiệp đại học thì tiến tới hôn nhân hình như thật sự là một dự định không tồi đâu.

Nhưng mà tuổi tác của cô nhỏ hơn anh trai, chờ tới khi cô vào đại học thì anh trai đã tốt nghiệp đại học xong rồi.

Căn bản không thể xảy ra việc mỗi ngày đều ở bên nhau bầu bạn sẻ chia, nghĩ tới đây, biểu cảm của Đường Viên Viên lập tức có chút ủ rũ.

Thật là đáng tiếc.

Mà Viên Nguyệt Hàn lại ôm lấy Đường Viên Viên vẫn còn đang thả trôi tư tưởng bay tới chỗ rất xa, đã bắt đầu thỏa sức tưởng tượng về một tương lai đầy tốt đẹp phía trước. “Đi thôi đi thôi, không muốn tìm anh trai nhỏ cũng được, đến lúc đó cứ ăn một chút cũng coi như là đã giúp đỡ tớ rồi, sinh nhật của tớ mà, suy cho cùng cũng không thể chỉ có vài người được đúng không?”

Cuối cùng Đường Viên Viên chỉ có thể đồng ý. “Được rồi, đến lúc đó tớ sẽ qua được chưa. “Yêu cậu chết đi được ấy Viên Viên ơi.” Viên Nguyệt Hàn ôm thật chặt Đường Viên Viên một cái, sau đó lại ngó lên nhìn Mạnh Khả Phi ở giường trên: "Khả Phi, hôm đó cậu đi cùng Viên Viên tới nhé, hai người các cậu nhất định không được vắng mặt đầu đó.

Mạnh Khả Phi vẫn chưa ngủ, nghe cô ta gọi tới tên mình lại không thể nào giả chết được nên chỉ có thể nói: “Hôm đó có khả năng tôi vẫn phải đi làm thêm, nếu như ông chủ đồng ý cho tôi nghỉ một hôm thì tôi chắc chắn sẽ đi, nếu ông chủ không đồng ý thì đành phải có lỗi với cậu thôi.” “Được rồi, trước đó vài hôm cậu cứ thử xin phép ông chủ xem sao, nhớ là nói mấy câu êm tại một chút, hẳn là chú ấy sẽ châm chước cho cậu nghỉ một hôm” “Ừ, để tôi thử xem sao.”

Sau đó ký túc xá rơi vào trạng thái im lặng, không ải nói với ai câu nào nữa.

Mỗi người họ đều mang theo những tâm tư của riêng mình tiến vào giấc mộng.

Hôm sau Đường Viên Viên muốn đi chọn quà sinh nhật cho Viên Nguyệt Hàn, rốt cuộc cũng là đến dự sinh nhật của người ta, nói thế nào cũng không thể đi tay không tới được, vốn dĩ cô muốn rủ Mạnh Khả Phi cùng đi chọn quà với mình, kết quả Mạnh Khả Phi lại phải đi làm thêm, không còn cách nào khác, Đường Viên Viên đành phải đi một mình.

Kết quả vừa ra khỏi cổng trường cô đã đụng phải Uất Trì Diệc Thù.

Nhìn thấy anh, Đường Viên Viên vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, nhanh chân chạy tới chỗ anh. “Anh, sao anh lại tới nữa thế?”

Từ sau lần làm hòa lúc đó, tần suất Uất Trì Diệc Thù tới tìm cô càng lúc càng tăng lên rồi. "Lại?” Uất Trì Diệc Thù khẽ híp hai mắt lại: “Sao lại dùng từ “lại”? Không lẽ em không mong muốn anh đến đây thăm em à?” “Đương nhiên là không phải.” Đường Viên Viên lắc đầu nói: “Chỉ là mỗi ngày anh đều dành thời gian tới đây tìm Viên Viên, có phải sẽ lỡ mất rất nhiều thời gian làm chuyện khác không?” “Sẽ không đâu, ở bên cạnh em sao có thể coi là chuyện tốn thời gian được chứ, hôm nay em định làm gì vậy?”

Tuy rằng hai người họ vẫn chưa thổ lộ tình cảm với nhau, cũng chưa từng nói rằng muốn ở bên nhau, nhưng mà những chuyện họ làm lúc này thật giống như khoảnh khắc ngọt ngào nho nhỏ giữa các cặp đôi yêu nhau hằng ngày, ví dụ như Uất Trì Diệc Thù sẽ đi cùng cô tới những nơi mà cô muốn đi, hoặc là ăn một bữa cơm bình thường giản dị, uống một cốc trà sữa thanh mát ngọt ngào. "Hai ngày nữa em phải đi dự sinh nhật của một người bạn, cho nên em muốn mua cho cô ấy một món quà” “Sinh nhật? Bạn nào vậy?” Uất Trì Diệc Thù đã từng gặp qua ba người bạn cùng phòng ký túc của Đường Viên Viên, nhưng trừ Mạnh Khả Phi ra thì hai người còn lại nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như kiểu người không tốt lành gì hết. “Chính là hai người bạn cùng phòng của em mà anh đã từng gặp rồi ấy, một người là Viên Nguyệt Hàn, một người là Trương Hiểu Lộ, đúng rồi, cả hai cô ấy đều thích anh đó.

Quả nhiên là hai người họ, Uất Trì Diệc Thù nhớ tới sự kiện làn trước khi đang ăn cơm thì có một người rời khỏi đó, mím môi lại, sau đó nắm tay cô gái nhỏ đi về phía trước. “Mua quà sinh nhật thì được, nhưng mà chỉ dừng lại trong giới hạn đưa cho hai người họ thôi, sinh nhật thì tốt nhất không nên đi.”

Nghe anh nói vậy, vẻ mặt của Đường Viên Viên ngập tràn sự khó hiểu. “Vì sao vậy anh?”

Cô bé của anh quá mức hồn nhiên, Uất Trì Diệc Thù cũng muốn bảo vệ sự trong sáng ấy của cô nên tất nhiên sẽ không nói xấu về hai cô gái kia trước mặt cô, chỉ dịu dàng nói: “Nếu như em tham dự tiệc sinh nhật rồi thì ai ăn cơm cùng anh đây?”

Quả nhiên sau khi Đường Viên Viên nghe xong thì bắt đầu tỏ ra vô cùng bối rối. “Không có ai ăn cơm cùng anh à?” “Ừ, nếu như em không tới thì anh chỉ có thể ăn cơm một thân một mình thôi.” “Nhưng mà trước đó anh...

Không phải trước đó anh vẫn luôn ăn cơm một mình hay sao? Cũng chưa từng thấy anh tủi thân tới mức này mà, sao hôm nay lại cứ tỏ ra như vậy thế? “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, có thể giống nhau được sao?"

Uất Trì Diệc Thù duỗi tay búng nhẹ lên trán cô một cái: “Hay là em cảm thấy sinh nhật của cô bạn kia có khả năng sẽ có rất nhiều bạn nam khác tới tham dự, muốn tới đó gặp gỡ làm quen đúng không?"

Không hiểu sao Đường Viên Viên có chút chột dạ, bởi vì đây đều là những lời Viên Nguyệt Hàn đã nói với cô đêm hôm qua, nhưng câu nói này của anh hôm nay giống như đã ở hiện trường lúc các cô đang nói chuyện vậy. “Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ, em tất nhiên sẽ không nghĩ tới những chuyện đó rồi, không đi không đi nữa.”

Nếu như cô đi, có lẽ anh trai sẽ cảm thấy cô cố ý tới gặp những bạn nam khác. “Nhưng mà anh ơi, đêm qua em đã đồng ý với bọn họ rồi, nếu như bây giờ đổi ý không đi nữa, có lẽ nào bọn họ sẽ cảm thấy Viên Viên không biết giữ lời hứa, rất đáng trách hay không?” “Sẽ không đâu.

Mối quan hệ sống chung giữa người với người, tuy rằng tình cảm là rất đáng quý, nhưng hai người kia vốn dĩ không tốt đẹp gì hết, đối với loại người như vậy căn bản không cần phải sợ làm chuyện có lỗi với họ. C*ập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом

Nhưng nếu như Uất Trì Diệc Thù không nói ra, chỉ sợ Đường Viên Viên sẽ luôn dằn vặt day dứt mãi trong lòng mình. “Em cứ nói là đột nhiên em có chuyện khác phải xử lý mất rồi, nói lời xin lỗi với cô ấy, sau đó tặng quà sinh nhật cho cô ấy là được, chỉ cần có tấm lòng thôi, nếu như cô ấy vì chuyện này mà giận cá chém thớt với em...

Câu nói tiếp theo, Uất Trì Diệc Thù chợt im lặng không nói tiếp nữa, tuy Đường Viên Viên rất ngây thơ đơn thuần, nhưng cũng không phải là người không hiểu ý, rất nhanh đã hiểu được ý của anh. “Em biết rồi anh, vậy chúng ta cứ đi chọn quà trước đã, đến lúc đó em giải thích rõ ràng với cô ấy là được rồi.”

Kỳ thật Đường Viên Viên cũng không hiểu quá rõ về Viên Nguyệt Hàn, nói rõ ra là một chút cũng không hiểu được, rốt cuộc thì trước đó đã từng cãi nhau long trời lở đất, cô cũng chưa từng có ý định tìm hiểu về sở thích của Viên Nguyệt Hàn.

Nhưng mà nếu chỉ mua quà sinh nhật thôi thì nữ sinh tuổi này về cơ bản có những món đồ cố định cần dùng tới, mấy thứ đơn giản đó Đường Viên Viên vẫn có thói quen sử dụng, chẳng hạn như nước hoa, hơn nữa cô còn đặc biệt thích mùi hương ngọt ngào của trái cây, cho nên lần này cô đang dự định mua nước hoa tặng cho Viên Nguyệt Hàn là được.

Khi cô kéo theo Uất Trì Diệc Thù tới quầy bán nước hoa, chị nhân viên còn tưởng rằng cô gái nhỏ này đang muốn mua cho bản thân mình, Đường Viên Viên nói thẳng: “Em muốn mua quà cho bạn em, loại nước hoa nào mang đi tặng người khác thì thích hợp hả chị?” “Nếu như tặng cho người khác thì em phải biết sở thích của cô ấy như nào nhé, cô ấy thích hương nồng một chút hay là mùi hương thanh nhạt hơn?” “Em cũng không rõ lắm. “Như vậy đi, nếu em không biết rõ thì cứ chọn một loại mùi hương vừa không quá nồng đậm nhưng cũng vừa không quá nhạt nhẽo được chứ?"

Câu nói này nghe có vẻ rất hợp lý, Đường Viên Viên gật đầu: “Được ạ, đến lúc đó chị có thể đóng gói đẹp đã giúp em một chút được không ạ? Sau đó em muốn viết một vài lời chúc mừng sinh nhật nữa, chỗ mình có thiệp sinh nhật chứ chị?” “Đều có đủ hết em nhé, em cân nhắc một chút xem để bọn chị viết giúp em hay là em tự tay viết thiệp?”

Đường Viên Viên lập tức nói: "Em tự tay viết.

Tặng quà cho người khác mà, vẫn nên có chút thành ý, cô đã không có thời gian tự mình làm thì cũng không thể ngay cả thiệp chúc mừng cũng nhờ người khác viết hộ mình được.

Uất Trì Diệc Thù đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ của anh nghiêm túc viết thiệp chúc mừng, thầm thở dài trong lòng, cô quá mức trong sáng thuần khiết, cũng không biết rõ như nào là tốt như nào là xấu nữa.

Nhưng mà cũng không thể cưỡng ép được, có một vài cảm xúc dù sao cũng phải tự mình trải qua thì mới có thể hiểu rõ được, sau đó dần trưởng thành hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play