**********

Chương 1641: Mùi hương

Sau khi Đường Viên Viên nghiêm túc viết xong thiệp mừng sinh nhật thì đưa cho nhân viên chăm sóc khách hàng tại đó để họ bọc quà kỹ càng hơn giúp cô

Bởi vì hôm nay Đường Viên Viên muốn mua quà tặng cho người khác nên Uất Trì Diệc Thù không thay cô trả tiền nữa, chờ cô viết xong rồi đóng gói quà cẩn thận, sau đó ngửa đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù. “Anh ơi, xong rồi, chúng ta đi thôi” “ឋ”

Sau khi hai người họ rời khỏi đó thì cùng nhau đi ăn cơm tối, sau đó Uất Trì Diệc Thù đưa cô trở lại trường học.

Trước khi đi, Uất Trì Diệc Thù dặn dò cô. “Những lời anh dặn em đã nhớ kĩ chưa?” “Hả?” Đường Viên Viên tạm thời chưa lấy lại phản ứng để hiểu điều anh đang nhắc đến là gì.

Uất Trì Diệc Thù khẽ thở dài: “Chính là chuyện đừng tham dự tiệc sinh nhật bạn em đó, chiều nay đã bàn bạc kỹ lưỡng như vậy mà đến giờ đã quên nhanh tới mức đó à?" “À, thì ra anh đang nói tới chuyện đó à, anh yên tâm đi, em sẽ không quên đầu, em chỉ đang tạm thời chưa hiểu ra vấn đề anh đang nhắc đến thôi.

Đường Viên Viên lập tức vỗ ngực đảm bảo với anh: “Sau khi quay về phòng em sẽ lập tức tặng quà cho cô ấy rồi giải thích rõ ràng.”

Uất Trì Diệc Thù duỗi tay xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Vào đi thôi, tặng quà xong thì đi ngủ sớm một chút, nếu như cô ấy hỏi em lý do vì sao thì em cứ nói là em có chuyện khác cần giải quyết, nếu như cô ấy tiếp tục gặng hỏi thì hãy nói lảng sang chuyện tặng quà, hiểu rõ chưa?”

Đường Viên Viên cái hiểu cái không khẽ gật đầu.

Sau đó cô vẫy tay tạm biệt Uất Trì Diệc Thù rồi bước vào trong trường. Khi quay trở lại phòng ký túc thì vẫn còn khá sớm, cho nên Mạnh Khả Phi vẫn chưa tan việc quay lại.

Trương Hiểu Lộ đang đắp mặt nạ, Viên Nguyệt Hàn thì vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thấy cô trở về thì nhiệt tình tiến lên hỏi thăm. “Viên Viên đã về rồi à, hôm nay cậu lại đi đâu vậy? Còn mua quà nữa sao?”

Cô ta nhìn chằm chằm chiếc túi quà được gói tinh xảo trong tay Đường Viên Viên. “Ừ” Đường Viên Viên gật đầu, khẽ cắn môi dưới của mình, ngẫm nghĩ một lát xem nên mở miệng nói với cô ta như thế nào, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì nhớ ra, cho dù có nói ngon nói ngọt cỡ nào thì cũng là từ chối cô ấy, còn không bằng trực tiếp nói ra thì tốt hơn. “Ừm Nguyệt Hàn à, tớ có chút chuyện cần nói với cậu.” "Ù?" “Thì là tiệc sinh nhật của cậu, có khả năng tớ sẽ không tới được.

Trên gương mặt lạnh nhạt của Viên Nguyệt Hàn căn bản còn mang theo ý cười, sau khi nghe xong những lời này của cô thì nụ cười cứng đờ lại, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. “Vì sao vậy? Đêm qua không phải cậu đã đồng ý với tớ là sẽ tới hay sao? Vì sao đột nhiên lại không muốn đến nữa?”

Đường Viên Viên khẽ cắn môi dưới, không nói tiếp nữa. “Có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không? Viên Viên, có phải cậu vẫn còn nghi ngờ chưa tin tưởng tớ đúng không?” “Không đầu không đâu.” Đường Viên Viên lắc đầu: “Không phải tớ vẫn chưa tin tưởng cậu, chỉ là tớ còn chuyện khác cần phải xử lý nên không thể đi được.

Nói xong, Viên Nguyệt Hàn vẫn muốn mở miệng dò hỏi tiếp, Đường Viên Viên nhớ tới những lời Uất Trì Diệc Thù đã dặn mình, cầm túi quà tiến lên. “Đúng rồi, đây là món quà hôm nay tớ cố tình đi chọn mua tặng cậu, tuy tớ không thể tham dự tiệc sinh nhật, nhưng mà quà tặng cậu thì tớ vẫn chuẩn bị đầy đủ đó.

Viên Nguyệt Hàn sửng sốt: “Quà này cho tớ à?”

Nhìn túi quà được đóng gói tinh xảo, Viên Nguyệt Hàn lập tức có chút tò mò muốn biết bên trong đó là thứ gì. “Ừ, đây là quà sinh nhật tớ mua tặng cậu

Viên Nguyệt Hàn bước tới nhận lấy, nhìn cách đóng gói của chiếc túi thôi cũng cảm thấy rất xa xỉ, gia đình cô ta tuy không phải quá tệ nhưng nếu so với Đường Viên Viên thì chẳng đáng là gì cả, cho nên cô ta rất mong chờ không biết thứ mà Đường Viên Viên tặng mình là gì.

Nhìn túi đã biết giá trị không hề nhỏ, nếu như là đồ tốt thì việc cô không đến dự sinh nhật mình, Viên Nguyệt Hàn cũng sẽ quá mức để ý nữa.

Sau khi mở ra, Viên Nguyệt Hàn phát hiện đó là một lọ nước hoa, nhưng mà là nhãn hiệu cô ta chưa từng thấy bao giờ. “Haiz, trước đó tớ quên chưa hỏi xem cậu thích loại nước hoa như nào cho nên nhân viên chăm sóc khách hàng ở đó đã tư vấn cho tớ một loại nước hoa không quá nồng cũng không quá nhạt nhẽo để tặng cậu, hy vọng cậu sẽ thích nó.

Viên Nguyệt Hàn có chút thất vọng, vốn tưởng rằng là một món đồ tốt có giá trị cao nữa cơ, thì ra chỉ là một lọ nước hoa.

Một lọ nước hoa thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ?

Lúc này, chút chờ mong mà Viên Nguyệt Hàn dành cho Đường Viên Viên đã hoàn toàn biến mất không còn chút gì, nhưng mà vì mối quan hệ lâu dài, cô ta vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ. “Tớ rất thích, cảm ơn cậu.” “Thật à? Đây là mùi hương cậu thích sao?”

Viên Nguyệt Hàn cầm lên ngửi ngửi một lát rồi gật đầu nói: “Ừ, tớ cũng thích mùi này, cảm ơn nhé, nhưng mà cậu thật sự không nghĩ lại tới chuyện tham dự sao? Tớ còn mời tới đó rất nhiều anh đẹp trai, còn đang định giới thiệu cho cậu vào dịp sinh nhật của tớ nữa chứ, bây giờ cậu đã thay đổi nhiều như vậy rồi, chắc chắn họ sẽ rất thích cậu đó.

Nhớ tới những lời anh trai đã dặn dò mình, Đường Viên Viên nhanh chóng nói: “Thật sự có chuyện khác cần phải xử lý, thật sự ngại quá, cậu đã tắm xong rồi đúng không? Tớ cũng đi tắm đây

Nói xong, Đường Viên Viên nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ đó.

Sau khi cô đóng cửa phòng tắm lại, nhận thấy bên ngoài không còn âm thanh nào khác mới chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm, quả nhiên anh trai vô cùng giỏi, cách nào quả thật rất hữu dụng.

Bên ngoài phòng tắm, Viên Nguyệt Hàn mang theo chai nước hoa đi tới trước mặt Trương Hiểu Lộ, bĩu môi nhìn cô ta, đưa tay chỉ vào chai nước hoa trong tay mình, biểu cảm trên mặt toàn là vẻ khinh thường chán ghét. Ủng hộ team chúng m*ình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом

Trương Hiểu Lộ liếc mắt về phía chai nước hoa kia một cái rồi nhỏ giọng nói: “Keo kiệt thật, rõ là tiểu thư vàng ngọc mà cũng chỉ đến thế thôi, tặng quà sinh nhật mà cũng không nỡ chi tiền nhiều hơn nữa.

Suy nghĩ của Viên Nguyệt Hàn cũng giống như Trương Hiểu Lộ, cầm chai nước hoa đưa tới bên mũi ngửi ngửi một lát, sau đó nói: “Nhưng mà mùi hương của chai nước hoa này cũng không hẳn là tệ đâu, không giống những lọ nước hoa bình thường tôi vẫn mua, không quá mức nồng đậm cũng không quá nhạt nhòa, vô cùng hợp lòng người. “Thật sao?” Trương Hiểu Lộ ngồi dậy: “Tôi ngửi thử xem.

Viên Nguyệt Hàn đưa chai nước hoa cho cô ta, Trương Hiểu Lộ nhận lấy ngửi thử một lượt: “Mùi hương này ngửi qua có vẻ không tệ lắm thật, của nhãn hiệu nào vậy?” “Chưa từng thấy bao giờ, có lẽ là của một cửa hàng nhỏ nào đó. Liên quan gì đến cậu ta chứ, trước đó cậu ta đã bị chúng ta nói xấu rồi, chỉ hận không thể trả thù lại được ấy chứ, món quà sinh nhật mua tặng tôi chắc chắn cũng không mua loại nào tốt đẹp như vậy được đâu.

Nói tới đây, Viên Nguyệt Hàn thở dài: “Sớm biết nhưvậy thì ngay từ đầu đã phải cố gắng móc nối quan hệ với cậu ta thật tốt.”

Nghe cô ta nói vậy, Trương Hiểu Lộ cười lạnh một tiếng: “Nếu lo lắng như vậy thì sau này bớt nói những câu tương tự như này đi, phòng ký túc rộng lớn như vậy, cậu cho rằng khi cậu ta đang ở trong phòng tắm thì không thể nghe thấy những lời chúng ta nói bên ngoài hay sao?”

Sắc mặt lạnh lùng của Viên Nguyệt Hàn khẽ thay đổi, ánh mắt khẽ lướt thoáng qua về phía phòng tắm, giọng nói cũng cố gắng nhỏ hơn vài phần. “Có lẽ không nghe thấy đâu nhỉ, được rồi, sau này vẫn nên chú ý một chút.”

Sau đó cô ta lấy lại chai nước hoa, đột nhiên nhớ tới điều gì đó. “Đúng rồi, cậu ta không muốn tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi, chúng ta sẽ mượn sức của cậu ta như thế nào đây?”

Trương Hiểu Lộ bóc chiếc mặt nạ đang đắp trên mặt ra vứt vào thùng rác, sau đó vừa dùng tay nhẹ nhàng mát xa da mặt vừa trả lời cô ta: “Không đi cũng bình thường thôi mà, sao có thể tha thứ cho chúng ta nhanh như vậy được, đại khái vẫn cần thời gian bình tĩnh lại, cậu ta không đi thì cậu vẫn có thể kéo theo Mạnh Khả Phi tới đó mà.” “Ra tay chậm rãi thôi, dù sao vẫn còn thời gian mà.”

Viên Nguyệt Hàn thở dài, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi. Đúng lúc này cửa phòng ký túc mở ra, Mạnh Khả Phi sau khi tan việc đã quay trở lại.

Trên mặt cô mang theo vẻ mệt mỏi, sau khi bước vào phòng ngay cả mắt cũng không nhấc lên nhìn Viên Nguyệt Hàn một lượt, sau đó đi thẳng tới phòng tắm. “Viên Viên đang tắm trong đó rồi." Một câu khiến Mạnh Khả Phi dừng chân lại.

Viên Nguyệt Hàn giống như nghĩ tới điều gì đó, tiến lên đi tới bên cạnh cô ấy. "Cậu đã thử xin ông chủ cậu nghỉ một ngày chưa vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play