Đường Viên Viên phiền não, cô sao có thể ăn nhiều như vậy được, hơn nữa bây giờ còn là buổi tối.
Vậy nên biểu cảm của cô không khỏi trở nên ủ rũ. "Anh, em thật sự không ăn nhiều như vậy." "Được rồi, anh không bắt em nữa, ăn được bao nhiêu thì ăn, không ăn hết anh gói về cho em." "Thật không?" "Ừ,"
Lúc này Đường Viên Viên mới thở phào một hơi, không còn gánh nặng nữa, cô có thể ăn một chút, phần còn lại cho anh.
Vốn dĩ dự định như vậy, thế nhưng khi thật sự ăn rồi, Đường Viên Viên mới phát hiện không thể khống chế bản thân mình chỉ ăn một chút. Thế nên cô không nhịn được lại lén lút ăn thêm một chút nữa, Đường Viên Viên cảm thấy xấu hổ, âm thầm nhìn Uất Trì Diệc Thù, phát hiện hình như anh không biết, chỉ chăm chú cho nước vào trong nồi, sau khi cá chín lại gắp ra đĩa.
Nhìn chỗ cá ấy, Đường Viên Viên lại thấy ám ảnh, âm thầm dịch đầu ra.
Qua một lúc, Uất Trì Diệc Thù mới nhẹ nhàng nói: "Được rồi." "Cái gì?" Đường Viên Viên không hiểu được ý của anh, chỉ nhìn thấy anh đưa đĩa cả đến trước mặt mình: "Cho em đấy."
Đường Viên Viên kinh ngạc, dường như có đồ vật gì đang mắc ở cổ họng, cảm thấy không thể mở miệng ra để từ chối được, lại nghe thấy anh nói: "Xương cả đều được nhặt hết ra rồi, em yên tâm." "Anh?"
Cô thấy hơi bất ngờ, vốn dĩ tưởng rằng Uất Trì Diệc Thù đưa cô đi ăn cá, chắc là đã quên đi chuyện hồi nhỏ, không ngờ anh vẫn còn nhớ. "Sao vậy?" "Em tưởng anh quên mất chuyện em không thích ăn cá rồi." "Có đồ vật gì em không thích ăn sao? Không thích ăn là do sợ xương, xương của cá ba sa rất ít, anh đã nhặt hết ra cho em rồi, yên tâm ăn đi."
Giống như hôm qua, Uất Trì Diệc Thù đưa cô về trường, hai người nói lời tạm biệt, Đường Viên Viên quay lại ký túc xá của mình, hôm nay cô về hơi sớm, vậy nên mấy người ở ký túc xá vẫn chưa ngủ.
Cô vừa bước vào, Viên Nguyệt Hàn chủ động chào hỏi "Về rồi à Viên Viên, đi chơi ở đâu vậy?"
Đường Viên Viên nhìn Viên Nguyệt Hàn một cái, phần khỏe mắt cảnh giác liếc Trương Hiểu Lộ bên kia, biểu cảm của cô ta có chút khó chịu, một lúc sau lại trở nên mềm mỏng, cười một cái với Đường Viên Viên. "Không đi đâu cả, chỉ ăn cơm thôi"
CÔ.
Cô đem túi qua rồi mở ra: "Tớ mua một ít hoa quả, các cậu có ăn không?"
Viên Nguyệt Hàn lập tức chạy đến, cầm một quả đào lên. "Cảm ơn Viên Viên, tớ ăn một quả đào là được rồi, Hiểu Lộ ăn gì?"
Trương Hiểu Lộ đi qua, cuối cùng chọn một quả đào giống Viên Nguyệt Hàn.
Sau đó Đường Viên Viên đi tìm Mạnh Khả Phi, Mạnh Khả Phi khẽ nói: "Hôm nay hơi mệt, tớ muốn đi ngủ, vậy nên không ăn nữa, các cậu ăn đi."
Đường Viên Viên rõ ràng cảm nhận được sự xa lánh và lạnh nhạt từ Mạnh Khả Phi, trong lòng cô hơi buồn, thế nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, để hoa quả lên bàn.
Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ nhìn nhau, giống như ngửi được tin tức gì đó, sau đó hai người đi đến bên cạnh Đường Viên Viên. "Viên Viên, hai người nữa là sinh nhật tớ rồi, cậu thật sự không đến sao?"
Nói đến sinh nhật, Đường Viên Viên nhớ đến cuộc nói chuyện lần trước cô không cẩn thận nghe được, cô mím môi: "Có phải hai người muốn gặp anh trai không?" Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлА*РР.cом để ủng hộ team nha!!!
Hai người sững người. "Nếu như các cậu mời tớ chỉ là để gặp anh tớ thôi, vậy thì tớ không đi đâu." "Không phải!" Viên Nguyệt Hàn lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận: "Có lẽ trước đây là vậy, thế nhưng sau này tớ nghĩ thông rồi, đàn ông không phải là tất cả, chị em mới quan trọng hơn."
Tuy rằng Đường Viên Viên chưa từng nghĩ chị em quan trọng hơn hay đàn ông quan trọng hơn, thế nhưng những lời này của Viên Nguyệt Hàn hình như cũng không phải giả "Vậy thì tớ tham gia, không gọi anh đến, có sao không?" "Không vấn đề gì, không vấn đề gì, cậu đến là được rồi, qua chơi một lúc, tiệc sinh nhật của tớ cũng sẽ có rất nhiều anh đẹp trai, nếu cậu nhìn trúng anh nào, có thể nói với tớ, tớ có thể làm mai cho cậu!"
Nói xong, Viên Nguyệt Hàn giơ tay ra nằm lấy Đường Viên Viên, híp mắt nói: "Thế nào?"
Nghe vậy, mặt Đường Viên Viên đỏ lên. "Không, không cần."
Cô chỉ thích một mình Uất Trì Diệc Thù, còn lâu mới nhìn trúng người khác: "Đừng xấu hổ mà Viên Viên, chúng ta sắp trưởng thành rồi, lúc này phải tìm một người đàn ông không tồi để hẹn hò, từ cấp ba đến đại học, từ đại học đến khi tốt nghiệp, nếu như hai người vẫn hạnh phúc với nhau, còn có thể kết hôn luôn, tốt biết mấy?"
Thật ra Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ đều đã nghĩ xong rồi, giới thiệu cho Đường Viên Viên một người bạn trai trước, đến lúc đó cô vui vẻ rồi sẽ cảm kích bọn họ, muốn theo đuổi anh trai cô không phải thành một chuyện rất đơn giản sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT