#tien161099

Tần Tư Hoán cũng rất tò mò, tại sao Lộ Chỉ lại đem thẻ ngân hàng của mình đưa cho hắn. Khi hắn nhận lấy tắm thẻ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chẳng lẽ Lộ Chỉ muốn bao dưỡng hắn? Nhưng hắn không thiếu nhất chính là tiền. Tần Tư Hoán ngập ngừng hỏi lại: "Hả? Tại sao?"

Lộ Chỉ mím môi, hai tay nâng lên, gác sau đầu, ngẩng đầu nhìn Tần Tư Hoán.

"Chú cảm thấy là tại sao?" Lộ Chỉ hỏi, "Anh nghĩ như thế nào?"

Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm cằm của cậu, cong môi, đôi mắt đen láy: "Bao dưỡng anh?"

Lộ Chỉ sắc mặt ngưng lại: "???"

Cậu...... Cậu nói muốn bao dưỡng Tần Tư Hoán khi nào?

Không, không phải!

Suy nghĩ đầu tiên của Lộ Chỉ là, Tần Tư Hoán có tiền như vậy, mua nhà mua biệt thự, mua nhẫn kim cương, quá phá của, cậu nuôi hắn nổi sao?

Sau đó Lộ Chỉ nghĩ, thù lao cậu đóng phim hiện tại nuôi cậu còn không đủ, còn muốn nuôi Tần Tư Hoán?

Cậu cũng thật sự từng gó suy nghĩ bao dưỡng Tần Tư Hoán, nhưng trước mắt...... Mẹ nó không phải là điều kiện không cho phép sao?!

"Vậy em muốn làm gì," người đàn ông đi về phía trước vài bước, đứng trước mặt cậu, vươn tay, đặt lên vai Lộ Chỉ, cong môi, bộ dáng có chút sung sướng: "Muốn chú quản lý tiền?"

Lộ Chỉ ngơ ngác chớp chớp mắt.

Thật sự là cậu không có suy nghĩ nhiều như vậy, mục đích của cậu rất đơn giản, cũng rất là đơn thuần.

"Không...... Không phải." Lộ Chỉ nhìn người đàn ông rũ mắt, lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu, tránh xa cánh tay của Tần Tư Hoán, "Em chính là muốn cho anh cảm giác an toàn."

"Hả?" Tần Tư Hoán đi lên một bước, cả người dựa sát vào người Lộ Chỉ, trên người hắn còn có mùi thuốc lá cùng với rượu, không giải thích được khiến người ta rất an tâm.wattpad:tien161099

"Em chính là nghĩ như vậy." Lộ Chỉ dứt khoát không tránh, dù sao từ đó đến giờ cậu ở trước mặt Tần Tư Hoán cũng không có bí mật gì, người này đã gặp qua bộ dáng của cậu lúc xấu xí nhất, đối với chuyện này suy nghĩ của cậu rất ngây thơ, không hề có ý gì với Tần Tư Hoán.

Cậu cúi đầu, giương mắt nhìn Tần Tư Hoán, có chút trẻ con giải thích nói: "Chính là, anh không phải vẫn luôn giận em không chịu nói quan hệ của chúng ta với người khác sao. Nhưng em thật sự có ý là không muốn cho người khác biết, anh xem, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh không phải nói chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi sao, chỉ cần đi đăng kí kết hôn, anh còn nói ba năm sau chúng ta ly hôn."

Tần Tư Hoán nhướng mày, bên má trái xuất hiện một cái lúm đồng tiền, làm nét mặt âm trầm của hắn ôn hòa hơn, "Lúc đó đều là gạt em, em sao lại thật sự tin?" Tay trái hắn nâng lên, ngón trỏ chạm lên đầu lông mày của Lộ Chỉ, giọng chứa ba phần ý cười: "Sao nữa?"

"Em biết anh gạt em." Lộ Chỉ nhíu mày, nhớ lại mình lúc trước thật sự tin Tần Tư Hoán, liền giận không nhịn được vươn tay, nhéo len eo Tần Tư Hoán, "Ngày hôm sau khi đăng kí kết hôn xong em đã biết! Anh thật sự là không biết xấu hổ! Lúc đó em còn phải thi đại học đó! Anh còn...... Còn!"

Tần Tư Hoán là đồ vương bát đản, vừa kí hợp đồng xong liền dẫn cậu đi đăng ký kết hôn, buổi chiều liền dẫn cậu về nhà của hắn.

Buổi tối còn dám thượng cậu.

Kết quả còn không biết xấu hổ ngủ với cậu xong, còn dám nói là thích cậu!

May mà tố chất tâm lý của Lộ Chỉ rất tốt, nếu không bị hắn làm cho tức chết rồi.Truyện chỉ được đăng trên wattpad mấy trang khác là ăn cắp.

Ừm, đương nhiên là đêm đó cậu ngủ cũng rất ngon, buổi tối hắn lăn lộn cậu có một lần, nhưng một lần đó lại kéo dài rất lâu.

Lộ Chỉ càng nói càng giận, nhéo eo Tần Tư Hoán cũng không thấy hả giận, ngẩng đầu, há miệng, ở trên cằm Tần Tư Hoán cắn một cái.

Răng cậu rất đẹp, răng nanh rất nhọn, cắn chặt một cái ở trên cằm, thật sự rất đau.

Tần Tư Hoán mày nhăn lại, "Tê --"

Hắn vừa la đau, Lộ Chỉ lại đau lòng.

Lộ Chỉ buông ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm trên cằm hắn, lui lại, sau đó nâng tay lên, treo trên cổ người đàn ông, dùng đầu lưỡi vẽ theo dấu răng trên cằm, liếm vài vòng.

Tần Tư Hoán cứng người, hắn hít thở gấp gáp phả vào chóp mũi của Lộ Chỉ, hơi thở theo đầu lưỡi trấn an của Lộ Chỉ mà càng ngày càng gấp gáp hơn.

Lộ Chỉ cảm giác được cánh tay của người đàn ông đang hướng về phía trên, cuối cùng ngừng ở trên lưng cậu, tay người đàn ông dùng sức, cậu đã được Tần Tư Hoán ôm trọn vào trong ngực.

Động tác của cậu dừng lại, não có chút hoạt động không kịp, cậu là muốn giải thích với Tần Tư Hoán, tại sao cốt truyện lại biến thành như vậy chứ?

Hoặc là nói, tại sao lần nào, cậu với Tần Tư Hoán đều luôn không thể nói chuyện đàng hoàn với nhau, lần nào nói...... Cũng hôn nhau?

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông rõ ràng bên tai cậu, có chút xin lỗi, cũng hơi khách sáo, nhưng mà lời nói ra Lộ Chỉ liền muốn bịt miệng Tần Tư Hoán lại.

Hắn nói: "Vậy chú xin lỗi em, nhưng ai kêu bảo bảo của chúng ta có quá nhiều người thích, anh vừa gặp em, liền không thể nhịn được muốn 'làm' em."

Lộ Chỉ: "......!!!"

...... Mẹ tôi ơi?

Anh còn là người sao?!

Cái gì mà, vừa nhìn thấy em, liền muốn làm em?

"Xin lỗi." Tay người đàn ông xoa xoa lưng cậu, lại nói: "Quá thích bảo bảo."

Cái giải thích này...... Cũng còn được.

Dù sao Tần Tư Hoán là người đầu óc không được bình thường, Lộ Chỉ cảm thấy, lấy trình độ không biết xấu hổ của Tần Tư Hoán, có thể nhịn đến kết hôn xong mới 'làm' cậu, chắc hắn cũng nhịn rất vất vả.

Lộ Chỉ buông miệng, cũng không cắn hắn, bắt đầu nghiêm túc giải thích: "Chính là, em đem thẻ ngân hàng...... Của em! Em đem tất cả của mình đặt trong tay anh, là thể hiện em tin tưởng anh, ý tứ là em đã bắt đầu xem anh là người một nhà, anh đã biết chưa?"

"Biết." Tần Tư Hoán nói.

Lộ Chỉ câu lấy cổ hắn, khiến cho hắn cúi đầu, Tần Tư Hoán thuận theo, trán đụng đến trán Lộ Chỉ.

Hai người dựa rất gần nhau, gần đến trong mắt Lộ Chỉ đều là bóng dáng của người đàn ông, không nhìn thấy được thứ gì khác.

Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn: "Ở phòng bếp sao?"

Lộ Chỉ: "......"

Lộ Chỉ hiện tại, rất, khâm phục Tần Tư Hoán.

Lão chó già này có khẩu vị rất nặng, tính cách vui buồn thất thường, đặc biệt rất thiếu cảm giác an toàn, còn mẹ nó sức tưởng tượng quá phong phú.

Cậu nói hồi nào, muốn hắn ở phòng bếp?

Lộ Chỉ không trả lời hắn, mà nói ra suy nghĩ của mình: "Chó Tần, anh xem, trong tay anh hiện tại là toàn bộ gia tài của em, em đồng ý đem tất cả tiền mồ hôi nước mắt của mình đưa cho anh, có cho anh đủ cảm giác an toàn chưa?"

Đã như vậy, mà Tần Tư Hoán còn suy nữa lung tung nữa cậu cũng không biết phải làm sao.wattpad:tien161099

Lộ Chỉ thật sự rất không thích bộ dáng yếu đuối của Tần Tư Hoán, ngày đó trong đêm giao thừa hắn mặc bộ âu phục bị ướt đứng dựa tường hút thuốc, Lộ Chỉ đau lòng, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, cậu không muốn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối như bị cả thế giới bỏ rơi của Tần Tư Hoán nữa.

Lúc đó người đàn ông như một con thú ngủ say, hoàn toàn mất đi lý trí.

Buổi tối hôm đó, Tần Tư Hoán chỉ biết không ngừng uy hiếp cậu, uy hiếp xong lại cầu xin cậu, hắn sợ Lộ Chỉ sẽ rời bỏ hắn.

Rất, không có cảm giác an toàn.

Tần Tư Hoán ngưỡng cổ về phía trước, môi dán lên môi cậu, ôn nhu hôn một cái.

Từ đó đến giờ Lộ Chỉ chưa gặp được ai giống như hắn.

Tần Tư Hoán là người bên trong rất đáng khinh, đối với Lộ Chỉ, hắn không biết thỏa mãn.

Còn rất được voi mà đòi tiên.¹

Lộ Chỉ không biết, lúc hắn xuất quỷ với người nhà, chính là hy vọng có thể cùng Lộ Chỉ kết hôn; nhưng mà kết hôn xong, hắn có được Lộ Chỉ, rồi hắn lại tham lam muốn có được tình yêu của Lộ Chỉ.

Hiện tại, Lộ Chỉ đã yêu hắn, hắn lại đáng khinh muốn Lộ Chỉ đau lòng hắn.

"Anh không thích Sầm Tề Viễn." Tần Tư Hoán trầm thấp nói: "Cậu ta không tốt. Bảo bảo sau này cách xa cậu ta được không?"

Hơi thở của hắn bao trùm lấy cậu, Lộ Chỉ không kịp suy nghĩ kĩ, đèn trong phòng bếp ấm áp, đôi mắt cậu nhẹ nhàng chớp chớp, rất ngoan: "Dạ."

Tần Tư Hoán đôi mắt cong cong, ôn nhu khen cậu: "Bảo bảo rất ngoan."

Hắn thấp giọng dụ dỗ: "Đến, gọi một tiếng chồng."

Lộ Chỉ há miệng thở dốc, đang chuẩn bị mở miệng, bên tai lại đột nhiên nghe được âm thanh mở cửa phòng, Lộ Chỉ cảnh giác quay đầu, liếc mắt.

Ông bố Lộ Mạnh Thịnh của cậu trùm khăn đi ra khỏi phòng, giống như là mộng du đi đến phòng khách.

Tần Tư Hoán ngẩn người, trong lòng ngực hắn ôm Lộ Chỉ, buông tay cũng không được, ôm tiếp cũng không xong.

Buông ra thì quá vô tình, tiếp tục ôm, không biết giải thích làm sao.

Lộ Chỉ cũng ngơ luôn, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ mình đang yêu đương vụn trộm với Tần Tư Hoán bị bố xuất hiện, sau đó là ông bố của cậu liền đánh gãy chân cậu, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên đẩy Tần Tư Hoán ra.

Lộ Mạnh Thịnh vòng qua phòng khách, híp mắt, chân trần đi đến phòng bếp.

Ông nhìn Lộ Chỉ vài giây, híp mắt nhìn chằm chằm Lộ Chỉ cùng Tần Tư Hoán vài giây, cuối cùng đánh nất một cái, mặt liền đỏ lên, siêu vẹo đi đến bên bàn, cầm lấy bình nước rót một ly nước to.

Lộ Chỉ: "?"

Tần Tư Hoán dùng khẩu hình nói: "Bố em --"

"Loảng xoảng" một tiếng, Lộ Mạnh Thịnh đặt bình nước lên bàn, ông giống như một con chim cánh cụt, chậm rì rì xoay người, đi qua bên cạnh Lộ Chỉ cùng Tần Tư Hoán, đứng lại, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Sau đó Lộ Mạnh Thịnh liền đi vào phòng khách, vào phòng, trở tay đóng cửa.

Cửa phòng đóng lại, trái tim đang treo lên của Lộ Chỉ cũng hạ xuống.

Còn tốt, ông bố cậu xuống rượu xong là như một người ngốc! Bố cậu chắc là không để ý đến cậu và Tần Tư Hoán đâu!

Lộ Chỉ nhẹ nhàng thở ra, "Em rốt cuộc không cấn sợ bị bố đánh gãy chân."

Tần Tư Hoán trên trán nổi gân xanh.

-- cho nên, Lộ Chỉ không chịu nói quan hệ của bọ họ cho Lộ Mạnh Thịnh, là bởi vì sợ Lộ Mạnh Thịnh đánh gãy chân cậu?

Hắn rũ mắt, chắc chắn nói: "Có chú ở đây, không ai có thể ăn hiếp em."

Lộ Chỉ giương mắt trừng Tần Tư Hoán, chợt đẩy hắn ra, "Mau mau mau, anh đi mau, coi chừng ông bố em phát hiện!"

Tần Tư Hoán không nhúc nhích, hắn thậm chí còn rất thoải mái nhướng mày, "Nhưng em còn chưa thấy ba con sói anh mua mà."

Lộ Chỉ: "Đây là lúc nào! Chúng ta đang yêu đương vụn trộm bị bố em phát hiện! Anh còn qua tâm đến mấy chuyện đó, đi mau đi mau, anh còn ngốc ở đây làm gì!"

"Nhưng mà anh muốn," Tần Tư Hoán vặn vẹo rất khó chịu: "Muốn mang cho em ngửi." Hắn nói xong, lại lần nữa cúi đầu, "Ngoan, cho chú ở lại đi."

Lộ Chỉ: "Không được!"

"Chú lâu rồi chưa được ăn Lộ Lộ." Tần Tư Hoán liếm môi, dựa sát trên người cậu, thấp giọng: "Muốn em."

Lộ Chỉ vừa rồi gấp gáp muốn chết, làm gì có khả năng cho hắn ở lại.

Cậu đẩy đẩy Tần Tư Hoán, có lệ nói: "Được được được, em ngửi. Ngày mai, muộn nhất là ngày mốt, ngày mốt em ngửi, chú tốt của em, anh đi nhanh đi? Đừng kì kèo nữa, kì kèo nữa bố em tỉnh rượu đó!"

Tần Tư Hoán được cậu đảm bảo, cũng không dính người, hắn nhéo nhéo mặt Lộ Chỉ nói, "Hứa rồi?"

Lộ Chỉ gật đầu: "Ừ ừ ừ! Hứa hứa hứa!"

Tần Tư Hoán lúc này mới chịu đi.

Hắn đang muốn đi ra cửa, nhưng Lộ Chỉ trong lòng sốt ruột, trực tiếp giúp hắn mở cửa sổ, "Mau mau mau, anh đi mau!"

Tần Tư Hoán: "?"

Hắn còn phải leo tường?

Tần Tư Hoán đi rồi, Lộ Chỉ rốt cuộc yên tâm ngủ ngon một giấc.

Nhưng mà buổi sáng hôm sau cậu vừa mới thức, liền nhìn thấy Lộ Mạnh Thịnh đứng bên cạnh giường.

Lộ Mạnh Thịnh đen mặt: "Con cùng Tần Tư Hoán, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

【Ngôn tiểu thâm】: Nhóc con, em chết chắc? Ha ha ha ha ha ha.

【Lộ Lộ】: Tác giả rác rưởi!
---------**------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu

¹raw là《有个词儿叫得陇望蜀。》Được voi đòi tiên: chính nói đã có những con tò he hình thú vật mà vẫn ham cầu cái hơn nữa, tò he hình tiên. Cách giải thích này hợp lý với nghĩa rộng của câu: đã có thứ tốt còn tham thứ cao sang hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play