#tien161099

Tần Tư Hoán vốn dĩ đã chuẩn bị về, nhưng lúc hắn rời đi, đã bị Sầm Tề Viễn ngăn lại.

Hắn biết Lộ Chỉ với Sầm Tề Viễn lớn lên cùng với nhau, cũng là biết được từ trong miệng Mạnh Vĩ, rất lâu về trước, Lộ Chỉ thường xuyên đi theo nhảy nhót phía sau Sầm Tề Viễn.

Tần Tư Hoán không biết tại sao, sau này Lộ Chỉ cùng Sầm Tề Viễn lại bất hòa, không biết mấy năm nay Lộ Chỉ với Sầm Tề Viễn đã xảy ra chuyện gì. Hắn cũng không hiểu biết gì với Sầm Tề Viễn, chỉ từng gặp Sầm Tề Viễn vài lần, nhưng số lần gặp mặt cũng không nhiều lắm, Tần Tư Hoán có thể cảm giác được, Sầm Tề Viễn ở trong lòng Lộ Chỉ không giống như với hắn.

Sầm Tề Viễn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Lộ Chỉ, ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Sầm Tề Viễn hiện tại cùng Lộ Chỉ quan hệ tuy rằng lạnh nhạt, nhưng cũng không hoàn toàn trở mặt.

Cho nên Tần Tư Hoán ở lại, nghe Sầm Tề Viễn kể lại mấy chuyện lúc trước của Lộ Chỉ.

Hơn 9 giờ tối, đèn đường rất tối, hắn dựa vào cột đèn, nghiêng đầu nghe một người đàn ông khác kể lại chuyện lúc nhỏ của bảo bối nhỏ hắn.

Sầm Tề Viễn nói: "Lộ Chỉ là tôi nhìn lớn lên, tôi biết em ấy rõ nhất, Tần tổng, anh chắc không hiểu biết về Lộ Chỉ, em ấy là người không có lập trường nhất, trong lòng cũng rất lạnh nhạt. Anh hiện tại cho rằng em ấy rất thích anh, nhưng nếu anh có chỗ nào làm không hợp ý em ấy, em ấy đều có thể trở mặt với anh."

Cũng giống như hắn muốn xuất ngoại du học, Lộ Chỉ đã chạy đến đánh cho hắn một trận, sau này lại xem hắn như người xa lạ.

Sầm Tề Viễn cảm thấy, Lộ Chỉ là người bên ngoài nhìn khoa trương dễ gần, rất dễ ở chung, nhưng mà bên dưới lớp da đó, bên trong tất cả đều là gai nhọn, như sắt thép, có thể đâm người ta chảy máu.

Đây cũng là nguyên nhân hắn chưa bao giờ thổ lộ tình cảm với Lộ Chỉ.

Người như vậy toàn thân đều có gai, bên ngoài thì mềm mại ấm áp, nhưng bên trong lại rất lạnh nhạt.

Tần Tư Hoán liếm khóe môi, nghĩ thầm Sầm Tề Viễn nói cái rắm.

Bảo bối nhỏ của hắn bên ngoài mềm ngọt như sữa, bên trong là kẹo bông gòn, bên trong đó tất cả đều nhẹ nhàng.

Bảo bối nhỏ nhà hắn, giống như được tạo thành bởi ánh mặt trời và sữa ngọt.

Hắn không phản bác, chỉ là ánh mắt mang theo vài phần châm chọc nhìn chằm chằm Sầm Tề Viễn, hơn nửa ngày mới nói: "Cậu thích Lộ Lộ nhà chúng tôi đi."

"Đúng thì sao?" Sầm Tề Viễn nói: "Anh cùng Lộ Lộ cũng chưa có xác định quan hệ? Tôi chen vào một chân, cạnh tranh công bằng."

Tần Tư Hoán bị bố chữ "Cạnh tranh công bằng" kích thích rồi.

Sầm Tề Viễn cũng xứng đoạt Lộ Chỉ với hắn?

Hắn sờ sờ điện thoại, mở khóa màn hình, muốn đem "Bằng chứng" ném lên mặt sầm Sầm Tề Viễn, hắn với Lộ Chỉ cũng nhận giấy chứng nhật kết hôn rồi, thẻ ngân hàng của Lộ Chỉ còn ở trên tay hắn nè.

Sầm Tề Viễn lời nói đúng là suy nghĩ viễn vong! Si tâm vọng tưởng!¹

Nhưng trong giây lát hắn lại nhớ đến...... Cmn bảo bối nhỏ không cho hắn nói với người khác!

Tần Tư Hoán sắp tức chết rồi, kết quả Sầm Tề Viễn lại nói: "Lộ Chỉ đó giờ thích thứ gì đều không lâu. Tần tổng hãy chờ xem, Lộ Chỉ mà tốt nghiệp đại học xong, em ấy liền sẽ chán ghét anh, đến lúc đó cho dù tôi không chen ngang, em ấy cũng sẽ không quan tâm anh, anh cùng em ấy sẽ không bao giờ đi đến cuối đời."

Lời này thật sự đụng đến vết thương trong lòng Tần Tư Hoán.

Lộ Chỉ tuổi còn nhỏ, hắn rất lo lắng Lộ Chỉ sẽ thay lòng, biết đâu ngày nào đó cậu gặp được người cậu thích thật sự, không còn thích hắn nữa. Hắn có rất nhiều thủ đoạn để Lộ Chỉ có thể ở bên cạnh mình, nhưng hắn cũng sợ Lộ Chỉ không còn thích hắn nữa.wattpad:tien161099_tieumieumieu

Nhưng tình địch ở ngay trước mặt, Tần tổng dù gì vẫn muốn giữ lại mặt mũi, hắn bình tĩnh hỏi lại: "Phải không?"

"Đương nhiên." Sầm Tề Viễn cũng rất bình tĩnh.truyện chỉ được đăng trên wattpad mấy trang khác là ăn cắp.

"Cậu biết vì sao Lộ Chỉ chướng mặt cậu không."

Sầm Tề Viễn có chút kinh ngạc: "...... Hả?"

"Bởi vì cậu là đồ ăn." Tần Tư Hoán nâng mắt, mắt hai mí híp lại, nâng cằm, rất khinh thường liếc Sầm Tề Viễn, nói: "Bảo bối nhỏ nhà tôi thích tôi như vậy, tôi vừa đẹp trai vừa giỏi, còn có tiền hơn cậu."

Tần Tư Hoán từ trong túi lấy ra gói thuốc lá, gõ gõ, ngậm thuốc trên môi, rũ mắt bật lửa, hung dữ, nói: "Sầm Tề Viễn, cậu nếu dám có một chút tâm tư nào với bảo bối nhỏ của tôi, ngày mai ông đây sẽ làm cho cậu thân bại danh liệt." Dừng một chút, hắn lại nói thêm: "Cậu cách xa em ấy một chút, nhìn cũng không được."

Khói trắng xanh lượn lờ trước mặt hắn, cảm giác mông lung mờ ảo.

Tần Tư Hoán ngậm thuốc lá, nghiêng mắt nhìn chằm chằm Sầm Tề Viễn, mặt mày âm u, giọng điệu cũng hung tợn hơn: "Nếu không ông đấy đánh chết cậu."

Sầm Tề Viễn: "......?"

Đây thật sự là người ngày thường hắn nhìn thấy Tần Tư Hoán? Tính tình ôn hòa, ít nói ít cười, công phu đối xử với người ngoài làm người ta không thể bắt bẻ, Tần thiếu?

Cái tên khốn này bây giờ còn muốn đánh chết cậu?

Cmn không tin được.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, Tần Tư Hoán cmn đúng là không biết xấu hổ.

*

Tần Tư Hoán cho dù ở trước mặt Sầm Tề Viễn rất tự tin, nhưng trong lòng hắn cũng rất hoảng hốt. Lỡ đâu? Lỡ đâu Lộ Chỉ thật sự chán ghét hắn rồi sao?

Trong lòng hắn có chút bất an, rất muốn nhìn thấy Lộ Chỉ, tốt nhất là còn có thể ôm cậu, xoa cậu một chút.

Vì thế hắn từ trong sân nhà Lộ gia leo lên đây, thấy lầu một ngoài ban công sáng đèn, hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận tay leo lên bàn trèo lên.

Mặt hắn dán trên cửa kính, nhìn Lộ Chỉ nhìn điện thoại bận rộn.

Đèn phòng bếp màu vàng ấm, bảo bối nhỏ mặc áo ngủ, nghiêm túc cầm dao cắt cắt, bộ dáng rất nghiêm túc.

Không biết làm sao, trong lòng bỗng nhiên yên bình lại. Hắn nhớ lại rất lâu về trước, Lộ Chỉ nho nhỏ ngẩng đầu đưa cho hắn bánh kem. Cảnh này cũng giống như đêm nay Lộ Chỉ cắt bánh kem đưa hắn, hắn không biết tại sao, tự nhiên thấy rất cảm động.

Mấy năm trước Lộ Chỉ đi đến bên cạnh hắn, đưa cho hắn một miếng bánh kem. Năm đó nhóc con mới mười tuổi, lúc đó hắn không cảm thấy Lộ Chỉ có gì, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này nhìn rất thuận mắt.

Rất nhiều năm về sau, hắn đứng bên cạnh Lộ Chỉ, giúp cậu cắt bánh kem. Năm nay nhóc con đã mười chín tuổi rồi, sẽ ôm hắn nói "Em thích chú."

Thời gian chín năm xoay chuyển, mới ngày nào như một đứa trẻ như trong tranh tết, mà bây giờ đã trưởng thành rồi.

Hiện tại Lộ Chỉ vươn tay về phía hắn, bởi vì nghe thấy mấy lời hắn nói mà lỗ tai ửng đỏ, lông mi rũ xuống, hàng mi dày cụp xuống, như hai cánh quạt, có chút xấu hổ giận dữ: "Tần Tứ!"

Tần Tư Hoán cũng không trêu cậu nữa, tự mình trèo lên cửa sổ, dẫm lên ghế nhảy xuống. Hắn vừa mới đứng vững, mắt vừa nâng lên, liền thấy Lộ Mạnh Thịnh nằm nghiêng trên sofa.

"Bố em......?" Tần Tư Hoán dừng lại, nói cách khác: "Chưa tỉnh?"

Nếu mà đã tỉnh rồi, bị Lộ Mạnh Thịnh thấy mình cùng Lộ Chỉ như cậy, Lộ Chỉ chắc chắn sẽ nổi giận.

Lộ Chỉ xoay người vào phòng bếp, lẩm bẩm nói: "Chưa tỉnh, ông ấy say rượu một cái là như người chết."

Tần Tư Hoán cười nhẹ một tiếng, từ phía sau ôm lấy eo Lộ Chỉ, như một con gấu to dính trên người Lộ Chỉ, tò mò hỏi: "Làm gì?"

"Hả" Lộ Chỉ nói: "Nấu canh giải rượu cho bố em."

Tần Tư Hoán mắt nhìn thấy đĩa khoai tây trong góc, "Buổi tối không phải không có khoai tây sao?"

Lộ Chỉ: "......!"

Vừa nói đến khoai tây cậu liền không muốn nói chuyện!

Đĩa khoai tây cùng với khăn quàng cổ của Tần Tư Hoán đều là lịch sử đen tối.

"Đợi lát nữa em đi đổ." Lộ Chỉ tắt điện thoại, quay đầu, nhìn chằm chằm đĩa khoai tây, càng nhìn càng phiền, cậu không có một chút thiên phú nấu cơm nào, người như Tần Tư Hoán nấu cơm còn rất ngon. Lộ Chỉ hừ một tiếng, đẩy tay Tần Tư Hoán, rầm rì nói: "Khoai tây rất khó ăn."

Tần Tư Hoán không biết nguyên do, thấy Lộ Chỉ đem tất cả nguyên liệu bỏ vào trong nồi, đổ thêm phân nữa nồi nước, liền hiểu.

"Em làm?"

Lộ Chỉ nấu canh giải rượu còn phải tra Baidu, miễn bàn đến nấu cơm, hai người bọn họ ở bên nhau, Tần Tư Hoán từ trước đến nay đều không cho Lộ Chỉ nấu cơm, giặt đồ cũng không cho cậu giặt.

Lộ Chỉ chớp mặt, khó khăn nói: "Coi như vậy đi."

Tần Tư Hoán lấy đôi đũa từ trong tủ, xoắn cổ tay áo, lưu lót gắp, có chút mới lạ: "Chú ăn thử."

Lộ Chỉ nhìn chằm chằm sắc mặt của hắn, nhưng mà Tần Tư Hoán cũng không có thay đổi cái gì, lại gắp một miếng, cậu rốt cuộc nhịn không được hỏi: "...... Thật sự là còn ăn được đúng không?"

Khoai tây cậu làm thật sự còn ăn được phải không?

Giống như Tần Tư Hoán nói thích bị mắng, còn khen cậu đan khăn quàng cổ rất đẹp, Lộ Chỉ cảm thấy, thẩm mỹ của Tần Tư Hoán rất khác người, chắc ăn uống cũng vậy.

Giống như đĩa khoai tây này, người khác ăn liền muốn ói ra, nhưng Tần Tư Hoán có lẽ, cậu cảm thấy có một phần hy vọng, rất dễ ăn uống đi?

Tần Tư Hoán trầm mặc một lát, đối diện với cặp mắt đào hoa đầy chờ mong của cậu, chậm chạp gật gật đầu: "Mùi vị cũng không tệ lắm."

Lộ Chỉ: "!!!"

Cậu biết mà! Tần Tư Hoán không phải người bình thường!

Con ngươi của nhóc con sáng lấp lánh dưới ánh đèn, bởi vì lần đầu tiên nấu ăn liền được khen, có chút phấn khích, giống như một đứa trẻ tranh công: "Nếu chú thích, vậy ăn nhiều một chút đi!"

Tần Tư Hoán nuốt nước miếng, hầu kết lăn lăn.

Lộ Chỉ có chút kích động nhảy lên ôm eo hắn: "Ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút! Anh thích sau này em thường xuyên làm cho anh ăn!"

Tần Tư Hoán: "......"

Vì nụ cười của bảo bối nhỏ, giá trị! Còn không phải là ăn khoai tây thôi sao! Còn không phải là ăn xong muốn ói thôi sao!

So với bảo bối nhỏ, này có tính là gì!

Tần Tư Hoán ăn hết một đĩa khoai tây, Lộ Chỉ vừa lúc đút Lộ Mạnh Thịnh uống xong canh giải rượu. Sau đó Lộ Chỉ nửa đỡ Lộ Mạnh Thịnh vào phòng, trực tiếp kéo bố cậu lên giường, đắp chăn.

Lúc cậu đi ra Tần Tư Hoán đang ở bồn rửa chén, Lộ Chỉ dựa vào cửa bếp, nghiêng đầu nhìn hắn.

Trong đầu liền nhớ lại bộ dáng lúc nấu cơm của Tần Tư Hoán, lúc đó cậu cảm thấy mông Tần Tư Hoán rất cong, chân rất dài, sau đó mắng hắn.

Lộ Chỉ nhợt nhạt cong môi, nói: "Chú."

Nước đang chảy, Tần Tư Hoán lúc đầu không nghe thấy, đến khi Lộ Chỉ kêu lên: "Chó Tần."

Tần Tư Hoán rốt cuộc nghe thấy: "......"

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Lộ Chỉ, nghĩ thầm, bảo bối nhỏ càng ngày càng kiêu ngạo, tính tình cũng rất lớn.

Nhưng mà hắn thích.

Lộ Chỉ duỗi cổ, lười biếng hỏi: "Hôm qua không phải em đưa anh một cái thẻ ngân hàng sao?"

"Ừm?"

Người đàn ông rửa chén xong, đóng vòi nước, nước liền ngừng, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

"Vậy anh biết vì sao em muốn đem thẻ ngân hàng cho anh không?" Lộ Chỉ cong cong mắt, tâm trạng rất tốt.

Tác giả có lời muốn nói:
------------****----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Chú Tần không phải người bình thường.

¹Si tâm vọng tưởng: Si tâm vọng tưởng có nghĩa là sự hi vọng hão huyền trong tình yêu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play