#tien161099

Nhắm chừng là rất thoải mái.

Bạn nhỏ rất mềm, ngay cả tiếng thở dốc cũng nhẹ nhàng, bởi vì quá đau, khóe mắt của cậu ửng đỏ, còn chảy nước mắt.wattpadtien161099

Đã chọc người yêu, còn làm người khác muốn phá hư cậu.

Tần Tư Hoán từ trước đến nay chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, bàn tay của hắn đặt trên eo cậu, đem dáng người cậu làm thành một đường cong xinh đẹp.

Người Lộ Chỉ rất mềm, làm eo cậu cong lại dễ như trở bàn tay. Mắt cá chân của cậu cùng với sợi dây xích quấn chặt trên eo hắn, vừa lạnh vừa nóng đan xen vào nhau, đôi khi xích sắt còn phát ra âm thanh.

Mọi thứ rất hỗn loạn, nhìn thấy rõ nhất chỉ có lòng ngực của cậu.

Tần Tư Hoán rất lâu chưa từng mơ loại giấc mơ vô lý đến như thế, nhưng mà cảnh trong mơ lại xuất hiện ở thế giới thật.

Giấc mơ này, chính xác là suy nghĩ của hắn trong mấy năm nay.

Ở sâu trong đáy lòng của hắn khát khao Lộ Chỉ, thậm chí còn muốn đem Lộ Chỉ buộc chặt bên cạnh mình, bẻ gãy đôi cánh của cậu, làm cho cậu cả đời này đều không thoát được lòng bàn tay của hắn.

Biết rõ đây chỉ là một giấc mơ không có thật, nhưng hắn không muốn phản bác, phóng túng chính mình một lần.

Dục vọng trong lòng hắn quá mạnh, không thể nào kiềm nén được, chỉ có thể ở trong giấc mơ, không hề kiêng kị gì mà làm chuyện mình muốn làm.

Nửa đời trước của Tần Tư Hoán luôn làm theo nguyên tắc, rất ít phóng túng mình, ngay cả giấc mơ này cũng là lần đầu tiên.

***

Lộ Chỉ chơi một ván game, có hơi mệt, cậu nâng tay, che miệng ngáp một cái, chớp mắt, đi nhìn Tần Tư Hoán trên sofa.

Người đàn ông không biết đã ngủ từ lúc nào.

Laptop còn để trên bàn trà, nhưng cả người hắn đều nằm vào sô pha phía sau.

Lộ Chỉ tắt máy tính, nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cạnh Tần Tư Hoán.

Cậu thấp giọng gọi: "Chú Tần?"

Tần Tư Hoán không động tĩnh gì, nhắm mắt lại ngủ rất sâu, khóe môi cong lên, hình như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Lộ Chỉ trước kia cũng đã từng thấy Tần Tư Hoán cười rồi, nhưng Tần Tư Hoán lớn lên thật sự rất hung dữ, lúc cười lên cũng không có ôn nhu lắm, không để người ta kịp để ý, thì hắn đã trở lại giống như bình thường.

Hiện tại khóe môi cong lên của Tần Tư Hoán nhìn rất yên bình, mặt cũng rất ôn nhu, giống như là một người rất hiền lành.

Lộ Chỉ miệng nhỏ hơi thở ra, cậu khom lưng, nâng lên một đầu ngón tay, ở trên lúm đồng tiền của Tần Tư Hoán chọc chọc.

Người đàn ông lại cong môi, lúm đồng tiền lại hõm sâu xuống, giống như là đang cười.

Lộ Chỉ đặt khuỷu tay lên tay vịn sô pha, ngơi nâng mặt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tần Tư Hoán.

Tại sao người này lúc cười lên rõ ràng đẹp như thế, sao từ trước đến nay lại ít cười vậy.

Thân là một đứa nhan khống, Lộ Chỉ ngay hiện tại đã lỡ chân sa vào vẻ đẹp của Tần Tư Hoán rồi, cậu nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chú cười lên nhìn rất đẹp nha, tại sao ngày thường không cười như thế, nhất định sẽ có rất nhiều người thích chú"

Tần Tư Hoán lông mi hơi run, nhưng vẫn không có lên tiếng.

Lộ Chỉ không phát hiện ra, cậu ngồi dậy, ở trong văn phòng tìm một vòng, cuối cùng tìm được một cái thảm ở trong góc, cậu đi qua dùng hai ngón tay lấy tấm thảm ra.

Mỗi tay nắm một góc của tấm thảm, giũ ra, đắp cho Tần Tư Hoán. Sợ hắn bị cảm, Lộ Chỉ lại đặc biệt chỉnh góc thảm lại cho hắn.

Cái thảm này cũng không biết là của ai để đây, có màu đỏ tươi, đắp ở trên người Tần Tư Hoán, có vẻ như không hợp với khí thế của hắn lắm.

Lộ Chỉ liếm môi, ngồi xuống bên cạnh Tần Tư Hoán, cậu hơi ngã lưng về phía sau, nghiêng đầu nhìn gương mặt của Tần Tư Hoán. Ngày thường cậu không có dám lớn gan như vậy đâu, có thể nhìn thẳng mặt của Tần Tư Hoán.

Nhưng mà Tần Tư Hoán lớn lên thật sự rất hấp dẫn cậu.

Người này quá đẹp trai.

Lúc hắn không nói không cười, có một loại cảm giác cấm dục rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, hiện tại đang nhắm mắt ngủ, gương mặt thả lỏng, dường như có một loại cảm giác rất ôn nhu.

Lộ Chỉ chỉ lo ngắm nhìn nhan sắc của hắn, không hề chứa bất kì dục vọng nào, lát sau, Lộ Chỉ mới che mặt mình lại, nhỏ giọng nói: "Sao lại có một người đẹp trai như vậy chứ!!!"

Thật sự là rất đẹp trai nha!!!

Trong lòng Lộ Chỉ rít gào, tại sao cậu lớn lên không đẹp trai được như hắn!!!

Sau một lúc lâu, Lộ Chỉ nuốt nước miếng, cậu hơi nghiêng người về phía trước, thử thăm dò Tần Tư Hoán: "Chú Tần, cháu có thể xoa mặt chú không?"

Ngón tay của người đàn ông dưới tấm thảm siết chặt quần của mình.

Lộ Chỉ nói: "Nếu chú không đồng ý thì chớp mắt đi?"

"Hả?"

"Sao chú không chớp mắt nha?"

"Cháu xem vậy là đồng ý rồi nha?"

"Dù sao chú cũng ngủ rồi, chú khẳng định cũng không biết cái gì đâu? Ha ha ha."

Lộ Chỉ nâng tay, lúc bàn tay sắp chạm đến mặt Tần Tư Hoán thì ngừng lại.

"Như thế thì không được tốt lắm......"

"Lỡ đâu sau này chú biết được, tức giận rồi sao?"

Lộ Chỉ cắn cắn ngón tay, thở dài: "Vẫn là không xoa xoa là tốt nhất." Cậu lại nâng mặt, nghiêng đầu nhìn Tần Tư Hoán: "Tại sao lại có một người lớn lên đẹp trai như thế."

Lộ Chỉ rối rắm nửa ngày, cũng không nghĩ được nguyên nhân.

Cậu hơi bực mà vỗ vỗ má mình.

Lộ Lộ! Mày phải tỉnh táo lại! Mày tuy rằng là fans nhan khống, nhưng mà mày cũng phải có tôn nghiêm của một đứa nhan khống! Không thể làm việc thiếu đạo đức như lợi dụng khi người khác ngủ mà xoa xoa mặt được!

Ở chỗ cậu nhìn không thấy, khóe môi của người đàn ông hơi cong lên, lồng ngực cũng thở phập phồng vì nhịn cười.

Cuối cùng Lộ Chỉ cũng tắt đèn trong văn phòng lại, ngồi bên cạnh Tần Tư Hoán, cũng làm theo dựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ.

Hơn 11 giờ khuya, Lộ Chỉ tuy rằng có lòng muốn thức suốt đêm, nhưng lại không có dũng khí để thức.

Cậu vừa nhắm mắt lại, người đàn ông bên cạnh đã mở mắt ra.

Tần Tư Hoán liếc mắt, nhìn Lộ Chỉ ngủ trên sofa.

Buổi tối mùa hè, có trăng trên trời, ánh trăng men theo cửa kính chiếu lên người Lộ Chỉ.wattpadtien161099

Nhóc con đã thay một bộ đồ khác, mặc một cái áo chữ T tay ngắn, lộ ra xương quai xanh hõm sâu, hầu kết cũng hơi nhô ra, phía dưới lại mặc một cái quần rộng thùng thình, đầu gối hơi cong lại còn quấn băng gạc.

Cậu nhắm mắt, hô hấp đều đều, chưa đến một lát đã nghiêng đầu ngủ.

Tần Tư Hoán ngồi lại gần, đem đầu Lộ Chỉ dựa vào vai mình, lại lấy thảm trên người mình đắp cho Lộ Chỉ một nữa.

Thảm rất lớn, vừa đủ để đắp cho hai người.

Lộ Chỉ hơi nghiêng người, gối đầu lên vai hắn, tiếng hít thở của cậu vang lên ở bên tai.

Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn, hắn đặt tay trên thảm, cầm lấy tay trái của Lộ Chỉ, nắm lấy bàn tay của cậu, kéo lên, đặt lên mặt của mình.

Hắn nhéo nhéo ngón trỏ cùng ngón cái của cậu.

Rất nhẹ nhàng mà nhéo một cái.

Dừng một chút, hắn thấp giọng hỏi: "Chú đẹp trai như thế, em có thích không?"

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng hít thở rất nhẹ nhàng.

Tần Tư Hoán trong lòng mềm mại, hiếm khi cảm thấy yên bình như vậy, hắn không biết là sao, lại nói: "Làm chồng của em, có được không?"

Lỗ tai Lộ Chỉ cọ cọ trên vai hắn, tìm một vị trí thoải mái.

Tần Tư Hoán cầm lấy tay cậu, đặt ở bên môi, hôn một cái trên tay quấn băng gạc của cậu.

Thật sự thì khi Lộ Chỉ chọc mặt hắn, hắn đã tỉnh lại rồi, sau đó liền nghe được cậu muốn xoa xoa mặt của hắn.

Trong khoảnh khắc đó, hắn đã cho rằng mình thích Lộ Chỉ rồi.

Lúc Lộ Chỉ tỉnh lại, eo hơi đau, cả người cũng không thoải mái.

Cậu vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt của Tần Tư Hoán. Người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, trên tay cầm một cái tách uống trà bằng sứ, khói trong tách trà bay lững lờ trên mặt của hắn.

Lộ Chỉ ngẩn ngơ, còn chưa phản ứng kịp: "Chú Tần? Sao chú lại ở đây?"

Tần Tư Hoán buông tách trà mạ vàng ra, nhìn thôi cũng biết là rất mắc rồi, hắn hơi nhướng mày, cười: "Sao chú lại ở đây?"

Lộ Chỉ cảm thấy nụ cười này của hắn hơi kỳ quái, nhưng lại rất thu hút.

Người đàn ông lại hỏi: "7 giờ rồi, trường của cháu mấy giờ vào học.?"

Lộ Chỉ lúc này mới nhớ tới, tối qua cậu đến công ty của Tần Tư Hoán để chơi game! Kết quả cậu ngủ ở đây luôn!

"A!" Lộ Chỉ gãi cái đầu lộn xộn của mình, bất chấp tất cả, cầm lấy balo chạy ra bên ngoài: "Cháu phải đi học!"

Tần Tư Hoán đi phía sau cậu, không nhanh không chậm nói: "Chú đưa cháu đi."

"Dạ dạ dạ!" Lộ Chỉ đứng ở cửa, quay đầu thúc giục hắn: "Vậy chú còn không mau nhanh lên!!! Cháu hôm nay có tiết của chủ nhiệm! Cháu mà đến muộn sẽ bị phạt đó!"

Lộ Chỉ không sợ bị phạt, chỉ sợ cho thêm bài tập.

Phải ở lại lớp làm cho xong bài tập, phải làm được 100 điểm mới thôi. Quan trọng hơn là chủ nhiệm lớp còn đối chiếu nét chữ, chữ viết không giống làm lại từ đầu. Lộ Chỉ cũng không biết tìm ai giúp bây giờ.

Tần Tư Hoán đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe, ngón tay cầm lấy bữa sáng trên bàn, ra cửa, đưa cho Lộ Chỉ: "Ăn đi."

Bữa sáng là hai cái bánh bao thịt cùng một ly sữa đậu nành, Lộ Chỉ ngồi ăn trên xe, Tần Tư Hoán lái xe cũng không có làm phiền cậu ăn, cho đến lúc đến cổng trường, khi Lộ Chỉ chuẩn bị xuống xe, Tần Tư Hoán mới hỏi: "Trưa có thời gian không? Đi ăn cơm với chú?"

Lộ Chỉ đeo balo, cậu đứng ở bên ngoài xe, vừa nhai bánh bao vừa nói: "Trưa? Buổi trưa cháu muốn chơi bóng với bạn học."

"Chân tàn còn chơi bóng?" Tần Tư Hoán rũ mắt, cười nói: "Đánh bóng được sao?" Dừng một chút, hắn lại nói: "Đi ăn cơm với chú tốt hơn."

Lộ Chỉ xua tay: "Không được không được, cháu không chơi bóng cũng sẽ có chuyện khác." Cậu linh quang chợt lóe, nói: "Trưa cháu muốn học bài!"

Tần Tư Hoán híp mắt, Lộ Chỉ chạy nhanh nói: "Không còn sớm cháu phải đi rồi, chú mau đi về đi!"

Sáng sớm ở cổng trường có rất nhiều người, phần lớn học sinh đều mặc áo màu trắng, Lộ Chỉ trên đùi bị thương, đi hơi chậm, dáng người cậu lại hơi lùn, lẫn vào trong đám người, có chút nhìn không ra.

Nhưng mà ánh mắt Tần Tư Hoán vẫn nhìn chằm chằm theo bóng dáng cậu.

Hắn nhớ đến buổi sáng khi vừa mới thức dậy, rũ mắt liền nhìn thấy Lộ Chỉ đang nằm trong lòng của mình.

Nhóc con không tim không phổi, đem hắn trở thành cái gối, nằm ngủ ngon lành.

Trong khoảnh khắc đó, hắn muốn ôm chặt lấy đứa nhỏ này.

Cũng nghĩ nếu sau này mỗi khi thức dậy, đều được nhìn thấy Lộ Chỉ nằm ngủ trong lòng hắn.

Nhóc con nhắm mắt ngủ, bộ dáng rất ngoan, giống y như một con mèo nhỏ, cuộn tròn lại mềm như bông.

Phảng phất như là, Lộ Chỉ là của một mình hắn.

Nhưng hiện tại ngay lúc này, ở cổng trường, Tần Tư Hoán mới ý thức được sự chênh lệch của mình với cậu.

Bọn họ kém nhau 12 năm.

Lộ Chỉ năm nay chỉ mới 16 tuổi, chưa đủ tuổi để yêu sớm.

Hắn vẫn là một người được Lộ Chỉ gọi là chú.

Lộ Chỉ còn quá nhỏ.

Tần Tư Hoán phát hiện trong lương tâm của mình.

Hắn phải làm người, không thể gây họa cho Lộ Chỉ. Tính tình hắn không được tốt lắm, lỡ đâu ngày nào đó bị ấm đầu, bắt nhốt Lộ Chỉ lại rồi làm sao.

Tác giả có lời muốn nói:
-----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play