#tien161099

Tuổi mười sáu mười bảy, đúng là độ tuổi của thời phản nghịch. Lộ Chỉ tuy rằng từ nhỏ tính tình cũng rất bình thường, nhưng mà ở tuổi này, là lúc không thích người khác quản mình nhất.

Ngày thường ngay cả bố cậu còn dám nghịch lại, càng miễn bàn đến một Tần Tư Hoán không hề có lập trường đến quản cậu.

Người này dù sao cũng là một ông chú không hề quen biết, dựa vào cái gì mà dám quản cậu?

Cậu thích đến tiệm nét thì sao!

Cậu thích chơi game cả đêm đó rồi sao!

Tần Tư Hoán?

Tần Tư Hoán thì có là gì?!

Người này quản cậu được sao?

Hai người đứng trong góc, dáng người Lộ Chỉ hơi lùn, Tần Tư Hoán cao hơn cậu cả một cái đầu, cậu phải ngẩng đầu mới có thể miễn cưỡng duy trì khí thế của mình, đối diện với Tần Tư Hoán.

Người đàn ông hơi cúi đầu, chóp mũi muốn đụng luôn vào trán cậu. Sắc mặt hắn lạnh lùng, cả gương mặt nhìn rất nghiêm túc, lông mày nhìn cũng rất hung dữ, giống như là giây kế tiếp, sẽ ra tay với Lộ Chỉ.

Lộ Chỉ sợ đến mức lui về phía sau, nhưng khi nghĩ đến tôn nghiêm của một người đàn ông, cậu vẫn đứng ở đó, ngoan cố mạnh mẽ trừng mắt với Tần Tư Hoán.wattpadtien161099

"Chậc." Tần Tư Hoán từ trong cổ họng phát ra một âm thanh không rõ nghĩa, con ngươi đen láy ở trong đêm tối càng âm trầm hơn, giọng nói của hắn trầm thấp, "Chú là gì của cháu?"

Lộ Chỉ khẩn trương nuốt nước miếng, "Chú, chú chỉ là một người chú bình thường không phải là ruột thịt, chú dựa vào cái gì mà quản tôi."

Khí thế của cậu vẫn kiên cường như cũ, nhưng mà lời nói ra khỏi miệng lại biến thành nói lắp.

Tần Tư Hoán nâng tay, nhéo lên mặt cậu một cái, mặt của nhóc con thật mềm, Tần Tư Hoán niết một cái, tự nhiên nhớ đến lời Mạnh Vĩ nói, miệng của con gái vừa thơm vừa mềm.

Vậy của Lộ Chỉ thì sao?

"Đã quên lúc trước còn nói là thích chú?" Tần Tư Hoán thấp giọng cười một tiếng, "Cháu càng ngày càng lớn gan, còn dám đến tiệm nét chơi cả đêm?"

"Tôi nói với chú như vậy từ bao giờ?!"

Ngóc con giống như một con nhím đầy gai, giọng điệu cũng không được tốt lắm.

Tần Tư Hoán xoa xoa ngón tay, từ trên cái má mềm mại của cậu chuyển qua môi, ánh mắt hắn hơi sửng sốt chớp chớp mắt, đột ngột muốn cúi xuống hôn một cái, đến lấp kín cái miệng nhỏ chọc tức người này.

Nhưng mà lý trí đã ngăn động tác của hắn lại, cuối cùng hắn chỉ đem ngón tay ấn vào giữa môi Lộ Chỉ, "Ít nói chút đi, đến tiệm nét chơi cả đêm mà còn cãi bướng à."

Lòng bàn tay hắn rơi khô ráp, ấn ở trên cái môi mềm mại nộn nộn của cậu, hình như rất thoải mái nha. Đặc biệt Tần Tư Hoán còn cố ý vuốt ve, y như tên biến thái.

Nhưng thái độ của người đàn ông quá nghiêm túc, Lộ Chỉ đối với hắn cũng có hơi thẹn thùng.

"Lộ Chỉ, cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Tần Tư Hoán dời đi tay, nhẹ nhàng hỏi.

"Cháu đã mười sáu." Lộ Chỉ nói: "Chỉ còn hai năm nữa là trưởng thành rồi, đi tiệm nét thì có làm sao?"

Người đàn ông giống như là suy nghĩ, lại hỏi: "Trong lớp của cháu, có yêu sớm không?"

"Không biết, chắc là có, cháu cũng không biết luôn."

"Vậy, mấy bạn học kia yêu sớm, có hôn môi không?" Giọng nói người đàn ông vẫn đều đều, nét mặt cũng rất nghiêm túc.

Lộ Chỉ lại trợn mắt: "Chú hỏi cái này làm gì?"

Tần Tư Hoán nhíu mày, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm môi cậu, "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."

"Thật ra cháu cũng không biết, bố cháu không cho yêu sớm, cháu cũng không muốn, bởi vì con gái rất phiền, nhưng mà con gái cũng rất đáng yêu, đôi khi cháu cũng rất thích." Rất ít có người lớn sẽ hỏi vấn đề này, Lộ Chỉ lại nói tiếp, giống như là nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra, cậu cười một cái, hơi xấu hổ: "Thật sự cháu cũng cảm thấy mình không còn nhỏ, có thể yêu rồi, chắc là trước khi tốt nghiệp cao trung, cháu cũng sẽ yêu đương với con gái trong lớp."wattpadtien161099

Tần Tư Hoán không muốn nghe Lộ Chỉ nói mấy lời này, hắn không thích nhìn Lộ Chỉ tỏ thái độ yêu thích con gái.

Hắn là một người đàn ông, không hề dính liếu gì đến tính cách đáng yêu.

"Được rồi." Tần Tư Hoán mím môi, hai mí trên mắt rất rõ ràng, bàn tay hắn nắm lấy cánh tay của Lộ Chỉ, không hề nương tay, liền lôi nhóc con đi, phun ra một hơi, nói: "Mới bao lớn, mà yêu đương cái rắm gì."

Đi hơi nhanh, Lộ Chỉ đầu gối hơi đau, cậu nhỏ giọng "Tê" một tiếng, oán giận nói: "Sao chú lại hung dữ như vậy nha."

Đau chết mất.

Người đàn ông này lại hung dữ như vậy.

Một chút ôn nhu cũng không có.

Tần Tư Hoán không biết có phải là nghe được hay không, bước chậm lại, hắn không quay đầu lại, vẫn nắm tay Lộ Chỉ lôi đi, như lôi một con gà con: "Ở tuổi này của cháu, chơi game cái gì, phải lo học mới đúng."

Lộ Chỉ bĩu môi, "Vâng."

"Chờ cháu thi đại học, chú tìm bạn trai cho cháu."

"Hả?" Lộ Chỉ cho rằng lõi tai mình có vấn đề rồi: "Chú nói cái gì?"

Cậu có muốn cũng là tìm bạn gái!

Tìm bạn trai cái gì! Cậu không phải là đồng tính luyến ái!

Người đàn ông không quan tâm đến cậu, nói tiếp: "Một người vừa đẹp trai vừa thương cháu, mỗi ngày đều làm cháu vui vẻ."

Lộ Chỉ choáng váng: "???"

Hai người bọn họ có ở cùng một tầng sóng không?

Gió đêm rất lạnh, lúc lướt qua người, thổi tan đi cái nóng của mùa hè.

Người đàn ông kéo cậu đến bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ ra, quay đầu lại nói với Lộ Chỉ: "Đi lên."

"Cháu...... Đến tiệm net." Lộ Chỉ rụt cổ, nhỏ giọng nói ra ý kiến của mình: "Cháu muốn đi chơi game."

Tần Tư Hoán khuỷu tay để trên nóc xe, rũ mắt, hàng mi dài rũ xuống, tạo thành bóng mờ nơi khóe mắt, "Về nhà cháu, hay về nhà chú, cho cháu chọn."

Lộ Chỉ cúi đầu, bàn tay còn quấn băng gạc, chỉ có thể làm một ít động tác bằng ngón tay, cậu thấp giọng nói: "Không có lựa chọn thứ ba sao?"

"Đến công ty tăng ca với chú?" Tần Tư Hoán giọng điệu mang ba phần hài hước, nói: "Trong công ty chú cũng có máy tính, vào mạng rất nhanh, chơi game rất đã, hửm?"

Thanh niên nghiện chơi game Lộ Chỉ động lòng.

Lộ Chỉ lập tức quên luôn vừa rồi mình còn đối đầu với Tần Tư Hoán, cậu ngẩng đầu, mắt đào hoa sáng lên, hỏi: "Vậy có cần trả tiền không? Cháu lấy máy tính của bố chơi game, bố sẽ phát hiện ra, cho nên cháu mới muốn ra ngoài chơi."

Tần Tư Hoán sờ cằm, hắn liếm môi, vẫn là muốn dạy Lộ Chỉ một bài học, liền hỏi: "Cháu có thể trả bao nhiêu tiền?"

Lộ Chỉ giơ năm ngón tay.

"500?"

Mắt đào hoa mở tròn xoe, giống như con mèo tạc mao, nhóc con dường như là la lên: "Ý cháu là đưa 5 tệ!"

"Hửm."

Tần Tư Hoán giả vờ khó xử, "Hơi không đủ nha, hoàn cảnh trong công ty của chú rất tốt, còn có ăn uống, năm tệ làm sao đủ? Cháu muốn đến cái tiệm nét rất tàn hả?"

Lộ Chỉ tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu đúng là muốn đến tiệm nét không được tốt lắm.

Ở đó có một đống người hút thuốc, trong lúc chơi game. Trong không khí đầy mùi thuốc làm cậu ho khan.

Nhưng mà mấy tiệm nét đạt chuẩn thì không cho trẻ vị thành niên vào, cậu về nhà chơi sẽ bị ba đánh.

Lộ Chỉ cắn răng, đau lòng nói: "10 tệ! Không thể nhiều hơn!"

"Được." Tần Tư Hoán cố gắng kiềm lại khóe môi đang cong lên của mình, cố gắng làm sắc mặt bình tĩnh đi lên xe.

Lúc hắn lái xe, Lộ Chỉ yên lặng ngồi trên ghế phụ, ôm balo, cúi đầu, bộ dáng rất ngoan ngoãn.

Tần Tư Hoán cong môi, chạy đến trước cửa siêu thị đem xe ngừng lại.

Lộ Chỉ hỏi: "Chú Tần, công ty của chú ở đây hả?"

"Đi mua đồ ăn vặt cho cháu." Tần Tư Hoán lấy chìa khóa xe, ánh mắt hắn dừng lại trên đùi của Lộ Chỉ, "Cháu ở trên xe chờ chú, chú rất nhanh sẽ về."

"Dạ."

Tần Tư Hoán ở trên kệ đồ tù tiện lấy một ít, đồ hắn mua có rất nhiều màu, cũng không biết là Lộ Chỉ có thích ăn hay không.

Hắn cầm theo túi đồ ăn vặt trở về, Lộ Chỉ còn ở trên xe.

Tần Tư Hoán ngồi vào trong xe, đem đồ ăn vặt đặt ở ghế sau: "Tùy tiện mua chút đồ."

Lộ Chỉ gãi gãi đầu, nhìn kia túi đồ ăn vặt đầy đủ kua, suy nghĩ nói: "Chú Tần, hay là cháu đưa chú thêm chút tiền nha?"wattpadtien161099

Tần Tư Hoán cầm tay lái, nghe vậy thì nghiêng đầu, khóe môi hơi cong lên, "Thêm bao nhiêu?"

Đang ở trên đường lớn, ánh đèn đường từ xa chiếu lại đây, ngoài trời hơi tối, gương mặt của người đàn ông cũng bị cắt thành hai nữa đan xen. Lúc nữa gương mặt của hắn cười lên, hết tà mị, giống y như 'nhị thế tổ' cà lơ phất phơ vậy.

Lộ Chỉ cảm thấy hắn rất đẹp, cậu ôm balo, nghiêm túc nói: "Cháu chỉ có 20 tệ."

"Vậy hai mươi." Tần Tư Hoán nói: "Tiểu Chỉ có bao nhiêu tiền thì đưa chú bấy nhiêu."

"Ừm," Lộ Chỉ gật gật đầu, "Dạ."

***

Mấy công ty ở trung tâm thành phố đa số đã tắt đèn, đã 10 giờ tối, đa số mọi người đều đi về, chỉ còn có một công ty sáng đèn.

Kiều Định đang tăng ca cùng với mấy trợ lý, trợ lý một nói: "Boss hiện tại không tăng ca cùng với chúng ta nữa."

Kiều Định nói tiếp: "Càng ngày càng không chăm chỉ làm việc, nói không chừng là bạn gái rồi."

"Chắc không phải đâu," một nữ trợ lý nói: "Boss không phải đi ăn cơm với Mạnh thiếu sao?"

Đang nói, cửa công ty mở ra có người đi vào.

Kiều Định ngẩng đầu nhìn, mắt sáng lên: "Boss! Anh đến rồi!"

Tần Tư Hoán gật đầu, hắn cũng không nói nhiều với Lộ Chỉ, dẫn theo Lộ Chỉ vào văn phòng của mình.

Vào cửa, Tần Tư Hoán đem đồ ăn vặt đặt trên bàn, lấy ra một cái máy tính, nâng cằm chỉ chỉ ghế, "Ngồi đó chơi."

Lộ Chỉ còn đang đánh giá văn phòng của Tần Tư Hoán.

Thật sự nhìn không giống như mấy người có tiền ngu ngốc, văn phòng nhìn rất bình thường, có rất nhiều hồ sơ, còn bày một đống thứ không biết là cái gì.

Cậu nghe Tần Tư Hoán nói, còn hơi ngạc nhiên: "Sao chú lại đem máy tính làm việc đưa cháu chơi?"

Tần Tư Hoán đã ngồi trên sô pha, hắn đặt máy tính đặt trên đầu gối, ngón tay vuốt bàn phím, bình tĩnh nói: "Máy tính đó chỉ dùng để trang trí, cháu bấm hai lần, không có mật khẩu, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó."

Lộ Chỉ vẫn có hơi câu nệ, nhưng tới thì cũng tới rồi, không bằng chơi một trận cho đã, cậu mím môi ngồi trên ghế, làm theo lời Tần Tư Hoán nói, mở máy bấm hai lần.

Máy tính rất nhanh đã khởi động xong.

Tần Tư Hoán đã bắt đầu làm việc, Lộ Chỉ không muốn làm phiền hắn, cậu đem máy tính vặn đến âm lượng nhỏ nhất, tải trò chơi, sau đó bắt đầu chơi game với bạn.

Tốc độ mạng không cần phải bàn, Tần tổng mua Wifi xịn nhất, chưa đến nữa phút đã tải xong game.

Lộ Chỉ đăng nhập tài khoản, bắt đầu hết sức tập trung chơi game.

Tần Tư Hoán lẽ ra nên gõ bàn phím, không biết ngẩng đầu từ lúc nào, ánh mắt đặt trên người Lộ Chỉ.

Không biết tại sao, đứa nhỏ ở đây, lại cho hắn một cảm giác rất yên lòng.

Theo bản năng, sẽ bắt đầu muốn cảm giác này nhiều hơn.

Hắn thật sự có hơi mệt, tối qua tăng ca đến khuya, rạng sáng mới ngủ, buổi sáng lại thức sớm, muốn đến trường xem Lộ Chỉ thi đấu.

Tần Tư Hoán hít sâu một hơi, giật giật tay, tiếp tục vùi đầu xem hồ sơ.

Tiếng chém giết trong trò chơi vang lên, mặc dù được vặn rất nhỏ, nhưng không sao, vừa lúc cảm giác trong văn phòng cũng rất thú vị.

Tần Tư Hoán nhìn màn hình máy tính, động tác hơi ngừng lại, lại ngẩng đầu nhìn cửa kính, rồi lại nhìn mình.

Sắc mặt hắn rất yên bình, lệ khí quanh người cũng tan đi.

Sô pha rất mềm, hơn nữa hắn cũng hơi mệt, không biết từ khi nào, cả người liền thả lỏng rồi khép mắt lại.

Lúc trước hắn cũng thường xuyên tăng ca rồi ngủ quên, nhưng mà qua một lát rồi tỉnh lại làm việc tiếp. Muốn ưu tú hơn người khác, dù sao cũng phải trả giá nhiều hơn.

Nhưng lần này hắn lại ngủ rất lâu.

Còn mơ một giấc mơ.

Cảnh trong mơ là nhà vệ sinh ở phòng y tế, Lộ Chỉ kéo quần xuống, lộ ra hai chân thon dài. Mắt cá chân của cậu rất đẹp, bị khóa lại bởi một sợi dây xích rất dài, không mở ra được.

Lưng nhóc con dựa trên bồn nước phía sau, Tiểu Chỉ Chỉ còn nhỏ nước.

Hắn đè trên người Lộ Chỉ.

Chỉ cần cúi đầu, là có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng đó.

Vừa thơm vừa mềm.

Làm người trầm mê.

Bởi vì bị hôn đến không thở nổi, nên khóe mắt của cậu hơi ửng đỏ.

Tác giả có lời muốn nói:
-----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play