#tien161099

Sáng hôm sau, Tần Tư Hoán liền dẫn Lộ Chỉ đến bệnh viện kiểm tra.

Bọn họ đến một chỗ rất đặc biệt, ngày thường lúc Lộ Chỉ đi ngang qua bệnh viện, căn bản là sẽ không chú ý đến. Cậu còn thấy được một vài người đàn ông cũng lớn bụng.

Bọn họ đều có hơi mập, không giống như bà bầu cậu nhìn thấy lúc trước.

Lộ Chỉ ánh mắt vô tình bị cái bụng to kia hấp dẫn, trước đó cậu cũng không hề biết đàn ông cũng mang thai, tuy rằng hiện tại kỹ thuật rất tiên tiến, nhưng đa số của mọi người là nhân tạo.

Ừm.........

Của cậu là tự nhiên nha.

Lúc ngồi bên ngoài chờ kết quả, Lộ Chỉ nắm lấy cánh tay của Tần Tư Hoán, hơi hoảng sợ hỏi: "Chú, em sau này có phải giống như vậy không?"

"Giống cái gì?" Tần Tư Hoán nhìn theo ánh mắt của cậu, một người đàn ông đang đỡ eo đi chầm chậm, dáng người đàn ông nhỏ bé, quần áo trên người nhăn nhúm, trên mặt đầy râu, có cái bụng rất lớn, như là bụng bia.wattpadtien161099

"Chính là, thảm như thế." Lộ Chỉ sắc mặt hơi trắng, nói năng lộn xộn: "Người ta có cho rằng là em bị béo hay không, nói em lôi thôi lếch thếch."

Tần Tư Hoán không biết cái đầu nhỏ của cậu đang suy nghĩ cái gì, hắn cười một cái, tay sờ sờ tay cậu, "Sẽ không."

Lộ Chỉ đương nhiên là không tin hắn, cậu lại suy nghĩ đến một chuyện: "Vậy anh có vì em béo lên mà không thích em nữa?"

Tần Tư Hoán làm bộ suy nghĩ nghiêm túc, tay hắn xoa cằm Lộ Chỉ, nhìn chằm chằm mặt cậu, nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy --"

Hắn lại nổi lên tính trêu đùa, kéo dài giọng không nói hết câu.

Lộ Chỉ cảm thấy đàn ông mang thai quá xấu, mập mạp, lại còn có bụng to. Nếu cậu mà như thế, Tần Tư Hoán nhất định sẽ ghét bỏ cậu.

Lộ Chỉ tay xoa xoa bụng nhỏ, nhíu mày, bộ dáng không vui.

Cậu biết mình lớn lên đẹp, từ nhỏ con gái thích cậu rất nhiều, lên đại học càng có nhiều con gái theo đuổi cậu hơn.

Nhưng mà!

Lão! Già! Tần Tư Hoán! Này đừng có nông cạn như vậy được không.

Ngoại trừ bề ngoài cậu cũng có rất nhiều chỗ dễ thương chứ bộ, ví dụ như cậu rất đáng yêu!

Cậu còn chưa ghét Tần Tư Hoán già đâu!

Sau đó cậu nghe được giọng nói mềm mại như điệu nhạc của Tần Tư Hoán vang lên, "Bảo bảo béo hơn chút mới đẹp."

"???"Lộ Chỉ ngẩng đầu nhìn về phía, ngơ ngác.

"Lúc trước quá gầy, làm anh cảm thấy mình nuôi em không được tốt." Tần Tư Hoán ấn đầu cậu dựa lên vai mình, duỗi tay sờ sờ bụng nhỏ của Lộ Chỉ, nói: "Hơn nữa, chú sẽ chăm sóc em tốt, không để em như vậy đâu."

Nửa giờ sau liền có kết quả, tất cả đều bình thường, không có chỗ nào cần chú ý.

Bác sĩ nói xong, Tần Tư Hoán cố ý hỏi: "Ngày hôm qua lúc tôi hôn em ấy, em ấy còn ói ra." Hắn hơi dừng lại, nhớ lại nói: "Hơn nữa lúc ấy sắc mặt em ấy cũng không được tốt, là tại sao?"

Bác sĩ: "......?"

Bác sĩ thử dò hỏi: "Có phải là bởi vì hôn lâu quá hay không? Thiếu không khí?"

Bác sĩ chỉ nghe qua nôn nghén, chưa nghe nói bị hôn đến ói bao giờ.

Tần Tư Hoán như là suy nghĩ gì đó gật gật đầu, hắn thêm WeChat của bác sĩ.

Lúc khám xong, hắn lại kéo Lộ Chỉ vào một góc.

Lộ Chỉ nghi hoặc: "Làm gì?"

"Thử một chút." Tần Tư Hoán nhíu mày, bộ dáng như làm nghiên cứu: "Xem thử hôm nay anh hôn em có muốn ói nữa không."

Lộ Chỉ: "......"

Được rồi.

Sau đó, người đàn ông cúi đầu, hôn lên môi cậu, trong không khí hình như đều tràn ngập bong bóng màu hồng.

Lộ Chỉ lần này không bị hắn hôn đến muốn ói nữa.

Tần Tư Hoán xoa mặt cậu, hơi lui ra, trong giọng nói đầy kiêu ngạo: "Nhìn xem, không có ói?"

Lộ Chỉ: "......"

Anh có bệnh hả.

*

Tuy rằng kết quả kiểm tra bình thường, Lộ Chỉ vẫn quyết định không quay 《Vấn tội 》nữa.

Đóng phim đối với cậu không quan trọng, cậu càng quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng hơn, cậu muốn đứa nhỏ bình an ra đời.

Lúc nói chuyện cùng với Lâu Hàn. Lâu Hàn cũng có hỏi nguyên nhân.

Lộ Chỉ nói đúng sự thật.

Lúc đó Tần Tư Hoán ngồi ở bên cạnh cậu, không lên tiếng. Từ khi biết được Lộ Chỉ mang thai, hắn liền không bắt ép Lộ Chỉ chuyện gì cả.

Đóng phim hay không đóng phim gì cũng được, chỉ cần Lộ Chỉ cảm thấy vui là được.

Lâu Hàn nghe xong, tự nhiên cảm thấy Lộ Chỉ đúng là đứa ngốc.

Anh bạn nhỏ này quá ngây thơ, không có một chút cầu tiến nào. Rất giống như hắn thời trẻ.

Trong giới này, có rất nhiều nữ minh tinh mang thai nhưng không có nói với đạo diễn, sợ mất đi nhân vật của mình. Nhưng mà Lộ Chỉ lại đem đứa nhỏ đặt lên đầu tiên.

Đóng phim thật sự rất vất vả, Lâu Hàn cũng có thể hiểu, hắn không lập tức đồng ý, chỉ nói: "Lộ Chỉ, cậu nên suy nghĩ kĩ lại, nếu cậu không đóng bộ phim này, cậu mà muốn đóng phim nữa là phải đợi đến sang năm."

Lộ Chỉ nhẹ giọng nói: "Lâu đạo, không cần suy nghĩ, tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi không đóng bộ này, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả."

Lâu Hàn nâng mi: "...... Tôi thiếu chút tiền này của cậu?"

Lộ Chỉ khó hiểu: "Hả?"

Lâu Hàn nói: "Không cần đưa, giữ lại mua sữa cho con nuôi của tôi đi."

Lộ Chỉ vẫn ngốc, không biết Lâu Hàn nói con nuôi là nói ai: "Hả?"

"Cứ vậy đi." Lâu Hàn nói: "Đúng rồi, cậu nói với ngài Tần một tiếng, lúc mang thai không thể làm chuyện kia."

Mấy lời này Tần Tư Hoán cũng nghe thấy, mặt khẽ biến, sắc mặt hơi vi diệu.

Có hơi tiếc, nhưng lại cảm thấy vui vẻ mà nhịn.

Lộ Chỉ cúp điện thoại, quay qua nhìn Tần Tư Hoán, lui người về phía sau, cảnh giác nói: "Anh đừng có chạm vào em."

Tần Tư Hoán: "Hả?"

Lộ Chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở nữa người dưới của hắn một lát, nói: "Cũng không được hôn em."

"Ờ......" Tần Tư Hoán mím môi.

Lộ Chỉ vươn ngón tay chỉ hắn: "Cũng không cho ôm em."

Tần Tư Hoán rốt cuộc nói ra ý kiến của mình: "Còn không phải là không được làm chuyện kia sao? Tại sao hôn một cái cũng không cho?"

Lộ Chỉ đỏ mặt, nhớ lại mấy chuyện Tần Tư Hoán hay làm thường ngày: "Tóm lại chính là không được."

Tần Tư Hoán cúi người tới gần cậu, giọng nói hơi lạnh: "Không cho anh hôn, không cho anh ôm, có phải sau này có con rồi liền dẫn con đi, cũng không cho anh được gặp em?"

Lộ Chỉ khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm hắn: "Tần Tư Hoán."

"Ừ." Người đàn ông mím môi, rõ ràng là không muốn nghe cậu nói.

Lộ Chỉ đẩy hắn một cai: "Anh đủ rồi!"

Tần Tư Hoán chính là không thích bị cậu xa lánh, hiện tại nói chuyện cũng không nể nang, "Không đủ."

Lộ Chỉ: "...... Tần Tư Hoán."

Anh không khống chế tính tình mình một chút được hả chú?

Tần Tư Hoán híp mắt, con ngươi âm u, hắn bỗng nhiên vươn tay, trực tiếp ôm Lộ Chỉ vào lòng: "Không cái kia."

Lộ Chỉ thái độ nghi hoặc: "Chính là anh......"

"Hôn cũng không cho hôn, ôm cũng không cho ôm." Hắn nghiêng đầu hôn một cái lên mặt cậu, tay nhẹ nhàng ôm eo cậu, rũ mắt, giọng nói ủy khuất: "Em muốn làm cho chú điên luôn hả?"

Lộ Chỉ cảm thấy đây không phải là vấn đề, "Tự anh không kiềm chế được mình, anh tự xem lại mình đi, ngày thường động một chút là đòi làm chuyện kia."

Tần Tư Hoán: "......"

Lộ Chỉ lại nói thêm: "Em sao có thể tin anh được? Anh không chạm vào em là tốt nhất."

*

Lúc chạng vạng, hai người đến sân bay đón Lộ Mạnh Thịnh.

Về chuyện có cho hôn, cho ôm hay không vẫn chưa có kết quả cuối cùng.

Lộ Chỉ ngồi ghế sau, ăn mơ chua, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tần Tư Hoán một cái. Cậu hiện tại mới phát hiện, uy hiếp lớn nhất với đứa nhỏ không phải là chuyện khác, mà là lão già Tần Tư Hoán này.

Lộ Mạnh Thịnh là tới chăm sóc Lộ Chỉ, nhưng mà trong nhà còn có Lộ Dao, nên ông chỉ ở nữa tháng rồi về.

Mắng Lộ Chỉ với Tần Tư Hoán một đường từ sân bay cho đến khi về nhà, Lộ Mạnh Thịnh cũng chưa có khép miệng.

Về đến nhà, Lộ Mạnh Thịnh xuống bếp, Tần Tư Hoán làm trợ thủ, hai người nấu một bàn cơm rất phong phú.

Trên bàn cơm tất cả đều là gà vịt thịt cá, chỉ có Tần Tư Hoán trong ánh mắt tràn ngập thịt là thịt của Lộ Mạnh Thịnh mà xào hai đĩa rau xanh cho Lộ Chỉ.

Lúc ăn cơm, Lộ Mạnh Thịnh gắp cho Lộ Chỉ một chén đầy thịt.

Lộ Chỉ bị mùi thịt làm cho muốn ói ra, tay cậu vừa mới đặt lên ngực, Lộ Mạnh Thịnh liền trừng mắt: "Ra vẻ làm gì! Con không phải thích thịt nhất sao? Đang mang thai, càng phải ăn nhiều hơn, con không cần bồi bổ mình, nhưng bố muốn bồi bổ cháu của bố!"

"Không muốn ăn." Lộ Chỉ bĩu môi, che ngực lại: "Ghê." Cậu nhìn về phía Tần Tư Hoán, tự nhiên mà làm nũng: "Chú, em muốn uống sữa, anh pha cho em một ly."

Lộ Mạnh Thịnh đặt đũa lên bàn: "Thằng ranh con, con đang làm cái gì vậy hả?"

Tần Tư Hoán duỗi tay, xoa xoa tóc cậu, hắn ôn hòa cười cười, trả lời Lộ Mạnh Thịnh: "Ba, con nuôi."

Lộ Mạnh Thịnh: "Cái gì?"

Tần Tư Hoán đứng dậy, cầm lấy cái ly trên bàn, pha sữa cho Lộ Chỉ, nói: "Lộ Lộ ngoan như vậy, là do con nuôi."

Lộ Chỉ gật đầu, ngón tay chỉ vào Tần Tư Hoán, trốn tránh trách nhiệm: "Con thành như vậy, đều là do Tần Tư Hoán nuôi."

Lộ Mạnh Thịnh: "......?"

Tại sao, trước mặt hai người này ông không hề có cảm giác tồn tại?

Lộ Mạnh Thịnh tới không bao lâu, trước khi ngủ căn cứ vào thái độ của Lộ Chỉ, cứng rắn yêu cầu Tần Tư Hoán với cậu phân phòng ngủ.wattpadtien161099

Lộ Mạnh Thịnh lấy lý do rất đàng hoàng, lấy lý do là trong bụng Lộ Chỉ có đứa nhỏ, Lộ Chỉ càng nghe càng cảm thấy có lý.

Lộ Chỉ không đến ba phút liền cầm gối đưa cho Tần Tư Hoán, giống y như tra nam: "Anh đến phòng cho khách ngủ đi."

Tần Tư Hoán: "......"

Hắn nhìn bầu trời đen thui ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn Lộ Chỉ.

Lộ Mạnh Thịnh: "Tần Tư Hoán, cậu còn lề mề cái gì? Còn không đến phòng cho khách ngủ?"

Bảo bối nhỏ cũng nói theo Lộ Mạnh Thịnh nói: "Anh đi nha."

Tần Tư Hoán đau lòng.

Hắn trầm mặc không lên tiếng cầm gối của mình, nhẹ nhàng mà: "Ừ."

Lúc quay người, sắc mặt Tần Tư Hoán lạnh đi.

Rất tốt.

Không cho hôn, không cho ôm.

Hiện tại còn muốn phân phòng ngủ.

Lá gan bảo bối nhỏ càng ngày càng lớn.

Tần Tư Hoán nghĩ nghĩ, trong đầu liền hiện ra một cách trừng phạt quen thuộc. Chưa đến một giây đã bị hắn từ bỏ.

Hắn không thể đụng vào Lộ Chỉ.

Tần Tư Hoán không nỡ giận Lộ Chỉ, cũng không nỡ cãi nhau, hắn tự nhiên cũng không đi đối đầu với Lộ Mạnh Thịnh.

Nhưng hắn lại rất hiểu Lộ Chỉ, nhóc con rất dễ mềm lòng với hắn.

Buổi tối hơn 11 giờ khuya, Tần Tư Hoán nằm trên giường ở phòng cho khách, từ khe cửa nhìn thấy ánh đèn bên ngoài.

Một lát sau, đèn tắt.

Tần Tư Hoán đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.

Hắn xoa cằm không biết làm cách nào để được Lộ Chỉ đồng tình.

Hắn cầm điện thoại nhắn WeChat cho bác sĩ.wattpadtien161099

Qua một phút bác sĩ còn chưa trả lời tin nhắn.

Tần Tư Hoán sắc mặt bình tĩnh mà gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện.

Lát sau, Lộ Chỉ liền nhận được điện thoại của viện trưởng.

Lộ Chỉ hơi buồn ngủ xoa mắt: "Alo?"

Bác sĩ rất lễ phép: "Xin lỗi, ngài Lộ, đã trễ thế này còn quấy rầy ngài. Vừa rồi ngài Tần có nói với tôi về tình huống của cậu."

"Hả?" Lộ Chỉ hơi tỉnh táo, "Sao vậy?"

Giọng nói cậu rất nhỏ, giống như là tiếng mèo kêu, làm lỗ tai của bác sĩ hơi ngứa.

Bác sĩ giải thích: "Trong tình huống bình thường, trong ba tháng đầu là không thể làm chuyện vợ chồng, nhưng mà ba tháng sau chúng tôi kiến nghị cũng nên vận động thích hợp."

Bác sĩ không nói thẳng ra, gần tới ngày sinh, tính dục của thai phụ rất quan trọng.

Lộ Chỉ đã hiểu, "Chính là nói tôi vẫn có thể ngủ với Tần Tư Hoán sao?"

Bác sĩ: "Đúng vậy."

Lúc cúp điện thoại Lộ Chỉ trợn mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ có nên đi tìm Tần Tư Hoán hay không.

Hôm nay cậu nói như vậy, Tần Tư Hoán hình như không được vui.

Cậu còn đang suy nghĩ, cửa phòng đã lặng lẽ bị mở ra từ phía ngoài.

Người đàn ông khom lưng rất nhanh đã chui vào phòng, rồi sau đó nhẹ nhàng đóng lại, còn khóa luôn cửa.

Tác giả có lời muốn nói: Không nói lời nào.

-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play