#tien161099
Bên kia điện thoại im lặng rất lâu, giống như tất cả đều ngừng lại, Lộ Chỉ trong lòng cũng hốt hoảng.
Lộ Chỉ không phải không lo sợ mình không giống như mấy người khác, nhưng mà Tần Tư Hoán nói với cậu là muốn cậu sinh con cho hắn. Cậu đồng ý sinh con, là bởi vì cậu yêu Tần Tư Hoán.
Nhưng hiện tại Tần Tư Hoán lại im lặng, giống như là có suy nghĩ khác vậy.
Vui sướng của Lộ Chỉ vừa rồi cũng lập tức tắt đi.wattpadtien161099
Ngoài miệng Tần Tư Hoán có thể chấp nhận được là một chuyện, nhưng khi mà chuyện đó xảy ra, hắn có thể giống như mấy người khác hay không, cảm thấy cậu rất kỳ lạ?
Lộ Chỉ cắn môi, không biết phải làm sao bây giờ.
Tần Tư Hoán không nói lời nào, trong lòng cậu cũng rất loạn. Bố cậu thường xuyên nói cậu, không được 'làm' với Tần Tư Hoán, phải giữ mình trong sạch, nếu mà lỡ mang thai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lộ Chỉ nghĩ lung tung, tay siết chặt khăn trải giường, như không còn ý thức.
Bên kia vang lên tiếng một vật nặng bị rớt xuống đất, sau đó là âm thanh hít sâu của Tần Tư Hoán, người đàn ông hốt hoảng hỏi cậu: "Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Có thấy muốn ói không? Bác sĩ có gì không? Mấy tháng?"
Nghe giọng nói của hắn, Lộ Chỉ bỗng nhiên rất vui, cậu hơi cười, trên mặt toàn là ôn nhu, thấp giọng nói: "Chú, anh đến thăm em không."
"Em nhớ anh." Lộ Chỉ nói.
*
Tần Tư Hoán trực tiếp ngồi trực thăng đến, lúc 7 giờ 20 phút, hắn đến bệnh viện.
Lộ Chỉ đang ăn cháo mà Lâu Hàn mua, cửa phòng bệnh được mạnh mẽ mở ra từ phía bên ngoài, cậu nâng mắt nhìn qua.
Người đàn ông đỡ cửa, ngực hít thở rất nhanh, trên quần tây có hơi dơ, trên trán còn có mồ hôi, quần áo cũng lộn xộn, bộ dáng hơi chật vật.
Ngay lúc Lộ Chỉ nhìn thấy, hắn chạy nhanh đến bên giường, đầu gối đặt tại mép giường, cúi người một tay ôm Lộ Chỉ vào trong lòng, cằm đặt trên đầu của Lộ Chỉ, hé môi hít thở.
Trán Lộ Chỉ đánh mạnh vào ngực hắn, có hơi đau. Cháo ăn lúc nãy cũng muốn ói ra rồi.
Tay người đàn ông đặt ngay ót cậu, cúi đầu hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Cổ họng hắn hơi khàn, giọng nói nghẹn ngào.
Mặt Lộ Chỉ cọ cọ trong lòng hắn, khóe môi hơi cong, tay cậu ôm lấy Tần Tư Hoán, nhỏ giọng nói: "Tần Tứ, anh vui không?"
"Vui." Tần Tư Hoán nựng mặt cậu, hơi lui ra, hơi thở hắn vẫn rất gấp, lúc rũ mắt nhìn Lộ Chỉ, khóe mắt hơi đỏ: "Anh vui muốn chết."
Mắt Lộ Chỉ cong cong, cậu đặt cháo trên tủ đầu giường, ngẩng mặt nhìn Tần Tư Hoán, ngây ngốc cười lên: "Em cũng rất vui."
Tần Tư Hoán tay xoa xoa trán cậu , cúi đầu hôn một cái, khen: "Bảo bảo giỏi quá!"
Hắn vui đến không chịu được.
Lâu Hàn ho khan xấu hổ đứng một bên, nhắc nhở: "Ngài Tần."
Tần Tư Hoán lúc này mới để ý tới hắn ta, hắn quay đầu, nhìn Lâu Hàn, lễ phép hỏi: "Có thể làm phiền ngài Lâu đi ra ngoài một chút không? Tôi có chuyện muốn nói với bảo bảo nhà chúng tôi."
Lâu Hàn: "......"
Trong mấy năm nay đây là lần đầu tiên Lâu Hàn bị cho ăn cẩu lương!!
Bảo bảo?
Cái gì bảo bảo?!
Người đã lớn như vậy, mà còn gọi là bảo bảo?
Du Ninh Thận cũng chỉ gọi hắn là bảo bối mà thôi!
Mấy người này!
Có cần ở trước mặt hắn tú ân ái được không?!
Chừa chút mặt mũi không được sao?!
Lâu Hàn hít sâu, thở ra thật mạnh, duy trì nụ cười mỉm được bảo dưỡng tỉ mỉ: "Ngài Tần xin cứ tự nhiên."
Lúc Lâu Hàn đi còn tâm lý mà đóng cửa lại.
Tần Tư Hoán ngồi trên mép giường, tay xoa xoa mặt Lộ Chỉ, khóe môi cũng cong lên.
Trong lòng hắn yêu thích không thôi, nhịn không được lại hôn Lộ Chỉ một cái, nói: "Bảo bảo nhà chúng ta sao lại giỏi như thế."
Lộ Chỉ vành tai đỏ bừng, cậu duỗi tay, lấy tờ giấy xét nghiệm trên tủ đầu giường đưa Tần Tư Hoán xem.
Tần Tư Hoán nhận lấy, từng chữ từng chữ đọc rất nghiêm túc.
Lộ Chỉ nói: "Bác sĩ nói chỉ mới sáu tuần thôi, Ừm...... Đáng lẽ người ta cũng chưa cho làm kiểm tra đâu, nhưng Lâu đạo...... Lâu đạo nhờ bạn kiểm tra cho em."
Tần Tư Hoán vừa nghe vừa gật đầu, nhìn thấy dòng cuối cùng của tờ kiểm tra, cười tươi đến đôi mắt đều nhắm lại.
Xem xong giấy kiểm tra, hắn duỗi tay kéo chăn bông của Lộ Chỉ ra đặt tay lên, hắn từ từ cởi cúc áo bệnh nhân ra, mở ra bốn cái cúc áo liền lộ ra bụng nhỏ của Lộ Chỉ.
Bụng cậu rất trắng, cơ bụng so với lúc trước cũng mềm hơn, không cứng giống như lúc trước.
Mắt hắn dừng trên cái rốn của cậu, khóe môi cong lên.
Lộ Chỉ hơi xấu hổ, bị ánh mắt Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm như vậy, thấy hơi ngượng ngùng.
Người đàn ông vươn tay, lòng bàn tay đặt lên bụng cậu, nhẹ nhàng nói: "Nơi này, có một đứa nhỏ."
Lòng bàn tay của hắn nóng lên, độ ấm từ bụng truyền đến ngực.
Lộ Chỉ mím môi, có hơi khẩn trương hỏi: "Anh sờ như vậy, có đem đứa nhỏ sờ hư không nha?"
"Anh không biết." Tần Tư Hoán nghe cậu nói như vậy, bị chọc đến mắc cười, hắn phối hợp rút tay ra, ngẩng đầu, hỏi Lộ Chỉ: "Vừa rồi anh sờ có làm em không thoải mái không?"
Lộ Chỉ nhỏ giọng ấp úng: "Không có cảm giác gì."
"Anh có thể hôn nó không?" Tần Tư Hoán lại hỏi: "Hôn một cái, sẽ không hôn đến hư đi?"
"Em cũng không biết nha......" Lộ Chỉ mờ mịt.
Tần Tư Hoán cảm thấy cậu đáng yêu muốn chết, hắn giơ tay, nhéo nhéo gương mặt của Lộ Chỉ, sủng nịch nói: "Bé ngốc, sờ sờ bụng mà thôi, cũng sẽ không sờ hư đứa nhỏ đâu."
Lộ Chỉ chớp mắt, giống như không thể tin được: "Thật vậy không?"
Lúc cậu biết mình mang thai, động cũng không dám động, sờ bụng cũng rất nhẹ nhàng, sợ sờ hư bảo bảo.
"Thật sự." Tần Tư Hoán cười hôn bụng cậu một cái, lại xoa nhẹ tóc cậu, "Chú tuy rằng chưa từng sinh con, nhưng cũng thấy người khác sinh rồi."
Lộ Chỉ hiểu ra gật gật đầy, một hồi lại không chắc chắn hỏi: "Nhưng em là con trai mà, lỡ đâu em không giống người khác thì sao?"
Tần Tư Hoán cũng không hiểu lắm, nghe Lộ Chỉ nói như vậy, cũng hơi lo lắng.
Hắn vội vàng cài cúc áo lại cho Lộ Chỉ, lại đắp chăn cho cậu, "Chú gọi điện thoại cho bố của em, em ngủ một chút đi."
Lộ Chỉ nằm trên gối, đột nhiên không muốn xa hắn, cậu kéo góc áo của Tần Tư Hoán, giọng nói hơi kiêu ngạo: "Anh ở đây gọi điện thoại đi."
Tần Tư Hoán cầm điện thoại bấm số của Lộ Mạnh Thịnh, đột nhiên không kịp đề phòng bị Lộ Chỉ hỏi: "Tần Tư Hoán, lúc em gọi điện thoại cho anh, sao anh không lên tiếng?"
Tần Tư Hoán gọi điện thoại, giải thích nói: "Vừa rồi bất ngờ quá, bị té một cái."
"......"
Lộ Chỉ nhìn về phía đầu gối hơi dơ của hắn.
Trong lòng vui đến mức muốn tràng ra, chú không phải không vui, cũng không phải cảm thấy kỳ quái, mà là bởi vì rất vui.
Không bao lâu Lộ Mạnh Thịnh liền nghe máy, Tần Tư Hoán nói: "Ba, bảo bảo mang thai, chúng con có chuyện gì cần chú ý không?"
Lộ Mạnh Thịnh: "Ai?"
Tần Tư Hoán đôi mắt mỉm cười, nhìn cậu đang kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Lộ Lộ mang thai, có chuyện gì cần chú ý không? Em ấy là con trai, không giống như mấy người khác phải cẩn thận hơn."
Lộ Chỉ nghe thấy, đồng ý gật gật đầu: "Đúng."
Tần Tư Hoán trở tay nắm lấy bốn ngón tay của cậu xoa xoa.
Lộ Mạnh Thịnh: "Cái gì! Cái đồ chết bầm nhà cậu! Cậu nói ai mang thai!??? Lộ Lộ??? Lộ Chỉ có chó con???"
Tần Tư Hoán nhíu mày, không thích Lộ Mạnh Thịnh nói Lộ Chỉ như thế, Lộ Mạnh Thịnh mắng hắn đồ chết bầm cũng không sao, nhưng bảo bối nhỏ của hắn sao lại bị mắng được.
Tần Tư Hoán nhíu mi, nhẹ giọng nói: "Là Lộ Chỉ." Hắn lại dò hỏi thêm một lần: "Có chỗ nào cần chú ý không? Bảo bảo hiện tại đang đóng phim, cơ hội này rất có khó có được với em ấy, con muốn hỏi ba một chút, em ấy hiện tại còn có thể đóng phim sao?"
Lộ Mạnh Thịnh tức giận, ông chỉ mới hơn một tháng không gặp Lộ Chỉ nó liền, có, thai!
Nhưng thái độ vừa rồi của Tần Tư Hoán cũng làm ông không thấy tức nữa.
Tần Tư Hoán là loại người gì, tính tình không tốt, bị người khác mắng là liền ở sau lưng người ta giở trò.
Hiện tại hắn lại nói chuyện cẩn thận với ông như vậy.
Hơn nữa, hắn cũng không có cảm thấy ghê tởm giống như Chu Cách.
Thái độ hắn đối xử với Lộ Chỉ như là trân bảo vậy.wattpadtien161099
Lộ Mạnh Thịnh đối với thái độ của hắn cũng ôn hòa hơn, ông càng lo cho Lộ Chỉ hơn: "Cậu đem điện thoại đưa cho Lộ Lộ."
Tần Tư Hoán đem điện thoại đưa Lộ Chỉ, "Ba muốn nói chuyện với em."
Lộ Chỉ lắc đầu: "Không, không cần, em không có gì muốn nói với ông ấy."
Lộ Mạnh Thịnh khẳng định sẽ mắng cậu.
Lộ Chỉ lại đẩy điện thoại cho Tần Tư Hoán, cậu cứng rắn nói: "Anh nói với bố em đi."
"Được." Tần Tư Hoán buồn cười khóe môi cong lên, vỗ vỗ bàn tay trấn an cậu, hắn giải thích với Lộ Mạnh Thịnh: "Lộ Lộ hơi không thoải mái, ba có chuyện gì, nói với con cũng vậy."
Lộ Mạnh Thịnh: "...... Nó là sợ tôi mắng nó đi?"
Tần Tư Hoán không trả lời, lại cười một cái.
Tay người đàn ông chui vào trong chăn, sờ sờ bụng nhỏ của Lộ Chỉ.
Bụng nhỏ hơi mềm, bên trong là con của hắn cùng Lộ Chỉ.
Tần Tư Hoán tự nhiên rất muốn cười, hắn nhịn không được, cúi đầu hôn môi Lộ Chỉ một cái.
Lộ Chỉ rụt rụt cổ, cậu giơ tay, ngón trở đặt ngay môi.
Đây là lần thứ tư trong tối nay Tần Tư Hoán hôn cậu.
Lộ Chỉ mím môi, kiêu ngạo nghĩ, lão chó già này thích hôn cậu lắm sao? Cách một lát phải hôn một cái.
Nghĩ nghĩ, cậu lại cong môi, trong ngực tất cả đều ngọt ngào.
"Cũng không có chỗ nào cần đặt biệt chú ý, cậu chăm sóc nó cho tốt, nghỉ ngơi nhiều, đừng làm bậy là được." Lộ Mạnh Thịnh nói: "Lúc tôi có nó, cũng còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình, cũng không có chú ý lắm. Tốt nhất là cậu cũng nên đi hỏi bác sĩ."
Tần Tư Hoán: "Được."
Hắn cúp điện thoại, lại gọi điện cho Hoàng Khương, nói tên bác sĩ trên giấy xét nghiệm cho Hoàng Khương đi tìm, lại kêu hắn đi tìm hiểu một chút người mang thai phải chú ý cái gì.
Lộ Chỉ vẫn luôn cười trộm, chờ Tần Tư Hoán gọi điện thoại xong, cậu mới ho nhẹ một tiếng: "Bố em không có mắng anh đi?"
"Không có." Tần Tư Hoán cong ngón tay, gõ một cái vào trán cậu: "Thật sự không có chỗ nào không khỏe?"
Lộ Chỉ cẩn thận cảm giác người mình, "Thật sự không có chỗ nào không khỏe."
"Vậy là tốt rồi, nếu không có chỗ nào không khỏe, hôm nay chúng ta về nhà trước, sáng ngày mai đến bệnh viện làm kiểm tra kỹ hơn." Tần Tư Hoán an bài tất cả: "Nếu như người chịu đựng không nổi, trước tiên đừng đóng phim nữa, chúng ta về nhà sinh con ra rồi nói sao. Mấy tiết học trong trường, có thể học thêm một lúc nữa, đến hè rồi xin nghỉ, sinh con xong rồi đi học lại, được không?"
Lộ Chỉ cảm thấy như vậy không có vấn đề gì.
Cậu ở đoàn phim đã học được rất nhiều thứ, cho dù có kéo dài chương trình học cũng không sao.
Hơn nữa, cậu còn đang cho rằng với tính tình của Tần Tư Hoán, nhắm chừng là không cho cậu đóng phim nữa, nhưng hiện tại không ngờ người đàn ông này dễ nói chuyện như vậy.
Lộ Chỉ thấy hơi lạ: "Chú, anh không phải không thích em đóng phim sao?"
Tần Tư Hoán nâng mi, cảm thấy cậu nói không đâu: "Không có."
"Vậy anh lúc trước......" Lộ Chỉ nâng mắt nhìn hắn, trong lòng rất hoài nghi.
Tần Tư Hoán đan tay hai người vào nhau, giọng hắn cố tình ôn nhu: "Không phải không thích em đóng phim, là không thích chia sẻ em với người khác, cũng không thích bảo bối nhỏ của anh bị người ta thích."
Lộ Chỉ nghe thấy hắn nói, ngây thơ chớp mắt.
Tần Tư Hoán cười khẽ: "Anh là nghĩ, mấy người đó vốn không quen em, mà thản nhiên nói thích em như vậy, anh ghen, cảm thấy không vui."
Lộ Chỉ hơi hiểu ra.
Tay người đàn ông sờ sờ má cậu, bộ dáng yêu như trân bảo: "Nhưng anh thích bộ dáng em vui vẻ."
Cho nên, chỉ có thể học chịu đựng, học suy nghĩ vấn đề từ góc độ của em.
Lộ Chỉ nhớ lại câu nói đã đọc được từ rất lâu.
Lòng có mãnh hổ, tế ngửi tường vi.¹
Mấy lời này hiện tại rất phù hợp với tình huống như thế này.
Cậu đã hiểu hoàn toàn suy nghĩ của Tần Tư Hoán.
Hứa Hàn có nói với cậu, Tần Tư Hoán muốn phong sát cậu.
Mà hiện tại Tần Tư Hoán lại nói thích bộ dáng vui vẻ của cậu.
Lộ Chỉ nắm lấy bàn tay hắn, "Có nhiều người thích em như vậy, nhưng mà chú, em chỉ yêu anh."
Hai người lại nói một lát, Tần Tư Hoán dọn đồ gíup Lộ Chỉ, đi về nhà.
Kỳ lạ chính là nguyên buổi tối Lộ Chỉ cũng không cảm thấy mắc ói, mãi cho đến lúc xuống xe, về đến nhà, Tần Tư Hoán ngồi xuống giúp cậu thay giày.
Lộ Chỉ vẫn như cũ không có mắc ói, không có cảm giác giống như ở đoàn phim, thường xuyên thấy muốn ói.
"Đúng rồi." Tần Tư Hoán bỗng nhiên lên tiếng.
Người đàn ông đứng trước cửa, đèn trong phòng khách chiếu lên nữa người hắn, hắn quay đầu lại, nói: "Đã quên một chuyện."
"Chuyện gì?" Lộ Chỉ hỏi.
Tần Tư Hoán đến gần cậu, đem cậu dựa vào tường, một tay hắn ôm cậu, một tay ôm ót cậu.
Lộ Chỉ mê mang ngửa đầu nhìn hắn.
Tần Tư Hoán lấy điện thoại từ trong túi ra, mở camera: "Tuyên bố một chút."
Lộ Chỉ: "???"
Người đàn ông cúi đầu hôn cậu, môi hắn dán vào môi cậu mềm mại mà ma xát.
Lộ Chỉ bỗng nhiên có cảm giác muốn ói, cậu nuốt nước miếng, muốn nhịn xuống nhưng lại không nhịn được.
Tần Tư Hoán chụp xong, đăng lên Weibo ghi là --
Tần Tư Hoán V: Tôi. @ Lộ Chỉ
Một chữ vô cùng đơn giản, mười phần chiếm hữu.
Hắn đăng Weibo xong, đem điện thoại để qua một bên, lại cúi đầu, một tay nắm ót Lộ Chỉ, tay kia ôm eo cậu, môi lại dán lên, giữa môi răng hắn nói: "Bảo bảo."
Giọng nói trầm thấp mơ hồ nghe không rõ.
Lộ Chỉ rốt cuộc nhịn không được, cậu tránh khỏi Tần Tư Hoán chạy đến nhà vệ sinh.
Tần Tư Hoán còn chưa phản ứng kịp, hắn ngơ ngác nhìn tay mình, theo sau quay đầu nhìn theo bóng dáng Lộ Chỉ chạy vào nhà vệ sinh: "Làm sao vậy?"
Lộ Chỉ dựa vào bồn rửa tay mà ói, cúi đầu, một tay ôm bụng, một tay dựa, bộ dáng rất khó chịu.
Tần Tư Hoán đứng trước cửa nhà vệ sinh, hơi sững sờ, hắn đến bên cạnh Lộ Chỉ, đỡ vai cậu, vỗ vỗ nhẹ lo lắng hơi: "Làm sao vậy?"
Lộ Chỉ ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt nhìn hắn, giải thích nói: "Bị anh hôn đến muốn ói."
Tần Tư Hoán: "......"
Tần Tư Hoán: "?"
Tác giả có lời muốn nói: Chó Tần: Tôi ủy khuất, nhưng tôi không thể nói.
-----------*---------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: "In me, the tiger sniffs the rose" được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi"; tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người.