Khác biệt trên mặt tâm lý khi làm diễn viên cùng đạo diễn, không chân chính trải nghiệm, là rất khó để hiểu rõ.

Anh Minh gặp lại Đổng Hiểu, cảm thấy người đàn ông trước mắt từ trong ra ngoài đều thay đổi không ít, người đã từng rất quan tâm đến bề ngoài hiện tại chỉ mặc một áo vest rất bình thường, bên trong là một áo sơmi màu sáng, tóc cũng không cố ý để dài, vẫn là không khác gì lắm với kiểu tóc lúc trước của cậu, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo một kính râm màu trà, lúc đi vào quán cà phê ánh mắt quét một vòng thấy Anh Minh bên cạnh Tư Cơ, sau đó mới hai tay cắm túi quần đi tới một cách không nhanh không chậm.

Chờ ngồi xuống vừa mở miệng, rốt cuộc Anh Minh đã tìm được chút cảm giác quen thuộc anh từng có về người này.

Đổng Hiểu không gỡ kính cũng không gỡ mũ, Tư Cơ dịch vào bên trong để cho cậu ngồi ở đối diện Anh Minh, hất cằm: “Đã lâu không gặp.”

Giọng nói rất khàn, không biết có phải là do bị thương hay không.

Anh Minh nhìn Đổng Hiểu, ánh mắt không tập trung ở chỗ vết sẹo của cậu, nhưng cũng không cố ý tránh đi, Tư Cơ ở bên cạnh nhìn thấy không khí vi diệu này giữa hai người bọn họ thì nhướng mày, sau đó mới khẽ tằng hắng một tiếng: “Nếu như người đã đến đủ, liền dứt khoát nói rõ ràng đi.”

Đổng Hiểu hiển nhiên không có ý định mở miệng trước, ba người trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng trước vẫn là Anh Minh, anh nhìn Đổng Hiểu ở đối diện: “Tại sao lại chọn tôi?”

Diễn viên làm đạo diễn, trong vòng cũng không ít, không nói tới quan hệ cá nhân giữa anh và Đổng Hiểu, cũng không nhắc tới ân oán, lợi ích cộng đồng càng không có bất kỳ quan hệ gì, trên cơ bản không có tất cả điều kiện tiên quyết để hợp tác.

Đối với câu hỏi trực tiếp đó của Anh Minh, Đổng Hiểu tức thì bật cười, dường như cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn, cậu gật đầu: “Bởi vì anh tiện nghi.”

Câu trả lời này vừa nói ra, Tư Cơ nhướng mày, Anh Minh nở nụ cười. Trên bàn đặt bản thảo của bộ phim, Tư Cơ kiên trì chờ đến khi anh ký hợp đồng mới nói kỹ về nội dung, nhưng cốt truyện mạch lạc rõ ràng, rất bất ngờ, kịch bản vậy mà không phải tiểu phẩm đô thị bình thường, là muốn kể về ba bộ đội đặc chủng sau khi xuất ngũ, một lần nữa làm quen với cuộc sống trong xã hội, bắt đầu nhân sinh của mình, lúc Anh Minh cầm bản thảo thì vô cùng bất ngờ, nói thật cái này thật sự không giống với phong cách của Đổng Hiểu.

Tư Cơ nói kịch bản là ý tưởng của Đổng Hiểu, một người bạn chấp bút. Bởi vì biên kịch chấp bút xuất thân từ viết tiểu thuyết, cho nên tính tường thuật của tổng thể sẽ rất mạnh.

Anh Minh cảm thấy vô cùng hứng thú với kịch bản này, cảm thấy nếu như học tập tốt, có thể quay ra những thứ không cùng một dạng.

Thế nhưng, cũng chính là vì anh rất có hứng thú với đề tài này, khi hợp tác với Đổng Hiểu bọn họ, ngược lại là có chút dè dặt: “Tôi cũng không có kinh nghiệm làm đạo diễn.”

“Tư Cơ cũng chưa từng làm diễn viên.”

Đổng Hiểu rất tự nhiên: “Tôi lại càng chưa từng phát hành.”

Lần này, thứ ba người bọn họ khiêu chiến đều là phạm vi bản thân trước giờ chưa từng liên quan, nhất là thuyết phục Tư Cơ ra trước màn ảnh, thật sự uổng hết một phen công phu của Đổng Hiểu.

Nhưng đây là điều thu hút của bộ phim này.

Diễn viên làm đạo diễn, đạo diễn làm diễn viên, dùng một góc nhìn khác của bản thân để quan sát quá trình quay một bộ phim, vứt vỏ kinh nghiệm tích lũy đã hình thành thói quen, chú trọng trực giác của mình.

Anh Minh cũng là mới biết được thì ra Tư Cơ sẽ diễn nam số một trong bộ phim này, tưởng tượng một chút tạo hình ở trong đầu, cuối cùng phát hiện não bộ thật sự vô năng. Anh nhìn Tư Cơ, đọc ra lúng túng cùng bài xích từ trong mắt đối phương, một người tính tình vốn tương đối không tốt, vậy mà có thể thỏa hiệp cũng thật sự kỳ lạ.

Nhưng mà, đối với Anh Minh mà nói, quan trọng không phải vấn đề này: “Thế nhưng, nếu như muốn tôi làm đạo diễn, tôi yêu cầu trong quá trình quay chụp, không thể có quá nhiều ý kiến của người khác.” Nói cách khác, anh muốn độc tài.

Đổng Hiểu nhíu mày: “Anh không có chút kinh nghiệm nào, muốn chúng tôi hoàn toàn buông tay cho anh quay, nếu quay ra thứ bỏ đi, trách nhiệm ai gánh?”

“Trong danh sách diễn viên có ai người đó gánh.” Anh Minh bên này không hề nhân nhượng: “Hai người tìm tôi, này là một điều rất nguy hiểm, tôi nói cho hai người biết tôi chưa từng làm đạo diễn, nhưng tôi rất có hứng thú với ý tưởng của kịch bản này, muốn tôi làm, tôi liền cần làm một đạo diễn chân chính, quay phim đến chỉnh sửa, tôi đều phải có quyền và trách nhiệm độc lập.”

Làm diễn viên không ngại hợp tác với bất luận người nào, nhưng làm đạo diễn mà nói, Anh Minh không phải là một người thích hợp tác.

Người càng nhiều, nguy hiểm càng lớn, cùng với việc anh tốn thời gian để thuyết phục câu thông lẫn nhau, anh tình nguyện một người gánh vác tất cả trách nhiệm. Trên thực tế, anh vốn dĩ cũng không phải là người sẽ nhân nhượng trong công việc, chỉ là người biết được điều này cũng không nhiều lắm.

Đổng Hiểu cùng Tư Cơ cũng không phải không bất ngờ, ba người bọn họ tranh luận vấn đề này cả một buổi chiều, mãi đến khi trời sắp tối mới miễn cưỡng đạt được nhất trí, lại để Anh Minh toàn quyền chịu trách nhiệm quay chụp, nhưng nếu có sự thay đổi về kịch bản, nhất định phải bàn bạc với nhau.

Đầu tư cho bộ phim là do Đổng Hiểu liên hệ, kể cả mấy thứ như phê duyệt cậu cũng tỏ vẻ có thể đối phó, phân chia nhiệm vụ chính là Tư Cơ cùng Anh Minh chịu trách nhiệm quay, Đổng Hiểu phụ trách tất cả những việc sau khi bộ phim quay xong, xác định Tư Cơ làm nhân vật nam chính, ba người lại thảo luận ứng cử viên cho nam số hai.

Kết quả Tư Cơ nói ra một người Anh Minh hoàn toàn không ngờ tới.

“Vương Nghĩa Tề.”

Ngay cả Đổng Hiểu cũng sửng sốt: “Sao anh lại muốn anh ta?” Nghiêm túc mà nói, trong khái niệm của hầu hết người, Vương Nghĩa Tề vẫn luôn được xem là diễn viên theo phái thần tượng, tuy rằng diễn vai chính qua mấy tác phẩm, nhưng phần lớn không thật sự nhận được giá trị quá lớn, chính là phù hợp với khẩu vị đại chúng, đối với giai đoạn trước mắt mà nói, tạo cơ sở để hấp dẫn nhân khí* là đứng đầu, còn về đột phá bản thân gì đấy, vẫn là chưa cần nhắc tới.

(*人气 (nhân khí), nhân là người, khí là sức. Nhân khí nghĩa là sức người, có thể hiểu là sự ủng hộ của mọi người.)

Dù sao cậu ta không giống Anh Minh, đã có một tác phẩm có thể xem là để đời, thứ khát khao nhất chính là đánh vỡ chiếc cúp kia của bản thân. Vương Nghĩa Tề hiện tại ngay cả cái ly cũng không có.

Nhưng Tư Cơ lại kiên trì ngoài dự đoán của mọi người: “Tôi đã xem qua phim của cậu ấy, nam số hai trong ý tưởng của cậu, rất phù hợp với bản thân cậu ta.”

Đổng Hiểu nhíu mày: “Còn nam ba?”

Ba người, hiện tại còn thiếu một. Tư Cơ trực tiếp chuyển ánh mắt đến trên người Anh Minh: “Nam ba cho Anh Minh là được.”

Sắp xếp diễn viên, hoàn toàn không lưu lại vị trí cho Đổng Hiểu.

Anh Minh không biết đây là ý của Đổng Hiểu hay là còn nguyên nhân khác, nhưng, nếu như Tư Cơ cùng Đổng Hiểu đã không nói gì, anh cũng không có gì để nói, sau ngày hôm đó, ba người liền thường xuyên gặp mặt để cùng nhau nghiên cứu chuẩn bị cho giai đoạn đầu cùng xác định phong cách, nhạc phim, biểu đạt thủ pháp, nghiên cứu rất nhiều bộ phim trong và ngoài nước có cùng đề tài, thậm chí Anh Minh còn làm không ít ghi chép.

Thạch Nghị nói anh cả ngày không thấy mặt, kỳ thật phần lớn đều là xem phim.

Nhưng mà, từ sau khi hai người nói đến chuyện người nhà Thạch Nghị, trong lòng Anh Minh cũng để lại một cái gai, Trần Thành tìm tới anh là chuyện sớm hay muộn, cảm giác bị động chờ người tìm tới cửa không được tốt cho lắm, nhưng tạm thời không có biện pháp khác, dùng bất biến ứng vạn biến mà thôi.

Chờ đến khi anh nhớ tới muốn nói cho Thạch Nghị bộ phim mới cũng muốn mời Vương Nghĩa Tề hợp tác, người cũng đã ở sâu hậu trường của buổi họp báo bộ phim rồi.

Lấy điện thoại ra nghĩ nghĩ, cuối cùng cảm thấy lúc này nói kỳ thật cũng không khác gì không nói, anh lại nhét điện thoại trở về.

Kỳ thật hôm nay không phải buổi họp báo bộ phim của bọn họ, mà là bộ phim hợp tác cùng Đổng Hiểu, Lưu Lỵ lúc trước.

Tuy rằng sắp xếp ra rạp là ở tháng mười, tuyên truyền rồi lại bắt đầu vào lúc này, anh cũng là nhất thời bị thông báo phải tham gia buổi hoạt động này, nội dung chủ yếu là tuyên truyền ca khúc chủ đề cho bộ phim. Cuối cùng vẫn là chuyện Đổng Hiểu về nước lúc trước bị giới truyền thông cho hấp thụ ánh sáng, đương nhiên truyền thông sẽ không buông tha cho tin tức có độ hot cao như vậy.

Nhưng đối với tình huống hiện tại mà nói, ngược lại là một chuyện tốt, bọn họ có thể thừa cơ làm quảng cáo cho chính bộ phim của bọn họ, dựa vào đề tài cùng đội ngũ, muốn chiếm cứ một trang báo tuyệt đối không phải là vấn đề.

Nhà sản xuất của bộ phim này hợp tác với Lưu Lỵ đều là công ty sản xuất lớn, chỉ là tuyên bố ca khúc chủ đề rồi lại vô cùng phô trương, Anh Minh nhìn thấy Triệu lão sư lúc trước dẫn anh đi quay bộ phim hợp tác với Vương Nghĩa Tề, liền đi qua chào hỏi, vừa vặn đụng phải Lưu Lỵ, người kia gọi anh lại: “Anh Minh, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy.” Anh Minh tay cầm một ly champagne, cũng cười gật đầu: “Cô thoạt nhìn không tệ.”

“Không có bất kỳ lý do trôi qua không tốt.” Ăn mặc hôm nay của Lưu Lỵ tuyệt đối là đẹp áp toàn trường, tự tin nơi đuôi lông mày khóe mắt khiến cho người ta rất khó để không phóng tầm mắt lên người cô, Anh Minh bất động thanh sắc uống một ngụm champagne, có phóng viên ở bên cạnh chụp ảnh của anh và Lưu Lỵ, anh cũng không tận lực tránh đi.

Đương nhiên Lưu Lỵ cũng sẽ không.

Cô tùy ý đứng bên cạnh, chủ đề tự nhiên mà chuyển đến trên người đàn ông duy nhất cô cùng Anh Minh đều quen: “Gần đây anh có gặp Thạch Nghị không?”

Cũng không ngoài ý muốn cô sẽ nhắc tới Thạch Nghị, Anh Minh gật đầu: “Có gặp.”

“Hiện tại anh ấy thế nào rồi, có tốt không?”

Giọng điệu của Lưu Lỵ không thiếu quan tâm, nhưng nghe được lời này Anh Minh nhướng mày: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì?”

“Tôi nghe người ta nói gần đây có khả năng anh ấy gặp một số chuyện, vốn muốn gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng sợ không tiện lắm. Có cơ hội, giúp tôi gửi lời hỏi thăm, nếu cần tôi giúp một tay, anh ấy có thể trực tiếp đến tìm tôi.” Chia tay cũng vẫn là bạn, Lưu Lỵ không chút che dấu quan tâm đối với Thạch Nghị, thậm chí tầng ám hiệu mơ hồ kia, cũng biểu đạt rất rõ ràng.

Nhưng đây là phong cách trước giờ của cô, Anh Minh hoàn toàn không kỳ quái.

Ngược lại là lời nói của Lưu Lỵ lại khiến anh suy tư. Lần kia khi hai người bọn họ nói xong rồi, vẫn cứ luôn bận rộn, bình thường nhìn qua, cảm xúc của Thạch Nghị đã tự nhiên hơn lúc trước rất nhiều, cũng không cảm thấy được có lòng phiền muộn hoặc là gặp chuyện khó giải quyết, cho nên Anh Minh cũng không hỏi gì nữa.

Hai người đều có việc riêng của mình, phương diện này bọn họ đều giữ lại không gian nguyên vẹn cho đối phương.

Nhưng mà, cục diện hiện tại có chút phức tạp, Anh Minh bản năng cảm thấy “chuyện” Lưu Lỵ nhắc tới, không đơn giản như vậy.

Vấn đề của Thạch Dương ban đầu cũng không rõ ràng.

Chỉ đơn giản là lúc lợi nhuận trả về thỉnh thoảng sẽ có chút đình trệ, nhưng loại tình huống này bất kỳ công ty nào đều có, Thạch Nghị cùng Âu Dương đều không thật sự để trong lòng, thẳng đến khi có một hạng mục đầu tư bên chính phủ gặp vấn đề, bên các bộ phận cũng gửi đến một số vấn đề, Âu Dương mới phát giác không đúng.

Cho tới nay, bởi vì quan hệ hợp tác với bên chính phủ vẫn luôn rất ổn định, dự án của Thạch Dương đều tương đối thuận lợi, đột nhiên bị mắc ở chỗ này, nhất định là có vấn đề.

Thời điểm Âu Dương nói chuyện này cho Thạch Nghị, người kia không nói gì.

Hắn cân nhắc trong chốc lát lại để Âu Dương hoãn lại hạng mục này trước, trong khoảng thời gian này tinh lực của công ty chủ yếu tập trung ở các hạng mục đã thương lượng tốt.

Dù sao cũng đã hợp tác với hắn thời gian dài như thế, Âu Dương nhíu mày: “Thạch Nghị, có phải cậu có chuyện gì hay không?”

“Không có gì.” Thái độ của Thạch Nghị nhìn không ra manh mối, hắn nở nụ cười: “Yên tâm đi.”

Tuy rằng Âu Dương không tin lắm, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, chờ cậu rời khỏi văn phòng Thạch Nghị nhìn đơn thầu bị trả về trước mặt, mắt nheo lại theo bản năng.

Quả nhiên, đây là bắt đầu cảnh cáo?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play