2401

Chương 90


3 năm

trướctiếp

Trần Thành làm những việc này sau lưng, ý là làm khó dễ không phải đang đả kích.

Lần này nếu như anh đã nói ra khỏi miệng, đương nhiên không có khả năng mặc kệ Thạch Nghị vô kỳ hạn, thời gian dài như thế ngay cả chút động tác anh cũng không làm, Trần Thành sẽ có hành động là Thạch Nghị đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Cũng bởi vì có chuẩn bị, hắn đã sớm làm xong kế hoạch đối với chuyện của công ty.

Quan hệ với chính phủ bị chặt đứt đương nhiên sẽ có ảnh hưởng, nhưng bởi vì hạng mục hợp tác trên tay đều không có liên lụy quá nhiều với bên chính phủ, cho nên khi khởi công bộ phận bị liên lụy cũng không nhiều.

Còn về một vài khâu thật sự cần phải làm thông, cũng không phải bọn họ đều không có chuẩn bị gì.

Nếu như Âu Dương có thể cùng hắn hợp tác mở công ty, khẳng định cũng có một tầng quan hệ của bản thân, Thạch Nghị hoàn toàn không lo lắng mặc kệ cho cậu đi làm, còn về những áp lực gây ra bởi người kia, có thể chu toàn liền tận lực chu toàn, thật sự rất khó thông, liền tạm thời để đó.

Thạch Nghị biết rõ lấy cứng chọi cứng vào thời điểm này là phí sức không được gì, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt!

Cho nên lúc sau Anh Minh tới hỏi hắn có phải công ty thật sự gặp phải vấn đề gì rồi hay không, hắn trả lời: “Khu vực gặp nạn còn đang trong khống chế, xin tổ chức yên tâm!”

Dựa vào những lời này, Anh Minh không hỏi nữa.

Kỳ thật anh vẫn cảm thấy ngày Trần Thành tới tìm anh sẽ không còn xa nữa, nhưng không nghĩ tới người trong dự tính không đến tìm, ngược lại là người ngoài dự đoán lại xuất hiện.

Lúc anh nhận được điện thoại của Mao Vũ, là một dãy số lạ.

Cho nên khi anh nghe được tiếng của Mao Vũ, nhất thời không kịp phản ứng, giọng nói bên trong điện thoại cùng với người đàn ông trong ấn tượng của anh khác một trời một vực, thậm chí cảm thấy đang phát run, nghe được câu đầu tiên cậu ta thốt ra là: “Anh Minh, cứu mạng!”

Lúc đó anh sửng sốt một chút, sau đó mới ra hiệu với đám người Đổng Hiểu muốn ra ngoài nghe máy, đi ra đến cửa mới hạ giọng xuống: “Cậu xảy ra chuyện gì?”

“Anh Minh, nhanh lên, hiện tại tôi đang ở trong nhà kho bên cạnh một con mương, cậu có thể tới đây một chuyến không?”

“Rốt cuộc cậu có chuyện gì.”

Giọng Mao Vũ không giống như đang nói đùa hoặc là đang giả bộ, nhưng chỗ cậu ta nói kia Anh Minh không biết, huống chi nghe từ giọng điệu, dường như tình huống rất nghiêm trọng, anh không hỏi rõ, là không thể nào khởi hành.

Có lẽ cũng biết được tính tình của anh, Mao Vũ miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Anh Minh, tôi bị người bắt, hiện tại bị trói ở bên, nếu cậu lái xe tới mà nói, ra ngoài thành phố đi thẳng về hướng bắc, đi hết đường cao tốc là cua vào đường mương, lại về phía bắc khoảng mười phút là có thể đến, những người này muốn tiền, nếu cậu thuận tiện mà nói, mang theo năm vạn tiền mặt tới đây, có gì trở về tớ lại giải thích chuyện này với cậu.”

Anh Minh nghe xong lông mày càng nhíu chặt, nhưng nghĩ một chút, vẫn là đồng ý: “Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi đi qua.”

Chờ anh ngắt điện thoại, quay đầu lại nói sơ sơ với Đổng Hiểu cùng Tư Cơ, thuận tiện dặn một câu: “Sau 45′ nếu tôi không gọi điện cho các anh, liền làm phiền báo cảnh sát giúp tôi, địa chỉ cụ thể tôi viết xuống cho anh, trên người tôi có hai điện thoại, một cái đặt bên trong túi quần, đặt chế độ yên tĩnh nhưng không tắt máy, thật sự có chuyện gì, dùng điện thoại này có thể định vị vị trí tới tìm tôi.”

Anh chép lại địa chỉ cùng số điện thoại cho Đổng Hiểu bọn họ, lúc sau Tư Cơ cảm thấy tình huống không an toàn, lại bảo anh chờ một chút, nhưng Anh Minh nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi xem tình huống trước: “Tôi đoán chừng vấn đề không lớn, nếu chỉ là dùng tiền thay người, lấy được tiền sẽ không làm khó người, trở về lại liên hệ với các anh.”

Anh dặn dò xong liền đến ngân hàng lấy tiền mặt, dựa theo tuyến đường Mao Vũ nói, lái xe đi cũng hơn nửa tiếng, chỗ kia ngược lại cũng không khó tìm, ra khỏi đường cao tốc không bao lâu Anh Minh đã thấy nhà kho rồi, anh cầm túi tiền trong tay, gọi một cuộc cho Đổng Hiểu, sau đó mới chỉnh âm lượng đến nhỏ nhất, liền duy trì trạng thái trò chuyện, khóa màn hình bỏ vào túi quần, thở dài một hơi mới đi về phía nhà kho bên kia.

Tuy rằng nơi này không phải thật sự là vùng dã ngoại hoang vu, nhưng cũng xem như là nơi rất vắng vẻ, đưa mắt nhìn qua gần như không có nhà ở, lúc Anh Minh đi tới cửa do dự một chút, kết quả người vừa tới gần cửa đã được mở ra, một người đàn ông kéo thẳng anh vào, lúc cánh cửa đằng sau đóng lại phát ra một tiếng rầm, chấn động đến cả nhà kho đều rung rung.

Mao Vũ liền ở phía trước không xa, đúng là bị trói, bên cạnh đứng hai người đàn ông, cộng thêm người mở cửa, tổng cộng là ba người, Anh Minh đoán chừng một chút, nếu trên tay đối phương không có vũ khí, cho dù đến lúc thật sự xảy ra chuyện, anh muốn thoát thân cũng không khó.

“Tôi có mang theo tiền, thả người.”

Cũng lười nói nhảm, Anh Minh vào thẳng vấn đề chính.

Người đàn ông ngồi trên một cái thùng phuy không quét mắt đến, sau đó ánh mắt lại lui về trên người Mao Vũ: “Thật không nghĩ tới loại vô dụng như mày cũng có thể tìm được người coi tiền như rác đến trả nợ cho mày a!” Gã nhìn thoáng qua Anh Minh, sau đó mới ra hiệu người đàn ông bên cạnh cầm túi qua.

Anh Minh cũng không nói gì, đưa túi tới, trên mặt Mao Vũ có thương, hẳn là bị đánh, bộ dạng không phải chật vật bình thường. Đối phương kiểm tra qua xác nhận tiền không có vấn đề, dứt khoát ra lệnh người kia thả Mao Vũ ra, Anh Minh được đến Mao Vũ đến bên cạnh, mới nhẹ nhàng thở ra, quay người muốn đi.

Nhưng lại bị chặn.

Anh nhíu mày quay đầu lại: “Tiền anh cũng đã cầm, này là có ý gì?”

Kết quả người đàn ông ngồi trên thùng phuy đứng lên, trên tay cầm một thứ giống như dây chuyền quấn quanh hai vòng, sau đó mới cười lạnh đi về phía Anh Minh bên này: “Năm vạn này là con số lẻ, nợ của nọ nhưng gấp đôi số này, hôm nay mày dẫn người đi, trở về tao sẽ tìm mày số còn lại.”

Tay chỉ Anh Minh, vẻ mặt của người đàn ông toàn thân đều lộ ra vẻ lưu manh này có chút hả hê khi người gặp họa.

Lúc này, Anh Minh mới biết tại sao Mao Vũ ở trong điện thoại lại nói mơ hồ như vậy.

Anh quay đầu liếc nhìn cái người lúc trước anh coi như anh em, sau đó mới nhíu mày: “Khoản nợ của cậu ta, tự cậu ta trả, hôm nay tôi đến đưa tiền cũng là cho cậu ta mượn, anh là chủ nợ tôi cũng là chủ nợ, tôi có thể không mang người đi, nhưng sau chuyện này, đừng tính lên đầu tôi.”

Hôm nay tới đây, anh là xuất phát từ tình cảm đạo nghĩa của hai người năm đó, không phải là sẽ bị người buộc dây xích kéo đi khắp nơi.

Anh Minh nói xong thật sự mặc kệ Mao Vũ muốn đi, kết quả đối phương liền giữ lại, vẻ mặt Mao Vũ giống như gặp quỷ: “Anh Minh! Cậu để tôi lại bọn họ sẽ đánh chết tôi a, cậu không thể thấy chết không cứu a!”

Rõ ràng khuôn mặt vẫn là của người kia, cảm thấy, trên cơ bản đã không tìm thấy dấu vết của lúc trước.

Anh Minh nhíu mày: “Tại sao cậu nợ tiền.”

Trong nhà kho chỉ tổng cộng có mấy người này, Anh Minh hỏi xong Mao Vũ co quắp, sau đó vẫn là tên lưu manh kia thay cậu ta trả lời: “Nó vay tiền tao, nói rõ ngày trả tiền, kết quả bội ước không nói, người lại chơi trò biến mất. Tao người này ghét nhất chính là loại tôn tử nói không giữ lời!”

Nói trắng ra, chính là vay nặng lãi.

Gã vừa nói xong, Mao Vũ nắm tay Anh Minh: “Không phải! Khoản tiền kia là vì trả lại cho cậu!”

Kỳ thật số tiền lúc cậu mang đến nhà Anh Minh không chỉ là con số này, vốn dĩ cũng có một phần của cậu, số còn lại đã nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng cũng không thể thực hiện, cậu mới bất đắc dĩ chọn mấy công ty tín dụng này để vay mượn, chỉ là không nghĩ tới sẽ rước tới phiền toái lớn như thế.

“Trả tôi?” Nghĩ đến tờ chi phiếu kia, Anh Minh nhướng mày: “Nhưng tôi cũng không nhận số tiền kia.”

Lúc ấy anh có nhịn không trực tiếp xé tờ chi phiếu kia ném vào mặt Mao Vũ coi như là nhân nhượng, hiện tại Mao Vũ có thể nói ra những lời này với anh, Anh Minh cũng thật sự bội phục cậu ta.

Khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, Anh Minh thật sự cảm thấy bản thân năm đó là đầu óc có vấn đề.

Đọc hiểu châm chọc từ trong nụ cười của anh, Mao Vũ khó chịu nghiêng mặt qua, nhưng bàn tay cầm cánh tay Anh Minh vẫn không buông: “Lúc sau cậu lại để Thạch Nghị đánh tôi, tôi biết rõ đời này là không thể nào làm bạn được nữa, liền cầm số tiền kia làm chút buôn bán, kết quả bị thiết kế… cả đêm, thua sạch…”

Không chỉ thua sạch, còn bị uy hiếp, lúc sau lại bị người lừa một khoản tiền, trên thực tế, hôm nay nếu không phải không còn lối thoát, Mao Vũ cũng sẽ không tìm đến Anh Minh, cậu thật sự không có biện pháp, bên cạnh có thể giúp đỡ đều đã tìm đến, Anh Minh là người duy nhất có khả năng lấy ra tiền, lại có thể giúp đỡ cậu.

Nhìn bộ dạng vô cùng chật vật của Mao Vũ, Anh Minh miễn cưỡng đè xuống lửa giận quay người nói với mấy người đàn ông đòi nợ kia: “Tiền cậu ta đã trả năm vạn, dù là tiền lãi, cũng xem như trả lại thành ý, các anh trói cậu ta ở chỗ này cũng vô dụng, còn không bằng để cậu ta trở về tìm biện pháp, dù sao các anh tìm được cậu ta một lần liền tìm được lần hai, chết liền hết, chẳng lẽ các anh thật sự muốn giết chết cậu ta? Giết chết cũng không thể lấy lại được tiền.”

“Ý của mày là, khoản nợ này… mày không đảm nhiệm?”

Anh Minh chỉ nhếch miệng cười chế giễu, không đáp.

Không thân chẳng quen, tiền nhiều tiền ít cũng không có gì khác, loại chuyện này có một thì có hai, nhà anh cũng không phải mở ngân hàng, mỗi ngày bị người xem thành máy ATM để sử dụng?

Vấn đề của Mao Vũ, dù thế nào cũng phải tự cậu ta đi giải quyết, năm đó cho dù hai bên xuất phát từ dạng tình cảm gì, ngay vào lúc Mao Vũ không nói với anh câu nào liền cầm tiền rời đi, cũng đã kết thúc vô cùng sạch sẽ, đối với hiện tại, bọn họ cũng chỉ là người qua đường xem như có quen biết, anh không có trách nhiệm, cũng không có nghĩa vụ đảm đương những việc này.

Lời nói ra đã đủ rõ ràng, Anh Minh xoay người mở cửa nhà kho, không quan tâm Mao Vũ, thật sự đi rồi.

Mấy tên lưu manh phía sau đại khái là phẫn nộ đá một cái vào thùng phuy, Mao Vũ run rẩy còn gọi Anh Minh một tiếng, kết quả Anh Minh mãi đến khi lên xe, mới lấy điện thoại ra nói cho Đổng Hiểu vẫn luôn duy trì cuộc gọi với anh một câu: “Báo cảnh sát.”

Đổng Hiểu bên kia ngắt máy, Anh Minh không ở lại quay xe liền đi, lúc sắp đến đường cao tốc loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, anh nhướng mày, trầm mặc đốt một điếu thuốc.

Lúc sau hẳn là Mao Vũ không có việc gì, ít nhất, trên báo cũng không có tin tức ca sĩ của ban nhạc bởi vì thiếu tiền vay nặng lãi mà bị chém chết, buổi tối khi Thạch Nghị về nhà, Anh Minh kể lại chuyện này với hắn, phản ứng của Thạch Nghị không chút ngoài dự đoán của Anh Minh.

“Năm vạn kia nhớ ghi vào sổ, về sau nhớ rõ cộng thêm lúc trước đòi về.”

Thiếu nợ thì phải trả, đạo lý hiển nhiên.

Ban đầu Anh Minh không muốn, đó là lựa chọn của Anh Minh, Thạch Nghị thấy không có gì, nhưng vừa náo loạn đến như vậy, Thạch Nghị cảm thấy lấy về quyên góp còn hơn là ném cho loại người như Mao Vũ!

Anh Minh chỉ nở nụ cười không đáp lại, trên đùi anh chất một chồng bản thảo kịch bản, trên người choàng một cái áo khoác, Thạch Nghị lại gần giựt điếu thuốc trong miệng anh ra ấn xuống một nụ hôn, thuận tay bóp tắt thuốc lá. Một lúc sau, hắn mới đột nhiên mở miệng: “Tôi nói Anh Minh, anh năm đó rốt cuộc là…”

—— Ánh mắt kiểu gì.

Thạch Nghị còn chưa dứt lời, bị tầm mắt có chút ác độc của Anh Minh trừng trở về.

“Nếu như cậu không muốn tối nay tìm tôi không thoải mái*, đừng nói ra lời này.” Sau khi kể hết mọi chuyện cho Thạch Nghị trong lòng Anh Minh liền nghẹn một câu cảnh cáo này, vừa rồi Thạch đại công lải nhải nhiều như thế, liền biết được câu rủa xả này anh nhịn không được.

(*Hình như để chỉ xxx hay sao í.)

Trong lòng biết rõ đây là Anh Minh uy hiếp, Thạch Nghị cười có chút ác liệt, rốt cuộc cũng nuốt vào mấy chữ cuối cùng, cả người không tiếng động biểu đạt ra chết giễu lại là không cần nói cũng biết.

Nụ cười phô trương cười đến cuối cùng, dứt khoát ngâm nga một bài hát.

“Đàn ông khóc đi khóc đi khóc đi, chẳng phải tội… người mạnh mẽ đến đâu cũng có quyền mệt mỏi…” Thạch Nghị cố ý hát đến lung tung rối loạn, bộ dạng cố làm ra vẻ nhìn khóe mắt vẫn luôn rút gân của Anh Minh.

(*Này chính là bài hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng mà chúng ta thường nghe lúc trước:)))

Nhịn năm mươi giây, cuối cùng anh túm cái đệm trên ghế ném qua: “Đệch mẹ cậu câm miệng cho tôi!”

Ngay sau đó, cơm tối cho hai người Thạch Nghị vừa dọn ra tuyên cáo tử hình.

Nhìn đống bừa bãi trên bàn, Anh Minh oán hận mắng một câu: “Mẹ kiếp!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp