Trần Thành, mẹ hắn, dì hắn, thậm chí Khấu Kinh đều có, từng người chiếm cứ một không gian có thể thấy trong phòng bệnh, bầu không khí lúng túng bao phủ khiến hắn muốn giả bộ ngủ đều không có khả năng.
Hắn nhỏm người dậy: “Mẹ, hiện tại mẹ thế nào?”
Vốn là tính toán hôm nay bác sĩ xác nhận tình huống của hắn không còn vấn đề gì quá lớn liền về nhà, không nghĩ tới mẹ hắn cùng Trần Thành trực tiếp tới đây.
Tuy rằng sắc mặt hiện tại của Thạch Nghị khá hơn mấy ngày trước nhiều, chính là vẫn còn mang theo bệnh tướng (*病相) , lúc mẹ hắn mở miệng nói chuyện liền gần như khóc ra, cúi đầu nghẹn ngào trong chốc lát mới nhịn xuống: “Con chính là không để người khác bớt lo…”
Lời này khiến Thạch Nghị hơi sững sờ, cả buổi không đáp lại được một câu.
Trần Thành vẫn đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút cứng nhắc, lúc Thạch Nghị quay đầu nhìn về phía anh người kia cũng không phản ứng lại hắn.
Ngược lại là Khấu Kinh đá mắt ra ngoài cửa, nhưng biên độ động tác rất nhỏ, e sợ kinh động những người còn lại trong phòng.
Thạch Nghị nhìn qua mới thấy Anh Minh.
Đứng ở ngoài cửa, ánh mắt vừa vặn chạm vào nhau, cười cười thật nhẹ.
Đoán chừng là lúc anh tới xem Thạch Nghị vừa vặn đụng phải người nhà Thạch Nghị, vì tránh cho lúng túng nên không vào. Thạch Nghị nhíu mày: “Mẹ, mẹ nên ở nhà nghỉ ngơi… Còn có, lúc trước khi mẹ cần con con lại không có ở đó, thật xin lỗi...”
“Không có gì.” Mẹ Thạch Nghị vỗ vỗ tay hắn: “Chúng ta…” Bà vừa nói đến hai chữ chúng ta liền dừng lại, vô thức sững sờ trong chốc lát, sau đó mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Mẹ cùng dì con không có việc gì, con yên tâm đi, con chiếu cố mình cho tốt.”
“Con đỡ nhiều rồi, lát nữa lại xem ý kiến của bác sĩ, nếu như không có việc gì hôm nay liền chuẩn bị xuất viện.”
Thạch Nghị cũng không định tiếp tục ở lại bệnh viện, nói thế nào cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.
“Đừng vội xuất viện.” Trần Thành ở bên cạnh xen vào một câu: “Xác định không sao rồi lại xuất viện, công ty của cậu bên kia Âu Dương có thể ứng phó, cậu điều chỉnh thân thể mình cho tốt trước đã.” Trần Thành vẫn luôn biết rõ tình trạng thân thể trong khoảng thời gian này của Thạch Nghị, mặc dù hiện tại nhìn thấy tinh thần còn được, nhưng tình huống chân thật phải hỏi thăm bác sĩ.
Mẹ Thạch Nghị cũng gật đầu: “Cậu con nói đúng, thân thể quan trọng hơn.”
Lần này, Thạch Nghị không nói gì nữa, chỉ cười cười.
Từ sau khi cha hắn qua đời, người một nhà liền không thường xuyên ở bên nhau như thế này, mặc dù chủ đề vẫn không nhiều lắm, khoảng thời gian hiếm khi có được này lại khiến cho hắn cảm thấy chua xót. Hắn nhìn ra được mẹ hắn đối với Anh Minh vẫn là không có biện pháp tiếp nhận, mấy lần mở miệng dời chủ đề đến Úc, tóm lại vẫn là ngừng, nhưng Thạch Nghị cũng không cố chấp, loại chuyện này là cần thời gian, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Thái độ của Trần Thành vẫn rất dứt khoát, không muốn nghe cũng không muốn thảo luận.
Dần vượt qua bầu không khí tất cả mọi người đều tự biết rõ nhưng vẫn giả bộ không có gì này, mãi đến khi Thạch Nghị nhìn ra mẹ hắn có chút mệt mỏi, mới khuyên đối phương về nhà nghỉ ngơi.
“Mẹ, con ở bên này mẹ cứ yên tâm, còn có bạn bè ở đây, mẹ về trước nghỉ ngơi đi.”
Hắn nói bạn bè nhưng thật ra là chỉ Khấu Kinh vẫn đứng trong phòng bệnh không chút cảm giác tồn tại kia, nhưng rõ ràng mẹ hắn lại nghĩ tới Anh Minh, cho nên sắc mặt cứng đờ, sửng sốt cả buổi không nói gì.
Thế nhưng cuối cùng, chỉ có thể thở dài đứng lên, cùng dì Thạch Nghị đỡ nhau ra khỏi phòng bệnh.
Trần Thành rời đi cuối cùng, trước khi đi liếc Thạch Nghị một cái: “Thạch Nghị, tôi mặc kệ cậu rốt cuộc về sau muốn làm thế nào, cậu nhớ kỹ một điểm, không thể khiến cho mẹ cậu thương tâm.”
Thạch Nghị nhíu mày gật đầu: “Cháu biết rồi.”
“Biết là tốt.”
Cuối cùng để lại những lời này, Trần Thành đẩy cửa bước ra.
Anh Minh ở ngoài hành lang hút thuốc, biết rõ người nhà Thạch Nghị đều đi rồi, chờ đến khi hút xong điếu thuốc trong tay mới đi vào phòng bệnh.
Khấu Kinh vừa lúc ở trước giường phàn nàn: “Thạch đại công tử, lần sau cậu hẹn tớ phải chắc chắn trước lãnh đạo nhà cậu không có ở đây, áp lực này quá lớn…”
Cậu là bị một cuộc điện thoại của Thạch Nghị gọi tới, đại khái là muốn xuất viện, kết quả vừa mới vào phòng bệnh không đợi đánh thức người Trần Thành bọn họ đã đến, như vậy cậu ra ngoài cũng không được ở lại cũng không được, lúng túng muốn mệnh.
Đặc biệt người nhà Thạch Nghị đều rất có địa vị, áp suất trong phòng bệnh lập tức thấp không ít.
Thạch Nghị ngồi dậy, xoay xoay bả vai có chút mỏi: “Cậu đây là nguyền rủa tớ nằm viện thêm mấy lần phải không? Giúp tớ gọi bác sĩ, không có việc gì tớ liền xuất viện.”
“Không phải người nhà không đồng ý cậu xuất viện?” Trước khi đi còn để lại hai câu.
Nhưng lời này hiển nhiên không có tác dụng với Thạch Nghị: “Người bình thường nằm viện lâu đều có thể sinh ra bệnh, tớ hết sốt rồi, còn lại uống thuốc cũng không khác gì nằm truyền nước.”
Khấu Kinh biết rõ không thể khuyên hắn, chỉ có thể nhìn Anh Minh, người kia tựa bên cạnh cũng không lên tiếng, tùy ý Thạch Nghị bảo Khấu Kinh đi tìm bác sĩ. Chờ đến khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Thạch Nghị mới quay đầu nhìn anh: “Ngủ đủ chưa?”
“Không thoải mái bằng cậu, khi tôi tới Thạch công tử còn chưa mở mắt.”
Trên thực tế Anh Minh đến nhà lại không ngủ được, chỉ nhắm mắt trong chốc lát, lúc sau không có việc gì để làm, liền thuận tiện đến xem Thạch Nghị, không nghĩ tới trùng hợp đụng phải người nhà Thạch Nghị.
Rõ ràng lúc ở Úc cũng đã ở chung được một thời gian ngắn, nhưng thủy chung vẫn có xa cách.
Khấu Kinh gọi bác sĩ cũng gọi hộ sĩ tới, Thạch Nghị yêu cầu gỡ dịch truyền ra, bác sĩ nhìn tình huống của hắn cũng liền đồng ý, nhưng xuất viện còn chưa phù hợp lắm, tốt nhất ở thêm một đêm, lần này là Anh Minh quyết định, không đợi Thạch Nghị mở miệng đã đồng ý.
“Quả nhiên, ha…”
Khấu Kinh nhìn Thạch Nghị trêu chọc, sau đó mới đem ghế ngồi xuống bên cạnh: “Được rồi, hai người các cậu xem như tớ không tồn tại, có phân phó liền kêu tớ một tiếng.”
Anh Minh nhướng mày: “Cậu muốn ở chỗ này?”
“Là Thạch Nghị gọi tôi tới.”
Cậu nói xong nhìn người đàn ông trên giường bệnh: “Cậu cũng không đến mức đuổi tớ về chứ?” Đường cũng không gần.
Kết quả Thạch Nghị dứt khoát gật đầu: “Được rồi, cậu về đi.” Ngay cả Anh Minh bên cạnh cũng bồi thêm một câu: “Đường về cẩn thận.”
“Các cậu quá không trượng nghĩa!” Lông mày Khấu Kinh gần như nhíu thành một đường thẳng: “Đều là anh em, mấy người đối với tớ như vậy.”
Khấu Kinh còn chưa nói xong, Thạch Nghị bởi vì nhàm chán liền mở tivi lên, vừa vặn là kênh văn nghệ, tất cả đều là tin tức điện ảnh.
Hắn đột nhiên nhớ tới bộ phim của Anh Minh: “Anh hiện tại còn chưa quay lại đoàn phim?”
Đổng Hiểu bên kia hẳn là rất nôn nóng, lúc trước còn gọi điện thoại cho anh.
Anh Minh tiện tay lại lấy ra một miếng khoai dẻo anh cực kỳ chán ghét, cọ hai cái: “Ngày mai tôi liền quay lại đoàn phim, bọn họ chạy đến ngoại thành bổ sung mấy cảnh quay, tôi không cần qua.”
Tin tức phát sóng bất ngờ nhắc tới chuyện Vương Nghĩa Tề rời khỏi giới giải trí, Thạch Nghị mở lớn tiếng, liền nghe được giọng điệu cứng nhắc của MC thuật lại nội dung buổi họp báo.
Vương Nghĩa Tề nhìn qua rất bình tĩnh, đối với vấn đề của phóng viên trên cơ bản đều là hỏi gì đáp nấy, cậu nói bộ phim cuối cùng diễn xuất chính là do Anh Minh làm đạo diễn, coi như là một kết thúc hoàn mỹ đối với kiếp sống diễn xuất của cậu.
Đã biết chuyện từ trước, hiện tại chân chính nhìn thấy buổi họp báo, lại là một chuyện khác.
Khấu Kinh sửng sốt một chút: “Chuyện này vậy mà hiện tại còn lên sóng a.”
Cũng đã là chuyện của vài ngày trước rồi.
Nhưng mọi người khi đó đều bận đến không có thời gian để ý, buổi họp báo lúc ấy của Vương Nghĩa Tề không có bất kỳ người nào trong vòng.
Cậu tuyên bố xong liền trực tiếp tiến đến đoàn phim, tình huống cụ thể Khấu Kinh còn biết một chút, Thạch Nghị trên cơ bản là hoàn toàn không biết gì. Nhìn màn hình dừng lại ở khuôn mặt của Vương Nghĩa Tề, Khấu Kinh thở dài: “Người đời này, có thể làm chuyện mình muốn làm, thật không dễ dàng…”
“Bằng không thì mọi chuyện trên đời đều là kiếm tiện nghi* rồi.” (*捡便宜: chuyệnĩ tốt,{ bánh, từỉ trêní trời rơi xuống.) Anh Minh nhàn nhạt tiếp một câu, sau đó mới ngồi bên giường bệnh của Thạch Nghị: “Ngày cậu xuất viện, đến nhà tôi ăn bữa cơm đi.”
Đề tài này nhắc tới có chút đột ngột, Thạch Nghị sửng sốt một chút: “Đến nhà anh?”
“Ừm, mẹ tôi nói cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Hồng Môn Yến?”
(*鸿门宴 đại loại ăn bữa thịnh soạn trước khi chết:D, lịch sử dài lười copy lại.)
“Hẳn là sẽ không muốn mệnh của cậu.”
So sánh với mẹ Thạch Nghị, thái độ của người nhà Anh Minh dường như có dấu hiệu dịu đi, tuy rằng cha anh vẫn luôn không tỏ thái độ, nhưng lúc mẹ anh nhắc tới Thạch Nghị, cha anh cũng không nói gì, tạm thời mà nói, chỉ có thể đi một bước tính một bước, không thể cưỡng cầu.
Nhưng anh cũng không lạc quan đến mức cho rằng bữa cơm này đánh đồng với việc cha mẹ anh đã tiếp nhận sự thật con mình biến thành đồng tính luyến ái, trên thực tế chỉ cần ngẫm một chút anh cũng biết rốt cuộc mẹ anh muốn làm gì.
Thạch Nghị cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Được, tôi đi.”
Bữa cơm này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, tuy rằng ngoại trừ thành ý, hắn không có bất kỳ thẻ bài đánh cuộc nào.
Khấu Kinh rốt cuộc ở thêm nửa giờ vẫn là đi rồi, cậu vốn dĩ là tới xem Thạch Nghị bên này có chuyện gì cần giúp một tay hay không, nếu như đã có Anh Minh, vậy đoán chừng cũng không dùng đến cậu, Anh Minh vốn nói với cậu cùng nhau ăn cơm, Thạch Nghị sống chết không đồng ý, dây dưa đến cuối cùng đành phải ăn cơm bệnh nhân với hắn, lúc ba người chia tay Khấu Kinh cùng Anh Minh thầm nói Thạch Nghị như vậy thật đáng sợ, có chút không thừa nhận nổi lực sát thương.
Mà ăn xong cơm tối, sau khi trời tối đen Thạch Nghị khăng khăng đòi đi dạo vườn hoa dưới bệnh viện, Anh Minh cảm thấy hắn vừa hết sốt không lâu, không thích hợp ra ngoài hóng gió, nhưng thái độ Thạch Nghị rất kiên trì, hai người giằng co cả buổi, cuối cùng vẫn là Anh Minh thỏa hiệp,
Nhưng mà Thạch Nghị được bọc giống như gấu Bắc Cực, bóng dáng ở trong màn đêm thật sự quỷ dị.
Lúc này, trên cơ bản không có ai.
Trời vẫn còn vài tia sáng, phần lớn người bệnh đều chọn ở lại trong phòng xem tivi vào thời điểm này, cũng chỉ có Thạch Nghị sẽ chạy ra hóng mát.
Hắn cùng Anh Minh tùy tiện tìm một cái đình ngồi trong chốc lát, nhìn về phía đại thụ đen như mực phía trước, nổi lên mấy cái đèn đường chưa sáng, mờ mờ ảo ảo.
Thạch Nghị nở nụ cười: “Anh biết không, tôi đặc biệt thích buổi tối.”
“Tại sao?” Anh Minh không tỏ ý kiến, tối đen không nhìn thấy vật thì có gì mà yêu thích.
Kết quả người đàn ông bên cạnh tiến lên dựa vào lưng anh: “Bởi vì anh từng nói 2401.”
Qua hai mươi bốn giờ, chính là ngày mai.
Có lẽ trước kia không thích loại cảm giác không bị khống chế, không biết con đường phía trước này, nhưng từ khi Anh Minh nói với hắn những lời đó, Thạch Nghị bỗng dưng có một tầng hảo cảm đối với bóng đêm.
Thấy không rõ lắm cũng tốt, luôn là có con đường phía trước.
Thời gian sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại, sinh hoạt cũng sẽ không vì bất luận chuyện gì mà chấm dứt, cho nên, có thể làm chính là luôn nhìn về phía trước.
Lúc Anh Minh quay đầu, vừa vặn Thạch Nghị ngẩng đầu ghé vào bên anh, nụ hôn này là ngoài dự kiến, nhưng vẫn thật ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT