Thạch Nghị tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là nhiệt độ cơ thể ấm áp ở trước người. Sau đó là cảm giác ngưa ngứa ở trên mặt, hắn nhíu mày, mở mắt ra nhìn thấy là mái tóc ngắn của Anh Minh. Ngây người một chớp mắt, Thạch Nghị bởi vì hơi thở quá mức quen thuộc của người trong ngực mà xác nhận thân phận của đối phương, cũng bởi vì đã quá lâu không có chân chính tiếp xúc như thế này mà có chút chưa lấy lại được tinh thần.
Hắn hơi giật giật, muốn nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương. Nhưng hai người nằm ngủ trên giường bệnh chỉ chứa được một người vốn dĩ đã miễn cưỡng, hắn cũng thật sự không đổi được tư thế này. Lăn lộn cả buổi, cuối cùng ngoại trừ đánh thức Anh Minh, không tạo thành bất kỳ kết quả gì.
Người đàn ông bởi vì thiếu ngủ nghiêm trọng mà lâm vào tính huống gần như mê man bị phía sau nhích tới nhích lui giống như địa chấn làm cho tỉnh lại, nếp nhăn giữa lông mày thể hiện bất mãn.
“Đừng mẹ nó uốn éo!”
Giọng điệu khàn khàn có chút nóng nảy, Anh Minh rống xong lại chui vào trong chăn, hơi thở của Thạch Nghị ở phía sau phun ra liền phả vào cổ anh, dọc theo sống lưng chạy đến xương cụt.
Thạch Nghị thu cánh tay lại: “Như thế nào nhiều ngày không gặp, câu nói đầu tiên của anh thật ảnh hưởng đến cảm xúc.”
Hắn dùng lực không nhẹ, Anh Minh trên cơ bản là bị hắn siết tỉnh, cảm nhận được áp lực trên người, cuối cùng anh nhịn không được nữa nâng khuỷu tay húc ra sau: “Tôi thấy phía dưới của cậu không bị ảnh hưởng chút nào.”
Nhiệt độ kia quả thật khiến người ta muốn xem nhẹ cũng khó.
Thạch Nghị chống mép giường nhỏm người lên, lật Anh Minh qua đây: “Phía dưới của tôi thiếu chút nữa liền bị cha anh đánh phế, không để cho anh cảm thụ một chút tôi không cam lòng.”
Cây thương dài ba mét kia trực tiếp vung qua đây cũng không phải nói giỡn, hắn bị đánh thiếu chút nữa phun cả mật ra.
“Thật sự đánh phế đi cũng có thể xem như làm được một chuyện công đức.” Nhướng mày nhìn Thạch Nghị, Anh Minh lười biếng ngáp một cái: “Đệch! Tôi đã buồn ngủ muốn chết cậu còn không để yên.”
“Rất mệt?”
“Này không phải vô nghĩa sao?”
Anh Minh day day ấn đường: “Lần gần đây nhất tôi ngủ còn lâu hơn lần gần đây nhất tôi gặp cậu.”
Lúc ngủ yên bất động còn đỡ, hiện tại hai người đều tỉnh dậy, giường bệnh lại đặc biệt nhỏ hẹp, Anh Minh cảm thấy nửa người trên của mình gần như là lơ lửng trên không, anh theo bản năng bám mép giường: “Được rồi, dù sao cũng không ngủ được, tôi vẫn là dậy thôi.”
Kết quả Thạch Nghị lại giữ chặt anh: “Đừng! Cứ như vậy một lát đi, lòng tôi an tâm.”
Khả năng thừa nhận của một người nhưng thật ra có một giới hạn.
Lúc trước Thạch Nghị cảm thấy mình là một người không sợ trời không sợ đất, chống đỡ mấy ngày này, mới ý thức được thứ mình nắm trong tay cũng không có bao nhiêu.
Người đàn ông bị hắn kéo vào ngực nghe vậy chỉ nhướng mày, không nói gì.
Không khí trong phòng bệnh khó tránh khỏi có chút mùi vị khiến người ta không quá thoải mái của nước khử trùng, bức màn trước mắt Anh Minh bay tới bay lui, rất có cảm giác điện ảnh, ánh sáng lờ mờ, từ bên cạnh chiếu vào trong phòng, vừa vặn quét đến đầu giường, chói đến người càng thêm lười biếng.
(*晃的人越发慵懒. hoảng đích nhân việt phát thung lại.)
Dường như, bọn họ không thể nói rõ lâu hay không lâu trước kia, cũng đã từng có một thời điểm như thế.
Hai người dựa vào giường không nói lời nào, ngây người gần một buổi chiều.
Nghĩ lại cũng không cảm thấy quá lâu, nhưng hình ảnh của hồi ức khiến người ta cảm thấy rất hoảng hốt, người thay đổi nhiều, cảm xúc cũng thay đổi nhiều, khi đó, bọn họ ai cũng chưa từng nghiêm túc tự hỏi đến vấn đề rốt cuộc sẽ đi bao xa, hiện tại, cũng đã thành quan hệ không cách nào chia cắt.
Thạch Nghị nghiền ngẫm nhướng mày: “… Kỳ thật, vào lúc nào thì anh hạ quyết tâm không rời xa nhau?”
Hai người bọn họ, ban đầu cũng không ôm ý tưởng không thể không đi tiếp.
Đều đã quá quen thuộc quy tắc trong xã hội này, cũng quá rõ ràng thứ mình đeo trên lưng không phải dễ dàng thỏa hiệp như vậy, đại giới này đối với bọn họ mà nói, đều thuộc về không cần thiết phải trả giá, nghĩ thế nào, đều không có lý do để kiên trì.
Nói cho đúng, sở dĩ lúc ấy bọn họ lựa chọn ở bên nhau, là bị thứ xúc động dưới đáy lòng mình kia dồn ép không còn cách nào, vốn định tạm thời giảm bớt xao động khiến người phát điên này, ai biết một phát không thể thu.
Vấn đề này của Thạch Nghị khiến Anh Minh trầm mặc thật lâu.
Anh nhíu mày: “Chưa từng nghĩ tới.”
“Vậy hiện tại ngẫm lại một chút.”
Người đàn ông phía sau kiên trì ngoài dự kiến.
Bởi vì thân phận, Thạch Nghị ở chính là phòng dành cho một người, lúc này không phải thời gian tới thay thuốc, cho nên ngay cả hộ sĩ cùng người đi ngang qua đều không có, trong ngoài phòng bệnh đều rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của nhau, gần như đều không cảm giác được gì.
Anh Minh suy nghĩ thật lâu mới hừ một tiếng: “Có lẽ là khi cậu rối rắm muốn chia tay với tôi.”
Người không phải bị bức đến thời điểm không thể không làm ra quyết định, vĩnh viễn không đoán ra được thứ lòng mình thật sự quan tâm là cái gì. Mà Anh Minh trong một nháy mắt đó, còn là người vẫn có đường lui.
Ngược lại, anh cũng hỏi Thạch Nghị vấn đề này: “Cậu thì sao?”
Cách thật lâu lại thảo luận đến vấn đề này, khúc mắc trong lòng Thạch Nghị cùng Anh Minh vẫn còn chưa hết, chỉ là so với lần nói chuyện lúc trước, cảm xúc lần này bình tĩnh không ít, Thạch Nghị trầm mặc một hồi, sau đó mới dùng trán cọ cọ mái tóc của Anh Minh: “Tôi thật sự nghĩ không ra.”
“Chẳng lẽ là lúc chuẩn bị chia tay?”
Lời Anh Minh nói, phần lớn đều là trêu chọc, anh động động bả vai có chút mỏi, độ nóng nửa người dưới của Thạch Nghị vẫn dán vào anh, anh cũng cảm thấy có chút buồn cười nhướng nhướng mày.
Hai người vào loại tình huống này hoàn cảnh này thảo luận vấn đề này, nghĩ thế nào đều cảm thấy quỷ dị tới cực điểm.
Cố tình giọng điệu của Thạch Nghị vẫn còn tương đối bình tĩnh: “Tôi thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc mình bước qua ngưỡng đường này là vào lúc nào, nếu muốn tôi nói thật, cảm thấy chính là nếu có một ngày bên cạnh không còn anh nữa, khả năng tôi liền hoàn toàn không còn là lúc trước.”
“Lời này có chút sâu sắc…”
Anh Minh cong môi nở nụ cười, nghe thấy Thạch Nghị phía sau cũng cười cười: “Tôi mới phát hiện kỳ thật bản thân không quen biểu đạt loại cảm xúc này.”
Có thể dễ dàng nói ra lời thổ lộ, đại khái đều là không có quá khứ mấy.
Lúc trước Thạch Nghị cảm thấy mình nên tính là một trong những nhân tài kiệt xuất ở phương diện này, cố tình trải qua mấy lần cảm thấy thật gian nan.
Cuối cùng, hắn dứt khoát chống người ở bên cạnh Anh Minh, cong người qua chậm rãi hôn đối phương.
Cách lần hôn môi gần nhất của bọn họ, dường như đã qua thật lâu.
Lâu đến mức chỉ là ở gần nhau, cũng khiến cho hai người có chút không thích ứng, loại cảm giác hơi thở đan xen thúc giục xao động đã sớm không đè nén được trong lòng, Thạch Nghị còn chưa thật sự hôn đã muốn lột quần áo Anh Minh, cuối cùng là bị cảm giác kim tiêm đâm vào da thịt trên mu bàn tay kéo lại chút lý trí, sau đó mới có chút chật vật cọ cọ Anh Minh: “Cái này xử lý thế nào, lát nữa hộ sĩ đến đổi thuốc tôi cũng không che được…”
Đôi mắt Anh Minh hồng hồng, một nửa là bởi vì cảm giác thiếu dưỡng khí nghiêm trọng một nửa là bởi vì kích thích mãnh liệt đột nhiên bị thả ra này, anh cau mày hắng giọng một cái: “Nếu không, tôi tắm cho cậu.”
“Thôi đừng…”
Thạch Nghị cười khổ một tiếng: “Tôi sợ trái tim tôi hiện tại không thừa nhận nổi.”
“Không phải cậu bị viêm đường hô hấp trên sao? Đã lan đến tim?”
Anh Minh vò vò tóc: “Đệch, tôi vốn không có gì, hiện tại cũng bị cậu làm khó chịu muốn chết.”
Đồng dạng là đàn ông, loại phản ứng này căn bản không che giấu được, cả hai lúng túng nhìn nhau, Thạch Nghị có chút ủy khuất nhếch miệng: “Xem ở vị trí tôi là bệnh nhân, nếu không anh phục vụ cho tôi một chút?”
“Cậu nói phục vụ là chỉ ở phương diện nào?”
Loại ám chỉ không rõ nghĩa này lại khiến tính nhẫn nại vốn đang dần mất đi lại càng thêm ít ỏi, anh nhíu mày: “Cậu đây là yêu cầu tôi làm cậu?”
“Trên hay dưới, liền xem anh có mấy phần đau lòng tôi…” Thạch Nghị nhướng mày, trên mặt đầy vẻ dụ hoặc.
Anh Minh trước mắt còn xem như ở dưới thân hắn phản ứng đối với lời này là nheo nheo mắt, sau đó mới nở nụ cười.
—— “Đối với vấn đề này, tôi từ lúc đầu cho đến bây giờ đều đặc biệt kiên định.”
Thời điểm hộ sĩ tiến đến đổi thuốc, Anh Minh dựa vào bên cửa sổ, miệng cắn miếng khoai dẻo.
Bởi vì ghét bỏ mùi vị cùng cảm giác kỳ quái trong miệng, anh vẫn luôn cau mày, lúc hộ sĩ đổi thuốc Thạch Nghị phá lệ suy yếu, trên cơ bản ngay cả sức lực nhấc cánh tay đều bỏ không ra.
Cho nên hộ sĩ có chút kỳ quái: “Anh cũng dùng thuốc tiêu viêm một khoảng thời gian rồi, lẽ ra tình huống phải là chuyển biến tốt đẹp chứ…”
Như thế nào lại càng nhìn càng thấy càng nghiêm trọng.
Lúc này Anh Minh xen vào một câu: “Cậu ấy bớt sốt chưa?”
“Vâng, trên cơ bản đã giảm bớt, còn có sốt nhẹ, đơn thuốc bác sĩ kê còn có bốn đơn vị, dùng xong hẳn là có thể hết hoàn toàn.”
Nghe xong lời này Anh Minh yên tâm gật đầu, sau đó mới quay đầu tiếp tục bất mãn cắn cắn khoai lang dẻo trong miệng.
“Nhưng thân thể hiện tại của anh ấy rất yếu, lát nữa tôi lại tới kiểm tra một chút, vẫn là loại tình huống này, liền phải báo cho bác sĩ.”.
Truyện Xuyên NhanhHộ sĩ coi như có trách nhiệm, lại hỏi thêm mấy vấn đề mới đổi thuốc rời đi. Anh Minh đợi đến khi hộ sĩ đi khỏi mới quay đầu nhìn người đàn ông trên giường: “Cậu tốt nhất tiếp tục giả vờ, sau đó rồi trực tiếp tìm bác sĩ đến chuyển cậu đến khoa hậu môn.”
Thạch Nghị chậm rãi quay đầu nhìn anh, vẻ mặt ai oán: “Anh đây là ngược đãi…”
“Cậu sai rồi.” Anh Minh vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi đây là đau lòng cậu.”
Lúc sinh bệnh trong đầu vẫn tràn đầy tư tưởng đồi trụy tuyệt đối không có lợi cho sự phát triển về thể xác và tinh thần, cho nên sau khi anh giải quyết vấn đề sinh lý của mình xong, bóp chết nhu cầu cá nhân của Thạch Nghị ở trong quần áo bệnh nhân.
Nhưng xét thấy điều kiện trong phòng bệnh có hạn, biện pháp anh sử dụng có hơi cực đoan.
Thạch Nghị lúc này là nói không lại cũng đánh không lại, dù là văn võ cũng không chiếm được ưu thế, nhiều nhất cũng chỉ có thể oán niệm trừng mắt, cơn buồn ngủ sau khi đổi thuốc lại bắt đầu xâm chiếm ý thức, cố gắng giữ tỉnh táo, hắn quay đầu lại: “Lúc sau anh về nhà, chú dì có nói gì không?”
Lúc trước khi hắn đến nhà, lửa giận của cha mẹ Anh Minh có thể dùng ngập trời để hình dung.
Tuy rằng vốn dĩ cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý mới đến nhà, nhưng chính thức đối mặt với sự không hiểu không bỏ qua của trưởng bối này, áp lực tâm lý thật sự rất lớn. Thực tế loại phẫn nộ này, là lúc trước hắn cũng đã trải qua một lần.
Nhưng mà, lúc ấy cha Anh Minh hỏi hắn rốt cuộc nguyên nhân chủ yếu cho mối quan hệ của hắn và Anh Minh là tại ai, hắn vẫn là không cần suy xét trả lời là ở trên người mình.
—— Cũng bởi vì những lời này mới bị nhận một gậy.
Cảm giác ngực đột nhiên bị đánh trúng lúc ấy cho tới bây giờ hắn còn chưa thể quên được, thật là trong nháy mắt liền mất đi ý thức.
Thạch Nghị hỏi xong, Anh Minh lại không trả lời.
Anh cũng không muốn lấy vấn đề trong nhà ra thảo luận với Thạch Nghị, cho dù đã xảy ra nhiều chuyện như thế, với anh mà nói, cách nhìn của cha mẹ anh đối với chuyện này, vẫn là vấn đề của chính anh.
Cắn cắn miếng khoai kia, anh nhìn ra mấy ngọn cây bên ngoài cửa sổ: “Cậu ngủ đi, lát nữa tôi liền về.”
Thạch Nghị nhắm mắt: “Anh ở lại đến khi tôi ngủ?”
“Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi còn muốn người dỗ ngủ?” Anh Minh hơi nâng âm điệu, sau đó mới xoa xoa ấn đường: “Mau ngủ đi, tôi buồn ngủ.”
Đàn ông làm nũng là một chuyện rất quỷ dị, hoặc là nói rất không hợp.
Nhất là khi người nói ra những lời này là người có tính cách cùng phong cách làm việc như Thạch Nghị. Nhưng quỷ dị hơn chính là Anh Minh biết rõ loại thỏa hiệp này không có bất kỳ ý nghĩa nhưng vẫn không có biện pháp dứt khoát phủi tay rời đi.
Anh tựa bên cửa sổ thật lâu, tự hỏi tiêu chuẩn phán đoán cái gọi là ngủ của Thạch Nghị, sau đó nghĩ đến đói bụng, mới nhíu mày ném miếng khoai xuống, động tác nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, mở cửa ra.