Năm, sáu giờ vào mùa hè mặt trời vẫn sáng sủa khắp nơi, phòng bếp phía tây có một cái cửa sổ nhỉ, ánh mặt trời xuyên qua màn cửa sổ, qua cái ô vuông nhỏ rơi thẳng vào giàn bếp.
Bùi Nghiệp Khôn ngậm thuốc lá đang rửa đậu nành, anh muốn xuống bếp nên Lý Mạn muốn giúp anh làm thịt và rửa đồ ăn, đao pháp của cô tạm được, thái bí đao thành đoạn không dầy không mỏng.
Bùi Nghiệp Khôn tắt vòi nước, đặt đậu nành một bên, giữ thuốc quay lưng lại với cô rồi phả ra vài hơi, nói: “Bếp ga của em khi nào xài hết ai mang đến cho em?”
“Bình này vừa mang đến không lâu, vẫn chưa đổi.”
“Em tỉnh thật, thế là do người đổi ga mang đến cho em?”
Lý Mạn lấy gạo, nói: “Em để người ta mang đến cửa rồi tự em vác vào.”
Bùi Nghiệp Khôn nheo mắt nhìn cô, nói: “Sức lực lớn đấy.”
Lý Mạn nói: “Đi ra ngoài ở không thể không phòng lòng người, lần trước không phải anh còn nhắc đến chuyện vài năm qua nữ sinh viên đại học bị mất tích sao, không lo sợ không phải người, em yêu quý mạng sống của mình.”
“Không sai, chẳng trách mẹ em luôn yên tâm về em.”
Lý Mạn ấn nút nấu cơm, rửa tay rồi hỏi một câu: “Đầu bếp Bùi còn cần em giúp không?”
Một tầng ánh nắng chiều rực rỡ rơi trên đầu vai anh, anh đưa lưng về phía mặt trời khiến đường nét vừa mơ hồ lại vừa chắc chắn.
“Không còn, em ra ngoài đợi đi, một lúc nữa đừng bị nghẹn.”
Bùi Nghiệp Khôn dập thuốc rồi ném tàn vào thùng rác, anh mở chốt bật khóa ga, lửa cháy phừng phực, giọt nước còn sót trong nồi bốc hơi sạch, vài luồng khói nhẹ tỏa nay đi, dầu rót vào trong nồi vang xì xèo, cho gừng tỏi đồng thời vào xào với dầu, mùi thơn nhanh chóng bay ra khắp căn nhà.
Một anh anh trộn, động tác tự nhiên, mang theo vài phần của một vị đầu bếp.
Lý Mạn đi ra sân thượng gom quần áo và chiếu trúc, điện thoại di động của cô đặt trên bàn trà kêu không ngừng, người ở trong phòng ngủ nghe không được, Bùi Nghiệp Khôn gọi vài tiếng cô mới biết.
Lý Mạn cầm điện thoại di động vào trong phòng ngủ nghe, thuận tay khép cửa lại.
Hoàng Mỹ Phượng vừa vào đã lôi chuyện ra nhiều lời, còn nói: “Con vừa đi nhà cửa đã vắng tanh, trước kia cũng vậy, cao trung đến cuối tuần về nhà liền trở nên náo nhiệt, con không có ở đây mẹ chỉ một mình chẳng trách lạnh tanh, người cũng già rồi nên lạnh không phải sao.”
Lý Mạn xếp đặt chiếu trúc ngay ngắn chỉnh tề, nói: “Mẹ, mẹ có muốn tìm thêm một người khác không?”
Tìm một người có thể tin tưởng, an an ổn ổn qua hết nửa đời sau, dù sao để bà một mình Lý Mạn không yên tâm.
Hoàng Mỹ Phượng cười hai tiếng nói: “Có cái gì tốt mà tìm, nhỡ đâu tìm được một gia đình có cô con gái, trước đây mẹ từng là bà vú nói không chừng còn không được một tiếng cảm ơn, một mình vẫn tự do hơn.”
“Chuyện đó phải hỏi thăm cho rõ ràng chút, tìm một hộ không có con gái, người chung thủy, có người bên cạnh cuộc sống của mẹ sẽ vui vẻ hơn.”
Lý Mạn biết sau khi mẹ và bố li hôn không phải không có người làm mai mối, mẹ vốn là người có dáng vẻ đàng hoàng rộng lượng tính khí cũng tốt, coi như gia cảnh phức tạp con chồng cũ nhưng vẫn có người muốn cướp về, nhưng bà không đồng ý, trước đây không hề nói với cô, sau này mới nói, bà không muốn để cô bị phức tạp trong việc gia đình, cũng không muốn cô đi theo bà gả vào nhà người ta phải nhìn sắc mặt họ, ngược lại cuộc sống bình thản tĩnh lặng khi có hai mẹ con.
Hoàng Mỹ Phượng chỉ cười, chỉ thuận miệng theo nói sẽ tìm một người, ngay cả việc đùa giỡn cũng chẳng nói lời nào.
Lý Mạn ngồi trên giường liếc thấy gối, buổi trưa anh vừa nằm đó, cô vài lần muốn mở miệng nói toạc hết ra nhưng lời đến khóe miệng thực sự không thốt lên được, trong điện thoại có lẽ quá hời hợt.
Lý Mạn nói: “Mẹ giữ gìn sức khỏe, đừng để mệt quá, nhà gì đó tạm thời không cần mua, nếu như muốn mua thì tự con gửi tiền mua, mẹ chỉ cần sống cho thật tốt chuyện kiếm tiền hay tình cảm mẹ không cần bận tâm quá.”
“Được, mẹ biết rồi. Một mình con ở ngoài phải chú ý an toàn, là con gái mà còn ở một mình, buổi tối đừng ra ngoài, thiếu thứ gì thì để ban ngày rồi đi mua, mặc dù biết tính con nhưng tóm lại mẹ vẫn không yên tâm.”
Đứa trẻ lớn thế nào thì trong mắt bố mẹ đều mãi là trẻ con, Hoàng Mỹ Phượng bỗng nhiên phát hiện mình không yên lòng, bà sống cả đời này không có gì ràng buộc, chỉ là không bỏ được Lý Mạn, tương lai của cô, cuộc sống của cô, bà không thể không bận tâm được, có lẽ là cảm giác chết chóc bộc phát mãnh liệt, bà chỉ hối hận vì không thể dặn dò Lý Mạn cẩn thận khi bà còn sống.
Bùi Nghiệp Khôn xào thức ăn xong bưng lên bàn, nước trong nồi còn sôi sùng sục.
Anh nói: “Điện thoại của mẹ em?”
Lý Mạn gật đầu, nói: “Ngày hôm qua về đến đây vẫn chưa gọi điện cho mẹ, em nhất thời quên mất.”
“Chuyện của chúng ta đã nghĩ xong phải nói thế nào với mẹ em chưa?”
Lý Mạn giúp anh mang bát đũa qua, nói: “Mẹ biết tâm tư của em dành cho anh, dĩ nhiên bà nhất định không đồng ý, trước đó còn thúc giục em chuyện yêu đương, chuyện này cứ từ từ, trong điện thoại không tiện nói, lễ quốc khánh về nhà em sẽ nói với mẹ.”
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Đợi đến mùa xuân rồi hẳn nói, mùa xuân anh về anh sẽ nói.”
“Quốc khánh anh không được nghỉ ư?”
“Có, nhưng chỉ nghỉ một ngày, quốc khánh em phải về Giang Châu?”
“Ừm, mẹ em chỉ có một mình, có thể bên cạnh bao lâu thì bên cạnh bấy lâu. Trước đây vẫn hối hận vì không thể rời khỏi nhà càng xa càng tốt, ba năm cao trung gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cuộc sống dần qua mới phát hiện cả đời này thời gian ở bên cạnh bố mẹ quả thực quá ít.”
“Mẹ em vừa khỏi bệnh, nên chăm sóc nhiều hơn. Vậy quốc khánh em về nhà ở, một mình anh cô độc héo mòn ở đây thì thế nào?”
Lý Mạn bày đũa xong vào bếp bưng canh ra, anh nói: “Hôm nào anh nghỉ phép?”
“Có lẽ phải sắp xếp ca làm, em muốn thì anh đồng ý quay về trước thời hạn một ngày, anh chọn nghỉ ngày cuối cùng. Anh tin mẹ vợ sau này biết có thể thông cảm, con rể của bà bận rộn công việc rất khó mới có được một ngày nghỉ.”
“Anh nhận họ hàng nhanh thật đấy.”
Lý Mạn đang thử canh, anh ôm cô từ phía sau, hỏi: “Uống ngon lắm không?”
Anh thả rau vào trong nồi nước rồi thêm ít thịt bằm, chút mùi thịt thơm khiến nồi nước canh dậy mùi thơm, Lý Mạn nói: “Rất có mùi vị của mái ấm.”
Người Giang Châu có xu hướng thích ăn ngọt, người ở Đồng Thành thì không, ăn cay tương đối nhiều, Lý Mạn ở lâu cũng có thể chịu chút vị cay, nhưng mùi vị của quê nhà vẫn là thứ tốt nhất.
* * *
Ăn uống xong hai người sửa sang lại bàn cơm rồi đóng cửa ra ngoài tản bộ, đến gần bảy giờ, chân trời mây tím tuôn trào, tầng tầng lượn quanh đám mây tắt nắng dần buông xuống, buổi chiều có gió, hơi nóng trên đường xe chạy bị thổi tan, ánh chiều tà nhàn nhạt rơi khỏi lá cây rậm rạp, cành lá đưng đưa tiễn ảnh loang lỗ mà an tĩnh.
Xung quanh có người đang đi dạo, tốp ba tốp năm, cười cười nói nói.
Bùi Nghiệp Khôn nắm tay cô chậm rãi đi trên đường.
Lý Mạn nói: “Bây giờ mùa hè mặc áo phông tiện hơn, quần anh cũng muốn mặc loại giống trên người à?”
“Có thể mặc là được rồi.”
Mùa hè không thể so với mùa đông, động một chút là đổ mồ hôi, quần áo mỗi ngày đều phải thay giặt, anh thì dùng dằng không muốn quay về lấy đồ.
Vừa mới lên đèn, chợ đêm sầm uất, ánh đèn nê-ông treo trên cây ven đường như sao rơi lóe lên sáng ngời, bên con đường nhỏ bán rất nhiều đồ ăn, mùi thơm lượn lờ, vài quán ăn xếp cả một hàng dài.
Bùi Nghiệp Khôn thấy trước cửa rạp chiếu phim có người đang bán hoa hồng, đảo tròng mắt một vòng, cửa quán ăn cũng có người đang bán, bên cạnh còn có một biểu ngữ lớn, viết hoạt động tình nhân ngày lễ thất tịch.
Anh chưa bao giờ để ý đến ngày lễ thế này, cũng chẳng biết có phải là hôm nay hay không, nhưng vừa nghĩ đến chàng trai ngu ngốc cầm hoa đứng trước cửa nhà cô thì anh không thoải mái.
Lý Mạn kéo cánh tay anh, nói: “Đi sang cửa hàng kia xem một chút, mua hai món được giảm hai mươi phần trăm.”
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Em đi trước chọn giúp anh, anh qua cửa hàng bên kia mua gói thuốc lá.”
“Ừm, vậy em vào trong tiệm đợi anh, anh nhanh lên nhé.”
Bùi Nghiệp Khôn hạ cằm, “Gấp cái gì, sợ ông đây vứt em à? Em cứ bám không buông.”
Lý Mạn liếc anh.
Thấy người đã vào trong cửa hàng Bùi Nghiệp Khôn mới từ từ dời bước chân đến quầy bán hoa bên cạnh, có đỏ có xanh có hồng, nhìn rất tươi mới.
“Cái này bao nhiêu tiền một bông?”
“Bảy đồng, xanh thì mười đồng một bông.”
Bùi Nghiệp Khôn rút một cây ra ngửi, hương hoa hồng nhà nhạt, cũng chẳng đặc biệt gì, anh nói: “Có giao đến tận nhà không?”
Bà chủ ôi chao một tiếng, nói: “Cửa hàng bán hoa của tôi ngay bên cạnh, giao thì giao, nhưng hôm nay là lễ tình nhân, đang thời điểm giao hàng bận rộn, giao đến nhà phải thêm chút tiền.”
“Không sao, lấy cho cháu hai mươi bông, à không, hai mươi bốn bông.”
“Được, cậu viết địa chỉ ra đi, muốn giao mấy giờ?”
Bùi Nghiệp Khôn vừa biết vừa nói: “Mười giờ giao đến, tiền này tính thế nào, đưa trước một nửa hay sao?”
Bà chủ nói: “Không cần, hàng đến rồi trả tiền, làm ăn nói chữ tín, khách hàng là trên hết.”
“Nghe được đấy, vậy cứ thế đi, đừng quên, nếu không vợ cháu lại đánh cháu.”
Bà chủ chu môi cười, “Nhất định không quên của cậu, cuộc sống này thêm xinh đẹp không thể phá hoại cảm xúc của hai người, cậu nói đúng không?”
Bùi Nghiệp Khôn nhún vai cười một tiếng, “Đều là người được phái đến.”
* * *
Lý Mạn trực tiếp đi vào lượn quanh trong cửa hàng bán quần áo nam, bây giờ đều đán bày bán quần áo mùa thu, quần áo mùa hè đều được thanh lý bớt, trên hàng giá treo đầy áo phông, mua một tặng một, Lý Mạn cẩn thận xem xét anh có thể mặc vừa hay không, vậy là toàn cỡ 175, tìm được cỡ 185 quá khó khăn, không biết anh cao lớn thế làm gì.
Lý Mạn gọi nhân viên phục vụ, hỏi: “Còn cỡ 185 không?” Cô chỉ tìm được một món, áo màu đen mang hoa văn chữ, kiểu đơn giản đứng đắn.
Nhân viên phục vụ lắc đầu áy náy, “Chỉ còn mỗi cái áo này. Chị ơi, quần áo này mua một tặng một, chất liệu vải đều rất mềm, rất mát, chị có thể lấy một cái cho bạn trai chị mặc rồi kiếm thêm một cái nhỏ hơn cho chị, chẳng khác gì trang phục tình nhân đâu.”
Một cái một trăm đồng, tính thế nào cũng là tiền, Lý Mạn lấy thêm cái áo cỡ 170.
Nhân viên phục vụ nói: “Trừ những cái áo phông nam thanh lý này thì bên trong còn nữa, cũng có hoạt động thế này, mua hai món giảm hai mươi phần trăm, mời chị theo bên này.”
Bên trái cửa hàng bán quần áo nam là quần áo nữ, làm ăn rất tốt, người tới kẻ lui không ngớt.
Chu Úy Sơ và bạn vừa thanh toán xong, mới xoay người liền đối diện với tầm mắt của Lý Mạn, lần này Chu Úy Sơ nhận ra cô, buổi chiều hôm ấy cô để lại ấn tượng quá mứa sâu sắc cho cô ta.
Lý Mạn nhìn cô, thẳng thừng bước vòng qua cô.
Chu Úy Sơ không biết cô tên gì, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng, Lý Mạn dừng chân quay người nhìn cô ta.
Chu Úy Sơ chào hỏi người bạn kia, tự ý đi về phía Lý Mạn.
Lý Mạn hơi nhướng mày.
Chu Úy Sơ nói: “Em là bạn gái của Nghiệp Khôn, đúng không? Ngày hôm qua có phải chúng ta gặp nhau trong thang máy không?” Giọng cô ta rất nhẹ, giống như lông cừu mềm mại vậy.
Lý Mạn nói: “Chị muốn nói gì?”
“Chị không có ác ý gì, chẳng qua chị chỉ…”
“Chỉ muốn hỏi em ở cùng anh ấy từ bao giờ?”
Chu Úy Sơ khẽ cau mày, người con gái trước mắt trong con ngươi toàn sự lạnh nhạt, nhưng lại khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, cô cũng biết.
Lý Mạn nói: “Ngày hôm qua. Xét theo một mặt ý nghĩa nào đó mà nói thì là bởi vì chị.”
Chu Úy Sơ há hốc mồm, không biết nên nói gì.
Lý Mạn nói nhà nhạt: “Em biết chị là bạn gái trước của anh ấy, còn biết cả chuyện một chút nữa thôi là hai người đi đến mức cưới gả, em cũng biết bây giờ chị vẫn thích anh ấy, nếu như không cam lòng vậy thì đến giành đi, quang minh chính đại, khồng cần vòng vo với em.”
Chu Úy Sơ không ngờ cô lại nói thẳng thừng bộc trực như vậy, cô không nhìn thấy rõ người con gái này.
Chu Úy Sơ nói: “Giành quanh minh chính đại? Em không sợ chị…”
“Chị giành được thì đó là bản lĩnh của chị.” Lý Mạn đến gần, nhẹ nhàng nói vài câu.
Chu Úy Sơ ngây ngẩn, trố mắt vài giây không nói thêm gì mà quay người bỏ đi, vừa ra đến cửa, xa xa nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn cầm một con gấu bông đi về phía này, ánh trăng dịu dàng, anh cũng thế.
Lý Mạn nhanh chóng chọn ba cái áo phông rồi tính tiền chung, Bùi Nghiệp Khôn chẳng biết từ lúc nào đã lẳng lặng đứng sau lưng cô, sau khi thanh toán Lý Mạn xoay người bất ngờ trước con gấu bông xuất hiện đột ngột trước mặt mình.
Bùi Nghiệp Khôn nhét con gấu bông vào trong lòng cô, “Cầm.”
Vài cô gái bên cạnh lặng lẽ nhìn họ, ánh mắt mang thoe tia ngưỡng mộ, phụ nữ trời sanh vốn không có sức đề kháng với những thứ mềm mại và hoa tươi.
Lý Mạn dùng ánh mắt hỏi anh.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Cho em đặ đầu giường.”
Lý Mạn nhận lấy, nói: “Em rất thích.”
Anh kéo cô đi ra ngoài, “Biết ngay phụ nữ các em thích những thứ như thế này, tầm thường.”
Tháng bảy trăng tròn, ánh sao cũng đặc biệt sáng chói, hoạt động trên đường rất nhiều, bong bóng màu hồng, từng đôi tình nhân nếu không nắm tay thì ôm eo, người con gái ôm khá nhiều đồ trong lòng.
Anh là người đàn ông cao một mét tám ôm người con gái nhỏ gầy trong lòng, người con gái ôm caon gấu bông mềm mại trong ngực, hình ảnh cân đối ấm áp.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Lúc nãy mua thuốc lá người ta bảo hôm nay là thất tịch, mẹ kiếp, thuốc cũng đắt hơn mấy đồng.”
Lý Mạn đến bây giờ đối với những ngày lễ này, chưa từng để ý đến, cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt.
Cô nói: “Thảo nào trên đường nhiều cặp tình nhân thế.”
“Em thông minh đấy.” Bùi Nghiệp Khôn nói: “Nói chuyện với em không thể làm ám hiệu được, thế nào cũng phải để anh nói rõ đúng không?”
Bùi Nghiệp Khôn bóp cái miệng nhỏ nhắn của cô, hạ thấp giọng: “Tối nay cho chút phúc lợi được không?”
Lý Mạn chỉ cười mà không đáp lại anh câu trả lời rõ ràng.
Cô nhớ anh vẫn chưa mua đồ lót cho anh, chỉ vào cửa hàng đồ lót bên phải nói: “Qua bên kia.”
Người mẫu trưng bày trong tủ kính mặc quần áo cám dỗ, Bùi Nghiệp Khôn nhấc một bên lông mày, trong đầu nghĩ phúc lợi này được đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT