Siêu thị ngay cạnh tiểu khu, là khu nhà lớn nhất trên đường phố này, bởi vì bên cạnh có một trường học và hai tiểu khu hạng sang, cho nên việc làm ăn của siêu thị tương đối tốt, lúc này thời gian còn chưa đến lúc tựu trường chính thức nên buổi chiều trong siêu thị tương đối ít người.
Buồi chiều một hai giờ ánh mặt trời tương đối độc, chiếu trên người nóng hừng hực đau rát da, cây long não bên đường đứng lặng yên, lá cây không nhúc nhích, không khí ngưng tụ dòng nhiệt oi bức, siết chặt cơ thể đến mức khó thở.
Bùi Nghiệp Khôn ôm cô dày vò một lúc rồi mới lười biếng bò dậy khỏi giường, khi xuống lầu đem cái túi đựng thú bông ném vào thùng rác, còn không quên chà đạp vài câu.
“Người đàn ông không có phẩm vị mới tặng loại này.”
Lý Mạn nói: “Anh đúng là nhỏ mọn.” Cô rất thoải mái, ngoài mặt còn thầm cố ý khích anh.
Bùi Nghiệp Khôn ôm cổ cô, lật tay phủ lên sợi dây chuyền trên cổ cô, nói: “Nhìn đi, nhìn đi, đây mới là món đồ người có phẩm vị tặng.”
Lý Mạn mím môi, cười nhạt một tiếng, nói: “Thế thì làm thế nào, em chỉ thích những con thú bông kia.”
“Thích đúng không? Được rồi, vậy tối nay xem, những thứ xấu xí kia giúp em ngủ ngon hay con gấu chó lớn này giúp em ngủ ngon.”
Lý Mạn đưa tay đặt lên thắt lưng anh, hơi dựa vào ngực anh, nói khẽ: “Đương nhiên con gấu chó lớn thoải mái rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn cười lưu manh, bàn tay xoa lên tai cô, nói: “Cô giáo Lý hài lòng là tốt rồi.”
Dưới tán cây sam trước cửa siêu thị có một ông cụ bày sạp bán lúa miến ngọt, trên đầu ông cụ quấn khăn ướt đã được phơi kh6, bó cây lúa miến ngọt trên mặt đất nằm im lìm, nhưng nhìn vẫn còn tươi.
Có người vừa đến gần cửa siêu thị, hơi lạnh bên trong liền phả vào người, bắp chân được cơn mắt mẻ, Lý Mạn gập ô, thấy con ngươi ánh dán vào bó lúa miến ngọt.
Cô hỏi: “Anh muốn ăn không? Muốn ăn thì đợi lát nữa ra rồi mua.”
Bùi Nghiệp Khôn kéo cả người cô đi vào trong, nói: “Không phải muốn ăn, anh nhìn sắc mặt ông cụ ấy không được tốt cho lắm.”
“Trời nóng thế này còn ngồi bày bán ở đây, sắc mặt ai có thể tốt được.”
Muốn mua nhiều đồ, trước khi ra khỏi cửa Lý Mạn đã làm một cái danh sách, cô đẩy xe đồ đi phía trước, Bùi Nghiệp Khôn đi phía sau nhìn danh sách.
Chữ viết Lý Mạn cực kỳ xinh đẹp, Bùi Nghiệp Khôn đọc nhanh như gió, nói: “Những món đầu mà não không nhớ được, còn phải viết ra? Anh thấy trên này còn viết thiếu một món.”
Lý Mạn lượn vào khu bán đồ dùng hằng ngày, đúng lúc đi ngang qua quầy dép lê, cô chọn lấy một đôi dép màu xám tro xem xét, hỏi: “Còn thiếu món gì?”
“Còn phải mua một bộ óc heo bồi bổ.” Vừa nói, anh vừa sờ đầu cô.
Lý Mạn giữ đôi dép đẩy tay anh ra, nói” Anh đi cỡ 42 đúng không?”
“Quá hiểu anh.”
Anh muốn vào ở, bàn chải đánh răng, cốc nước, dép, dạo cạo râu không thể thiếu, Lý Mạn làm việc cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để sót thứ đồ này.
Bùi Nghiệp Khôn chậm rãi đi phía sau cô, cô nghiêm túc so sánh lựa chọn, mái tóc đen dài mượt rũ xuống một bên, cánh tay người con gáu nhỏ nhắn trắng nõn như ngó sen, có hình mẫu của vợ hiền mẹ đảm.
Rau thịt trong siêu thị tất cả đều mới mẻ, Lý Mạn ngẫm nghĩ đồ cho bữa tối, nhưng không biết nên làm món gì.
Bùi Nghiệp Khôn cầm một bó cần thái và một nửa trái bí đao, rồi đi sang quầy gần đó lấy nửa túi đậu tương.
Anh nói: “Buổi tối anh trai thể hiện tài năng cho em xem, cần tây xào thịt bầm, đậu tương hầm bí đao, có được không?”
Lý Mạn biết tài nghệ nấu nướng của anh giỏi, có thể là bởi vì quan hệ gia đình, nên từ trước khi anh còn ở nhà một ngày ba bữa cơm hầu như anh đều nấu, trừ khi đi học ra.
Khi đó cuối tuần chơi với nhau, đến giờ cơm anh sẽ tự động canh đúng giờ quay về, lúc ấy người trong thôn vì tiết kiệm nên toàn dùng bếp củi, không lâu sau ống khói đã xuất hiện khói trắng cuồn cuộn, cô thấy dáng vẻ của anh ngồi bên bếp than nấu cơm, người đẹp trai nên làm gì cũng vừa mắt.
Lý Mạn nói: “Em không kén chọn, gì cũng được.”
Bác gái xắt thịt rảnh rỗi quan sát, bỗng dưng chen miệng cười nói mấy câu, “Cháu gái nhỏ, đây là anh trai cháu à? Tốt với cháu quá, tay bị thương thế mà còn nấu cơm, đúng là hiếm thấy, nhà bác cũng một trai một gái, cả ngày cãi nhau om sòm không thôi, chẳng để cho người ta tịnh tâm.”
Lý Mạn vừa định giải thích, dù sao sau này cũng phải ở đây lâu dài, nhưng Bùi Nghiệp Khôn nháy mắt rồi ho khan hai tiếng với cô sau đó nghiêm túc trò chuyện vẩn vơ với bác gái.
Anh nói: “Tính tình em gái cháu yếu đuối, khi còn bé cháu thường chọc phá con bé, tối hôm qua còn dày vò nó nữa, nhưng dù sao cũng là người một nhà, yêu thương còn không hết.”
Lý Mạn: “…”
Bác gái nói: “Con gái bác còn nhỏ, chỉ mong sau này lớn lên có thể hiểu được tình cảm này.”
Lý Mạn nghiêng đầu nhìn thẳng vào bác gái, trong đầu nghĩ, thứ tình cảm này, không cần hiểu rõ ràng đâu.
Lý Mạn giục anh đi tính tiền, trước khi đi Bùi Nghiệp Khôn không quên tham khảo vài lời của bác gái.
Bởi vì siêu thị ít người nên quầy thu ngân chỉ mở ba quầy, phía trước có người tính tiền, Lý Mạn chọn một hàng ít người đứng xếp.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Bác gái kia buồn cười quá.”
Lý Mạn: “Do anh trêu chọc người ta.”
“Không phải, mắt bác ấy kém đến mức nhìn ra thành anh em? Bác ấy chả hiểu gì, tình cảm của chúng ta là…” Chưa nói xong, ánh mắt anh quét qua cái hộp màu mè bên cạnh, anh nói: “Em quên viết một món đồ.”
Lý Mạn cho rằng anh lại đang chế nhạo cô, không quan tâm đến anh.
Bùi Nghiệp Khôn một tay nhét trong túi quần, cẩn thận quan sát, hỏi: “Em muốn loại mỏng hay loại có mùi?”
Lý Mạn quay lại nhìn theo tầm mắt anh, anh cúi đầu nhìn cô, cười rất có thâm ý.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Thích loại nào?”
Anh khom người ghé sat vào tai cô, nói cực kỳ thấp: “Anh thích trực tiếp đi vào.”
Lý Mạn nói: “Vậy thì mỏng một chút.”
“Được.” Bùi Nghiệp Khôn thuận tay cầm hai hộp.
Tính tiền xong, tất cả đồ nằm gọn trong ba túi, Bùi Nghiệp Khôn đưa túi ít nhất cho cô xách, một tay anh xách hai túi, cánh tay còn lại kẹp cây lau nhà.
Lý Mạn nhìn thấy bắp thịt nơi cánh tay anh gồng lên, cô biết mấy túi đồ này nặng, trái tim hơi xót xa, định chia sẻ một ít, nhưng Bùi Nghiệp Khôn tránh tay cô, nói: “Tay chân em nhỉ đừng xách mà hỏng, hỏng rồi ai chăm sóc người anh em của anh, ôm bánh mì của em đi, khỏi lo cho anh.”
Lý Mạn bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi ướt đẫm cả lưng áo, cô không đưa tay ra nữa, đáy lòng dâng lên mùi vị khó nói thành lời.
Sau khi học cao trung đời sống sinh hoạt hằng ngày của cô đều do tự mình làm lấy, không cần bất cứ ai trợ giúp, cô cũng chẳng có thói quen đi làm phiền người ta, mệt mỏi thế nào đi chăng nữa cô cũng nghĩ cách giải quyết, đồ nặng thế nào cô cũng tự xách, đến khi quay về lòng bàn tay cô bị siết đến trắng bệch, ngày hôm sau tỉnh dậy cánh tay còn chẳng nhấc lên được, chuyện nhu thế nhiều không kể xiết, cô vẫn cảm thấy mình có thể, không cần dựa dẫm vào người khác, ban đầu khi qua lại với Hàn Phó Minh cũng thế, cô không để cho anh ta can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của mình, cũng chẳng quấy rầy làm phiền anh ta.
Đi vài bước Lý Mạn đột nhiên nói: “Anh cứ thế này, qua một thời gian ngắn nữa anh không bên cạnh em, em sẽ không quen, đừng nuông chiều em quá.”
Cô sợ mình biến thành người phụ thuộc vào người khác, nếu như có một ngày người ấy không ở đây, cô sẽ phát điên lên mất, cô không muốn thế cũng chẳng thích thế.
Cô không muốn làm Hoàng Mỹ Phượng thứ hai, khi ấy sau khi Lý Kiến Trung li hôn với bà, bà không có công việc không có năng lực gì, một thời gian dài không có cách nào vùng ra khỏi sự thất bạo của hôn nhân, cũng chẳng có việc làm, Lý Mạn cảm thấy quá đáng buồn.
Bùi Nghiệp Khôn tròn mắt nhìn đăm đăm cô.
Anh nói: “Anh không nuông chiều em thì ai nuông chiều em? Có gì mà phải sợ, đàn ông ở thời điểm này đều muốn nâng em như cô công chúa, không có anh ở đây thì làm một nữ hán tử, có mềm có chặt, Tiểu Mạn, đừng cố gồng mình cũng đừng ra sức ghim mình cố định ở một chỗ, cứ tùy tâm mà vui vẻ thôi.”
Khi nói chuyện mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống không ngừng.
Anh nói: “Em tin anh, dựa vào anh không sai đâu.”
Bùi Nghiệp Khôn hiểu rất rõ, con người cô thuộc kiểu không thể tin tưởng, trái tim càng kiên cường chống đỡ thì càng trống rỗng bất an, chẳng thể trách được cô, chuyện của bố mẹ cô đã ảnh hưởng quá lớn đến cô, gia đình của một người có thể quyết định tính cánh và quan niệm của họ, chuyện li hôn vốn chẳng ghê gớm gì, nhưng điều tồi tệ là khi Lý Mạn sáu, bảy tuổi biết được bố mình có người phụ nữ bên ngoài, bao nhiêu năm chìm lắng, trong hôn nhân không tránh khỏi việc ồn ào, đặt ai vào hoàn cảnh ấy cũng có chút bóng mờ, đi ra ngoài còn bị người ta chỉ trỏ, đửng nghĩ con nít còn ít tuổi, thật ra chúng rất hiểu chuyện, đánh buồn nhất chính là người lớn cho rằng con nít ngây thơ sẽ không bị chuyện của họ làm phiền.
Lý Mạn nói: “Anh đúng là buồn nôn.”
“Buồn nôn đúng không? Buồn nôn mà em còn cười tươi như hoa, vậy mà cả ngày cả đêm em vờ đứng đắn lắm.”
Tâm trạng Lý Mạn hiển nhiên không tệ, nói: “Anh cũng không thích không phải à.”
“Ôi trời ơi… người kia sao lại ngã thế?”
“Bác ơi! Bác ơi! Bác tỉnh lại đi!”
Nghe sau lưng có động tĩnh, hai người đưa mắt nhìn về phía sau, ông cụ bán lúa miến ngọt ngã xuống đất, khăn lông trên đỉnh đầu rơi sang một bên, có người đàn ông khác đang đỡ ông cụ.
Bùi Nghiệp Khôn buông túi đồ trong tay rồi chạy vài bước đến, Lý Mạn cũng vội vàng đi theo.
Bùi Nghiệp Khôn thấy người bất động, nói: “Gọi 120 đi, ông cụ lớn tuổi rồi, đợi thêm thì hỏng chuyện mất.” Anh quay đầu nói với Lý Mạn: “Lấy nước suối chúng ta mua mang đến đây.”
Bùi Nghiệp Khôn đổ nước vào khăn lông, lau mặt cho ông cụ, định hạ nhiệt giúp ông, chắc hơn một nửa là do bị cảm nắng, nhưng anh không học y không thể làm việc thiếu suy nghĩ, ven đường có người tốt bụng che ô cho ông cụ.
Xe cứu thương chạy đến trong vòng ba phút, nhân viên y tế mang cáng đến.
Chu Úy Sơ từ dưới chiếc xe liếc mắt thấy ngay Bùi Nghiệp Khôn, nhưng cứu người quan trọng hơn nên cô ta không nói gì, Bùi Nghiệp Khôn lại mở lời trước.
Anh nói: “Nếu ông cụ này không có chuyện gì phiền cô gửi tin nhắn cho tôi biết, cảm ơn nhiều.”
Chu Úy Sơ gật đầu, cô lại thấy Bùi Nghiệp Khôn đứng bên cạnh Lý Mạn, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Chu Úy Sơ ngồi trong xe cứu thương nhìn qua tấm kính xuyên thấu phía sau xe, cô thấy Bùi Nghiệp Khôn và cô gái kia đứng cạnh nhau, anh nói đùa với cô ấy, sau đó lau mồ hôi trên trán cô ấy, càng lúc càng xa, cô không thể nhìn thấy rõ những thứ khác.
Khi đến bệnh viện Chu Úy Sơ đột nhiên nhớ ra, cô gái ấy chính là cô gái đứng ở vườn hoa nói chuyện với anh, cũng là người trong thang máy ngày hôm ấy, thang máy…
Chu Úy Sơ chớp mắt như bừng tinh3 mọi ý nghĩ, cô cười khổ, thảo nào anh lại đồng ý đi ăn cơm với cô,
Những lời nói ấy tất cả đều đang nói cho cô gái kia nghe, cô vừa nghĩ đến việc tự mình đa tình thì cảm thấy khó chịu.
* * *
Đều là con gái, có một vài người sáng suốt một chút nhìn là hiểu ngay.
Lý Mạn nhớ đến ánh mắt cô y tá kia nhìn anh càng khẳng định một chuyện, cô ta vẫn thích Bùi Nghiệp Khôn, vô cùng thích, cũng đã bốn năm rồi.
Khi gần đến cửa nhà, Lý Mạn hỏi: “Sau khi hai người chia tay chị ấy có liên lạc với anh không?”
Anh vừa định nói không, đột nhiên nghĩ đến gì đó anh đổi lời nói: “Tai nạn lần trước, đến bệnh viện cô ấy băng bó cho anh, sau đó anh có gửi tin nhắn, sau đó không còn gì nữa, cũng chỉ lần trước em gặp rồi, vã lại hôm nay chỉ thế. Em đừng hiểu lầm, anh bảo cô ấy gửi tin nhắn cho anh không phài là gì muốn cô ấy…”
“Em không nói chuyện ấy, anh lo sợ cái gì.” Lý Mạn mở cửa.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Không phải sợ em ghen à, bình giấm bốn năm trước lúc này còn nồng lắm.”
Lý Mạn nói: “Chị ấy tên gì?”
“Hỏi chuyện đó làm gì?”
Lý Mạn nói: “Chỉ hỏi thế thôi. Khi nghe ông nội nói nhà chị ấy không đồng ý, nhưng em nhìn ra chị ấy rất thích anh, sao tùy tiện buông tha được.”
“Nhà cô ấy giáo dục rất nghiêm, qua lại với anh vốn là đang lừa gạt mẹ cô ấy, anh nhớ năm ấy cô ấy gây sự với mẹ mình, bảo rằng cô ấy muốn theo anh về quê, lúc ấy thực sự muốn chung sống với cô ấy, nên mới dẫn về nhà, sau đó cô ấy nói chuyện này với gia đình, không đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, nhịn một khoảng thời gian cô ấy nói chịu đựng không nổi nữa, nói với vậy như vậy coi như xong, sau đó thì chia tay.”
Lý Mạn hiểu, nói: “Hóa ra là anh thay đổi bỏ mặc chị ấy, không phải nói muốn kết hồn ư?”
Bùi Nghiệp Khôn thả cây lau nhà xuống đất rồi chỉnh đốn lại, “Còn không phải vì em à.”
Lý Mạn bỏ rau vào một túi, khó hiểu ngước mắt nhìn anh.
Lý Mạn chỉ lồng ngực nói: “Ghim em trong này mỗi ngày phá anh đến mất hồn bay vía, bảo anh làm sao yên lòng sống ngày qua ngày với người khác.”
Lý Mạn nhìn anh nói: “Em thấy giống như lấy lại cân bằng vậy thôi, ít nhất trong quá khứ không chỉ có một mình em chịu đựng.”
“Em không thể thua thiệt.” Bùi Nghiệp Khôn ngồi dưới đất dựa lưng vào chân ghế sô pha, hỏi: “Em muốn quét dọn chỗ nào, cùng nhau làm.”
Lý Mạn nói: “Không cần, một mình em làm được.”
Bùi Nghiệp Khôn đổ túi đựng đồ rơi ra hai cái hộp kia, đi đến trước mặt cô, “Nếu anh nhàn rỗi quá thì trong đầu chỉ toàn món đồ này.”
Lý Mạn nhét cây lau nhà vào tay anh, nói: “Vậy anh lau chùi phòng tắm cho sạch sẽ đi.”
Nam nữ hợp tác làm việc không mệt mỏi, nhà vốn nhỏ, một hai giờ là quét dọn xong xuôi, Lý Mạn có hơi sạch sẽ, chô nên không bỏ qua ngóc ngách nhỏ nào.
Bùi Nghiệp Khôn ôm cô nằm vùi trên ghế sô pha, nói: “Người đàn ông của em giỏi quá, một tay mà vẫn làm việc như thường.”
Lý Mạn ngửi cổ anh, nói: “Trên người anh toàn là mùi mồ hôi.”
Anh lập tức giữ chặt eo cô ôm vùi cô sát vào lông ngực anh, nói gian xảo: “Lại đây, để cho em ngửi đủ, ai bảo em chê.”
Lý Mạn bị anh chọc cười, miệng mũi cứ chạm vào xương quai xanh và cổ anh.
Ánh mắt Bùi Nghiệp Khôn vẫn dính lấy người cô, trong con người đen nhánh phản chiếu nụ cười của cô.
Anh kéo tóc cô sang một bên, nói: “Vợ anh xinh đẹp quá, từ nhỏ đã quá xinh rồi.”
Lý Mạn bất ngờ bị câu tỏ tình chạm đến, cô cảm thấy rất êm tai.
Bùi Nghiệp Khôn nhếch khóe môi, nói: “Hừ, đúng là chỉ số thông minh thấp.”
Lý Mạn: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT