1.

Từ tiểu học trở đi, trên bàn của cậu luôn có những bức thư tình, nét chữ vụng về, nội dung đơn giản, rõ ràng: Bùi Trí Húc, em thích anh.し

Cậu cùng bàn với một cô bé nói nhiều, hết lần này đến lần khác cô bé lại kiếm chuyện với cậu, hét lên: “Cánh tay của cậu chạm vào chỗ đó của tôi rồi!”

Các cô bé khác ngồi bên cạnh nhìn sang, trong mắt lộ ra vài phần ghen tị.

Cô bé cùng bàn vẽ ba đường tám vạch. “Sau này không cho phép cậu vượt qua đường ranh giới này.”

Bùi Trí Húc cúi gằm mặt tiếp tục đọc sách mà không thèm để ý, trong khi người cùng bàn tự hào hất cằm lên như một chiến binh chiến thắng, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn cậu.

Ngày hôm sau, Bùi Trí Húc ngồi ở ghế cạnh bục giảng.

Chỗ ngồi đó vốn dành cho học sinh học kém, nhưng anh muốn ngồi đó, chủ nhiệm thích anh, đương nhiên là đồng ý.

Bạn cùng bàn ban đầu ngơ ngác nhìn cậu và vào buổi trưa bật khóc rất to.

Ngoại trừ cô bé, tất cả các bạn nhỏ trong lớp đều đang cười.

Hạ Thanh tham dự buổi họp lớp cấp một với anh, nghe được chuyện này, trên đường trở về không giấu được nụ cười.

Cô nói: “EQ anh thấp thật.”

Bùi Trí Húc một tay giữ vô lăng, chống khuỷu tay còn lại vào cửa kính xe, vẻ mặt điềm tĩnh.

Hạ Thanh lại nói: “Anh không biết cô ấy thích anh sao?”

Bùi Trí Húc: “Anh không quan tâm.”

“EQ anh thấp thật đấy.”

Anh quay đầu lại liếc cô một cái, đôi mắt dài hẹp sâu trong veo, “Thật sự rất thấp?”

Một vài từ ngắn gọn khiến Hạ Thanh nhớ lại những gì anh đã làm sau khi họ hẹn hò.

Cô đỏ mặt, “Anh không đứng đắn.”

Bùi Trí Húc cong môi.

2.

Lần đầu tiên Bùi Trí Húc xem phim là lớp mười một, bạn cùng phòng gửi cho anh, anh biết là gì nhưng vẫn xem hết, bình tĩnh xem hết, đồng thời không có bất kỳ phản ứng gì.

“Bạn tôi, cậu… cậu… không phải chỗ đó có vấn đề chứ?” Bạn cùng phòng hỏi.

Anh tắt máy, “Có điều gì trong bộ phim này mà tôi nên phản ứng?”

Không biết ai là người tung tin, mọi người đồn rằng giáo thảo (*) có tính cách lạnh lùng, đám nam sinh muốn xem kịch vui nhưng không ngờ nhóm nữ sinh lại phát rồ lên, còn nói công khai: “A a a a a, muốn làm cái người khiến anh ấy phản ứng quá! Nhất định sẽ hạnh phúc lắm!”

(*) Giáo thảo: nam sinh đẹp trai, chứ không phải cô giáo thảo gì đó đâu nha =))

Thế là trong hôn lễ của họ, đại diện trường cao trung đã ngấm ngầm hỏi Hạ Thanh: “Giáo thảo của chúng tôi thực sự lãnh cảm à?”

Hạ Thanh chữ hiểu chữ không.

Đại diện mới kể chuyện kia, Hạ Thanh nói: “Anh ấy vẫn bình thường.”

Đại diện: “Người như cậu ta, lưu manh bao nhiêu lâu cuối cùng bị em bắt được, em thật hạnh phúc! Chúc phúc cho hai người!”

Đêm tân hôn lúc nào cũng say, anh không thể kiểm soát được.

Đây là lần đầu tiên của họ, đã bảy năm, hai người vẫn giữ nó cho đến bây giờ.

Anh lật qua lật lại làm ba lần, như một cỗ máy không biết mệt mỏi, Hạ Thanh không xa lạ với cơ thể anh, cô đã chạm vào anh khắp nơi, nhưng cô không thể ngừng run rẩy khi anh tiến vào.

Sự thật chứng minh anh không chỉ bình thường.

Hạ Thanh hỏi anh học ở đâu nhiều thủ thuật như vậy, anh trả lời: “Trong phim.”

Anh nói: “Anh không phải là người coi trọng những ham muốn, vì vậy anh không có cảm giác gì khi xem chúng.”

“Ồ…” Hạ Thanh trong mắt tràn đầy khó tin.

Cái này mà còn nói là không coi trọng ham muốn.

Anh ho khan vài tiếng. “Đương nhiên, sau này khó nói được, dù sao anh cũng là một người đàn ông.”

3.

Hạ Thanh lần đầu tiên gặp anh là trên máy bay, trên máy bay bay đến Úc, anh ngồi đối diện với cô, mặc một chiếc áo len màu xám sạch sẽ và quần jean đen, đọc một cuốn sách với đôi mắt viền vàng tinh xảo, trông anh rất đẹp trai, nói chính xác là đẹp như tượng tạc. Hạ Thanh nhìn cánh tay của mình, anh có vẻ trắng như mình.

Không ngờ cô gặp lại anh khi xuống xe ở cổng trường, lúc đó cô mới thấy anh rất cao, dưới ánh nắng, làn da của anh càng trắng hơn, hai chân dài thẳng tắp như gốc cây.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là cô gặp lại anh trong văn phòng khi anh đang tham gia một dự án vào 2 tháng sau đó, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, có vẻ là một người có chút gì đó ưu tú trong ngành giới thiệu anh với khách hàng bằng tiếng Anh lưu loát.



Hạ Thanh nghĩ, quá tam ba bận, cô nếu không làm thì sẽ là một kẻ ngốc.

Sau một tháng tiếp xúc, Hạ Thanh đã bị anh mê hoặc.

Tối chủ nhật sau khi thảo luận vụ hợp tác, thượng đế trợ giúp, trời có mưa lớn, cảm giác mưa như muốn xả người xuống bùn.

Hạ Thanh cất ô đứng dưới cầu thang, cô biết anh sẽ ra sau, ngày nào cũng đạp xe trở về căn hộ, đúng vậy, anh tự mình thuê một căn hộ, mới vài ngày trước, cô rất có tâm cơ, cũng thuê một căn nhà trong tòa nhà bên cạnh.

Không ngờ, anh cũng đứng dưới nhà và ngập ngừng.

Hai người nhìn nhau, Hạ Thanh nói: “Anh có ô không?”

“Không.”

“…”

Thật lâu sau, Hạ Thanh từ trong túi lấy ô ra, “Tôi đưa cậu về, vừa lúc cùng đường.”

“Cảm ơn cậu.”

Anh đang đẩy xe đạp còn cô cầm ô đứng một bên, đi được nửa tiếng thì chiếc ô nhỏ không thể dùng thêm được nữa, hai người như bị mưa xối ướt sũng.

Ngôi nhà của anh là màu đen trắng, ít đồ đạc, căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp.

Hạ Thanh không giả vờ, cô hắt hơi năm lần liên tiếp.

Bùi Trí Húc rót cho cô một tách trà nóng, anh sửng sốt một lúc, vậy mà anh cảm thấy cô có chút đáng yêu.

Sau này Hạ Thanh hỏi anh, anh thích cô ở điểm nào.

Bùi Trí Húc: Lúc đó em hắt hơi trông rất đáng yêu.

Hạ Thanh: ???

Hạ Thanh uống liên tục sáu tách trà nóng để trì hoãn thời gian.

Bùi Trí Húc hỏi: “Cậu có muốn ăn tối cùng nhau không?”

“Có có có.”

Anh nấu cơm cô đứng bên cạnh nhìn, vừa xem vừa sùng bái nói: “Anh lợi hại thật, món này cũng biết nấu!”

Lần đầu nấu cơm cho bạn nữ ăn, còn được khen như thế, cổ Bùi Trí Húc nóng ran.

Anh bảo Hạ Thanh mở tủ lạnh lấy trứng gà, nhưng cô đứng trước tủ lạnh cơ thể căng cứng như đang do dự chuyện gì đó, Bùi Trí Húc hạ nhỏ lửa, bước qua vài bước, vừa định nói chuyện thì cô quay lại, đầu đâm vào ngực anh, đập một nhịp, sau đó tim anh đập rất nhanh.

Hạ Thanh bị anh nhìn thì chột dạ, liếm môi, hay là không làm, đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn, cô ôm cổ anh tặng nụ hôn đầu của mình, chỉ đơn giản là môi chạm môi.

Nước trong nồi sôi ùng ục.

Hạ Thanh muốn đi vệ sinh, nhịn không nổi, lại không thể vô ý vô tứ mượn dùng nhà vệ sinh của anh, bây giờ hôn anh xong, quay đầu chạy đi.

Bùi Trí Húc sờ lên môi mình, mặt đỏ như trái cà chua.

Anh lại được nữ sinh ưu tú như vậy hôn.

4.

Sáng hôm sau đến công ty sớm, cố ý giả vờ như bận rất nhiều việc.

Nhưng anh vừa vào cửa cô liền biết ngay, thích một người sao có thể khống chế mà không chú ý anh.

“Hạ Thanh, lát nữa ông chủ Hoàng đến, em sang chào hỏi người ta.” Du học sinh nói bằng tiếng Anh.

“Được.”

Bùi Trí Húc vào phòng vờ bận rộn, anh ngồi trên ghế xuất thần rất lâu.

Sao hôm nay cô lại mặc váy đẹp như vậy?

Ông chủ Hoàng cũng là người Trung Quốc, tay chân không sạch sẽ, sờ soạng tay ôm lấy vai cô, khi anh đến gần còn có thể nghe thấy tiếng hít thở sâu.

Bùi Trí Húc đứng sau lớp cửa màn nhìn thấy hết, anh đi ra ngoài một cách tự nhiên kéo vai cô và để cô đứng sau lưng mình.

Trái tim Hạ Thanh gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Kết thúc cuộc thảo luận, anh cởi cúc hai chiếc áo sơ mi và hỏi: “Buổi trưa có muốn ăn cùng nhau không?”.

Hạ Thanh: “Có có có!”

Trong suốt bữa ăn, cô đã suy nghĩ về việc có nên hỏi anh liệu anh có muốn kết giao với cô không.

Trên đường trở về công ty, cô bị gãy cổ chân, đi giày cao gót rất cao, thương tích không nhỏ, anh bế cô đi bệnh viện, nói với bác sĩ “Bạn gái tôi bị trẹo mắt cá chân rồi, có nghiêm trọng?”



Bạn gái.

Hạ Thanh cảm thấy mình đang chạy 800 mét.

Buổi tối hôm đó họ tiến hành nghiên cứu khoa học về nụ hôn một cách nghiêm túc chỉn chu.

Hạ Thanh nói: “Em rất thích anh.”

Mặc dù ban đầu là thích anh vì gương mặt.

Ngày hôm sau, đôi môi hơi sưng của cô và bàn tay anh đặt lên eo cô cho cả nhóm biết rằng họ đã qua lại với nhau.

Bùi Trí Húc nói: “Anh không thích chơi trò tình yêu ngầm, như thế này có thể khiến họ bớt tương tư về em.”

Hạ Thanh giả vờ ngã vào trong tay anh, nói ngọt ngào: “Sư huynh, anh thật “man”.”

5.

Kỳ nghỉ hè trở về Trung Quốc ngắn ngủi vì trọng tâm dự án của anh ấy là ở Úc. Anh trở về ăn tối và đi mua sắm cùng bố mẹ một tuần, sau đó bay về Úc. Hạ Thanh ở lại lâu hơn vì cái chết của bà ngoại cô.

Nhưng ngay khi cô xử lý xong hậu sự của bà lại thấy anh đứng ở cửa tiểu khu.

Anh nói: “Anh chưa gặp bố mẹ em một cách chính thức nên không thích hợp để xuất hiện trong đám tang của bà.” Nhưng cô cần anh lúc này.

Hạ Thanh ôm anh, không khóc, hai người đều đổ mồ hôi vì nóng.

Máy lạnh trong khách sạn rất mát.

Ở Úc, cô thường xuyên chạy đến chỗ anh, nhưng anh sẽ không giữ cô qua đêm, ngoại trừ học hôn, bọn họ đều rất nghiêm túc, sẽ nói về chính trị, Bách khoa toàn thư, xu hướng đầu tư, đương nhiên sẽ luôn có vô số lời nói và có những nụ hôn bất tận.

Nhưng lúc này, anh đang nằm trên giường quấn khăn tắm, nói chuyện điện thoại với những người bên kia, nhất thời không thể dừng lại.

Anh vẫy tay với cô trong khi trò chuyện, để Hạ Thanh nằm yên trong vòng tay anh như một con thỏ trắng, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên ngực anh.

Cô nhìn thấy yết hầu đang lăn của anh, và một thứ gì đó nhô lên dưới lớp chăn.

Anh chỉ ôm cô khi rảnh rỗi, cả hai cùng xem một tập của Thế giới động vật, sau đó thay quần áo rồi về nhà.

6.

Sau khi Hạ Thanh về nhà thăm bố mẹ cô, cô đã bị hai người lớn giục cưới nhưng anh vẫn luôn kéo dài, nói thật là cô có chút buồn, chẳng lẽ anh không muốn cưới cô hay sao?

Sau khi trở về Bùi Trí Húc vội vàng dốc sức làm ở thị trường Trung Quốc, chẳng khác với việc bắt đầu lại từ đầu là bao nhiêu, bận tối mặt tối mày.

Cô không ở bên anh, cô có sự theo đuổi và sự nghiệp của riêng mình.

Thế là đoạn thời gian kia không hiểu sao lại biến thành thời kỳ chiến tranh lạnh.

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, chưa từng cãi nhau, cô còn đang băn khoăn không biết có phải là giai đoạn mệt mỏi rồi hay không.

Cuối tuần cô không đi làm, khi cô tỉnh dậy thì thấy có một người đàn ông đang ở nhà bếp với 999 bông hồng trên sàn, không đặt hết trên bàn được.

“Anh…”

“Dậy rồi à? Em ngủ sâu thế, có trộm vào em cũng chẳng phát hiện.”

“Còn không phải sao, trong nhà có trộm vào.”

Cô nghiêng người để xem anh chiên trứng, Bùi Trí Húc ôm rồi hôn cô.

Anh trầm mặc nói: “Đúng vậy, hôm nay tên trộm tới trộm em về nhà.”

Anh đeo tạp dề và lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn.

Hạ Thanh biết bố mẹ cầu hôn như thế nào, bất mãn nói: “Anh chỉ gửi hoa hồng cho em?”

Anh đeo nhẫn cho cô, “Anh đã dành hai tháng để học cách thiết kế một chiếc nhẫn.”

“Hả?”

Hạ Thanh lao tới ôm chầm lấy anh, đôi mắt cô mở to ngăn không cho giọt nước mắt rơi ra.

Cô dán vào tai anh nói: “Vậy cái kia anh có thể để cho em làm một chút không?”

Mặt Bùi Trí Húc lại đỏ lên, nói nghiêm túc: “Không được.”

7.

Cuộc sống sau hôn nhân luôn ngọt ngào như thuở còn bên nhau.

Nhưng Hạ Thanh mỗi ngày đều không nhịn được hỏi: “Anh có thể kiềm chế hơn được không?”

Anh trịnh trọng nói: “Không được.”

~ Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play