"Mặc kệ là ngươi tự tắm, hay để hạ nhân tắm cho ngươi, cũng lập tức tắm cho sạch sẽ, nếu không ta quăng ngươi ra ngoài." Ngữ khí Tạ Đạo Vi nhàn nhạt uy hiếp nói.
"Ta tự mình tắm." Mạc Nhàn nói, nhưng là lúc nàng định cởi quần áo, lại thấy Tạ Đạo Vi vẫn còn đứng đó, không có ý định đi ra ngoài.
"Chuyện này..... ngươi không đi ra ngoài một chút sao?" Ngữ khí Mạc Nhàn yếu đuối nói.
"Có quan trọng sao?" Tạ Đạo Vi nhướng mày hỏi ngược lại, thân mình Mạc Nhàn, nàng đã sớm thấy qua, ngay cả chuyện xấu hổ nhất là chùi mông cũng đã làm mấy lần, bây giờ chẳng lẽ Mạc Nhàn còn tâm tư đi so đo cái này sao? Mà quan trọng là, lấy trạng thái hành động hiện tại của Mạc Nhàn, nàng là lo lắng Mạc Nhàn không cẩn thận chết đuối trong thùng tắm.
Mạc Nhàn im lặng, không có lời nào để nói, Mạc Nhàn cứ cảm thấy sau khi trải qua chuyện xấu hổ nhất, trước mặt Tạ Đạo Vi nàng đã không thể cứng rắn được nữa, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe rời. Cũng may Tạ Đạo Vi cũng không nhìn nàng nữa, mà ngồi trên thư án mở sách ra xem.
Lực chú ý của Tạ Đạo Vi không ở trên người mình, đều này làm cho Mạc Nhàn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó gian nan bò lên khỏi giường, chuyện đơn giản như thế, mà khiến cho Mạc Nhàn bị thương nặng phải dùng hết sức lực, ngay cả cởi quần áo cũng cởi hết nửa ngày. Mạc Nhàn cảm thấy trạng thái bây giờ của mình thật sự không khác với tàn phế bao nhiêu, nhưng so với trước đó nhúc nhích cũng không được nàng cũng thấy tốt hơn rất nhiều.
"Người ta đã mất mặt như vậy, ngươi còn quở trách người ta!" Mạc Nhàn thút thít nức nở lên án nói, giống như đang muốn tố giác Tạ Đạo Vi không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
"Ngươi vốn dĩ có thể tránh cho mất mặt, ngoan ngoãn để Bạch Thuật hầu hạ ngươi tắm rửa không phải tốt rồi sao?" Tạ Đạo Vi cãi lại.
"Không cần là không cần, chuyện ngươi không thích bị bắt làm ngươi chịu sao?" Mạc Nhàn hỏi ngược lại, cứ thấy Tạ Đạo Vi người này một chút cũng không hiểu rõ cảm nhận của người khác.
"Ngươi muốn tự tắm, ta lại cho người tắm cho ngươi, chẳng lẽ người tự ngã, còn muốn trách ta không làm gì?" Tạ Đạo Vi hỏi ngược lại, nàng cũng không có rảnh.
"Nói như vậy cũng không sai, nhưng là người ta đã thảm như vậy rồi, ngươi còn bỏ đá xuống giếng quở trách người ta...." Mạc Nhãn nghĩ lại cứ cảm thấy có chút ủy khuất.
Kỳ thật trong lòng Tạ Đạo Vi vẫn còn có vô số lời nói có thể phản bác Mạc Nhàn, nhưng nhìn bộ dáng thê thảm của Mạc Nhàn, cuối cùng Tạ Đạo Vi cũng mềm lòng, cũng không có nói ra lời phản bác Mạc Nhàn.
"Thôi, vừa rồi xem như ta không đúng." Tạ Đạo Vi thầm nghĩ, niệm tình Mạc Nhàn vì mình bị thương, tạm thời cho nàng thoải mái một chút.
Mạc Nhàn nghe Tạ Đạo Vi nói như vậy, nước mắt lập tức liền ngừng, phải biết rằng đây là lần đầu tiên Tạ Đạo Vi nhận sai vì độc miệng, vẻ mặt của Mạc Nhàn cũng là kinh ngạc nhìn Tạ Đạo Vi.
"Ngươi làm gì nhìn ta như kiểu nhìn thấy quỷ?" Tạ Đạo Vi tức giận hỏi.