"Ngươi chảy nhiều máu như vậy, ta không yên tâm." Mạc Nhàn nói thật.
"Cút!*" Ngữ khí Tạ Đạo Vi có chút không kiên nhẫn nói thêm một chữ cút, thân thể của nàng nàng hiểu rõ nhất, chỉ chảy một chút máu, không có yếu đuối như vậy, ngươi đi quan tâm Thủy Hương đi, ta không cần!
*cút: từ này đồng âm với từ lăn.
Mạc Nhàn không đi, nhưng cũng ngoan ngoãn lui lại vài bước, tận lực không làm trở ngại Tạ Đạo Vi làm việc.
Tạ Đạo Vi lại bận bịu lần nữa, không thèm quan tâm Mạc Nhàn ăn vạ không chịu đi.
Mạc Nhàn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tạ Đạo Vi, thân ảnh lại bận rộn như vậy, nàng hy vọng Tạ Đạo Vi có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhưng nàng biết Tạ Đạo Vi khẳng định sẽ không chịu nghe mình nói. Mạc Nhàn nghĩ đến chuyện từ ngày đầu tiên mình biết Tạ Đạo Vi, cũng chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Đạo Vi chơi đùa vui vẻ bao giờ, trước kia Mạc Nhàn còn oán nàng đối với mình quá nghiêm khắc, hiện tại mới phát hiện nàng đối với bản thân nàng còn hà khắc hơn rất nhiều. Trong nháy mắt này, tất cả những oán hận đối với Tạ Đạo Vi, đột nhiên liều tiêu tán không còn thấy nữa.
Đến giờ sửu, Tạ Đạo Vi hình như mới thả lỏng.
"Xong rồi sao?" Mạc Nhàn hỏi.
"Sao ngươi vẫn còn chưa cút?" Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn đứng cắm rễ như cái cây ở đó còn chưa đi lên tiếng hỏi.
Mạc Nhàn ngẩng đầu nhìn Tạ Đạo Vi, Tạ Đạo Vi tiếp tục đi vào phía trong, căn bản không định quan tâm mình, hiên nhiên là ngầm đồng ý với cách làm của Bạch Thuật.
Mạc Nhàn không thể đi vào, cũng chỉ có thể đi ra, ngoan ngoãn đi trở về.
Sau khi Mạc Nhàn trở về phủ, nằm trên giường, nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay, trằn trọc suy nghĩ, cảm xúc không tên trong lòng không thể hiểu, nhưng tóm lại cũng không áp lực như mấy ngày trước đây, ngược lại còn có chút cảm giác tươi sáng hơn.
Tuy rằng còn buồn ngủ, cũng vẫn còn là thiếu niên, đúng tuổi tham ngủ, nhưng Mạc Nhàn nghĩ đến Tạ Đạo Vi, tinh thần liền tỉnh hơn phân nửa, lập tức rời khỏi giường.
"Hôm nay muội ngủ không ngon sao, hai mắt to đều đen hết rồi." Thủy Hương bưng nước tiến vào, nhẹ giọng nói.
"Có sao?" Mạc Nhàn cầm gương đồng soi vài cái, nhưng gương đồng cũng không thấy quá rõ ràng, Mạc Nhàn nhìn một hồi lâu cũng không thấy quầng thâm ở chỗ nào.
Thủy Hương nhìn Mạc Nhàn như vậy, không khỏi mỉm cười, Mạc Nhàn đã lâu rồi không để ý dung mạo của mình như vậy, hôm nay có tâm tư này, thuyết mình tâm tình của nàng giờ này thật không tệ.
"Nếu không ngủ lại thêm một chút đi, dù sao bây giờ cũng không ai thúc giục muội rời giường." Thủy Hương nói, thời gian này mỗi tối Mạc Nhàn đều chạy tới phủ đại tiểu thư, chỉ sợ là ngủ không tốt.
"Không sao, chờ chút nữa ta đến phủ Tạ Đạo Vi tập võ." Mạc Nhàn nói với Thủy Hương nói.
"Đại tiểu thư không giận muội nữa?" Thủy Hương có chút kinh ngạc hỏi.
"Nàng vẫn còn phản ứng ta, ta nghĩ, thời gian qua lâu có lẽ nàng liền không giận nữa." Mạc Nhàn cũng không đem chuyện hôm qua nói cho Thủy Hương, không biết từ khi nào, trong lòng nàng đã bắt đầu có bí mật, đều là bí mật liên quan tới Tạ Đạo Vi.
"Ta cũng cảm thấy thời gian qua rồi, đại tiểu thư sẽ không tức giận muội như vậy nữa." Thủy Hương gật đầu nói.
Mạc Nhàn thu dọn xong, ăn xong bữa sáng liền đi đến phủ Tạ Đạo Vi.
"Tiểu thư, sao Mạc Nhàn lại vào được?" Bạch Thuật ngâm thuốc tắm cho Tạ Đạo Vi mở miệng hỏi.
"Này không phải là hỏi các ngươi sao?" Tạ Đạo Vi hỏi ngược lại.
Bạch Thuật lập tức liền hiểu rõ, tiểu thư cũng không tha thứ cho Mạc Nhàn, là Mạc Nhàn lén đi vào.