"Đi ra ngoài, ai cho phép ngươi bước vào phủ này?" Ngữ khí Tạ Đạo Vi lạnh băng hỏi ngược lại.
Đối với phản ứng của Tạ Đạo Vi, Mạc Nhàn giống như đã sớm đoán được, nên dù Tạ Đạo Vi có xua đuổi nàng, nàng vẫn không muốn rời đi.
"Ta biết ngươi giận ta, nhưng là ta cảm thấy ta không có làm sai." Ngữ khí Mạc Nhàn có chút quật cường nói, nàng muốn hòa hảo với Tạ Đạo Vi, nhưng là nàng cũng không muốn nhận sai.
"Ngươi đáng để ta tức giận sao, đừng nghĩ mình quá quan trọng đi. Còn nữa, ngươi đúng hay sai có quan hệ gì với ta? Ta không muốn nhìn thấy ngươi, lập tức cút đi cho ta!" Ngữ khí Tạ Đạo Vi càng thêm lạnh lùng nói, lúc nói chữ cuối cùng càng thêm không lưu tình.
"Nếu là ngươi bị người khác khi dễ, ta cũng sẽ vì ngươi làm như vậy, ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi!" Mạc Nhàn lớn tiếng nói, thái độ Tạ Đạo Vi làm nàng vừa sốt ruột lại vừa khó chịu.
Tạ Đạo Vi nhìn thấy bộ dáng lo âu sốt ruột của Mạc Nhàn, thậm chí còn nói phải bảo vệ mình, Tạ Đạo Vi cảm thấy Mạc Nhàn ngu xuẩn muốn chết. Từ khi nàng biết chuyện đến nay, tất cả mọi người đều xem nàng như người mạnh mà đối đãi, chưa từng có ai xem nàng là người yếu đuối mà đến bảo hộ, Tạ Đạo Vi khịt mũi coi thường lời nói của Mạc Nhàn, nhưng trong lòng vẫn có chút xúc động.
"Đây là lời nực cười nhất ta từng nghe qua." Mặt Tạ Đạo Vi không biểu tình nói.
"Ta chỉ nói là nếu." Nếu Tạ Đạo Vi bị người khác khi dễ, mình cũng sẽ vì nàng không màng tất cả, thậm chí còn khó tiếp thu hơn khi thấy Thủy Hương bị người khác khi dễ. Tuy rằng nàng cũng cảm thấy Tạ Đạo Vi sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ, mà mình lại có bị Tạ Đạo Vi khinh thường vẫn là có chút không dễ chịu, nhưng trong lòng nàng vẫn có niềm tin mãnh liệt, một ngày nào đó, nàng sẽ mạnh hơn Tạ Đạo Vi. Bây giờ mỗi ngày nàng đều tập võ, cũng không hề lười biếng chút nào, nàng cũng có thể tự cảm nhận được mình tiến bộ từng ngày.
"Sẽ không có nếu, ta sẽ không để bản thân mình yếu đến mức cần ngươi bảo hộ." Ngữ khí Tạ Đạo Vi cực kỳ khẳng định nói. Tạ Đạo Vi mở miệng liền không nói lời hay, thậm chí còn không có chút uyển chuyển nào, nhưng Mạc Nhàn hôm nay bị Tạ Đạo Vi mắng mỏ, dù rất khó chịu, nhưng lại thấy có chút thoải mái.
"Ta biết." Mạc Nhàn ấp úng nói.
"Cho nên ngươi có thể cút rồi sao?" Tạ Đạo Vi liếc liếc mắt nhìn Mạc Nhàn, vẫn không khách khí xua đuổi như cũ.
Tuy rằng bị Tạ Đạo Vi đuổi nhiều lần, nhưng Mạc Nhàn vẫn đứng đó không nhúc nhích, cũng không chịu rời đi.
Mạc Nhàn ăn vạ thà chết không đi, Tạ Đạo Vi cũng không mở miệng xua đuổi nữa, mà không quan tâm nàng, tiếp tục làm việc của mình.
Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi làm việc, cũng không đuổi mình đi nữa, liền nhận định là Tạ Đạo Vi đồng ý cho mình ở lại, suy nghĩ như thế, làm nàng có chút vui vẻ. Mạc Nhàn vẫn luôn nhìn Tạ Đạo Vi, thấy Tạ Đạo Vi dùng máu của mình trộn với mấy loại dược liệu khác, nhìn thực sự rườm ra mà phức tạp.
Khi Mạc Nhàn vẫn còn thấy đau lòng vì Tạ Đạo Vi cắt ra một chén máu lớn như vậy, thì nàng lại thấy Tạ Đạo Vi lại kéo tay áo lên lần nữa, cũng cầm thanh dao sắc bén đến. Mạc Nhàn nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đi qua, muốn lấy lại dao trong tay Tạ Đạo Vi, chỉ là bị Tạ Đạo Vi dễ dàng tránh đi.
Tạ Đạo Vi thấy gương mặt vẫn còn non nớt của Mạc Nhàn giống như tràn ngập lo lắng.
"Cũng không phải cắt máu của ngươi, lo lắng cái gì?" Tạ Đạo Vi trào phúng nói.
Mạc Nhàn nghe Tạ Đạo Vi nói như vậy, không vui vẻ gì, mình thực sự là lo lắng cho Tạ Đạo Vi, Tạ Đạo Vi lại cảm thấy mình hư tình giả ý.
"Ngươi không thèm để ý cũng không quan tâm người khác, cũng không đại biểu cho chuyện ta cũng giống như ngươi, ta là thực sự để ý ngươi, cũng thực lo lắng ngươi, ta không muốn ngươi làm hư thân thể của mình. Ngươi là đại phu, không biết như vậy đối với thân thể của mình là không tốt sao?" Ngữ khí Mạc Nhàn rất nghiêm túc và chân thành nói.
Tạ Đạo Vi thấy thái độ Mạc Nhàn như vậy, hơi ngẩn ra một chút.
"Máu không đủ dùng chẳng lẽ cắt máu của ngươi cho ta dùng sao?" Ngữ khí Tạ Đạo Vi tốt hơn vừa rồi một chút.
"Vì sao nhất định phải dùng máu mới được? Ta cảm thấy sau này ngươi không cần dùng máu chế thuốc nữa mới tốt." Mạc Nhàn cảm thấy dùng máu chế thuốc quả thật là không ổn rồi.
"Ta cũng muốn làm chút chuyện gì đó cho tỷ tỷ, không muốn tỷ tỷ tiếp tục giận ta, tỷ tỷ không để ý tới ta, ta rất khó chịu...." Mạc Nhàn nói thật lòng.
"Khổ nhục kế sao?" Tạ Đạo Vi hỏi.
Mạc Nhàn cảm thấy rõ ràng mình không có nghĩ nhiều đến như vậy, nhưng mỗi khi đến miệng Tạ Đạo Vi, mình liền biến thành tâm cơ thâm trầm, người trong lòng toàn là tâm kế, miệng Tạ Đạo Vi thật sự là có độc.
"Cho dù là ngươi có tiếp tục giận ta, cũng tiếp tục không để ý đến ta, ta vẫn muốn thay ngươi lấy máu, ta chỉ thấy thân thể ngươi quá gầy yếu, khẳng định không có nhiều máu như ta, ta lại dễ ăn, rất dễ dàng bồi bổ trở lại." Mạc Nhàn nói, dù sao nàng đã làm quyết định lấy máu rồi.
"Nói vậy cũng đúng, heo bồi bổ cũng dễ dàng hơn chút." Tạ Đạo Vi giống như đồng ý với cách nói của Mạc Nhàn, dao nhỏ trên tay nàng trên da thịt Mạc Nhàn lướt lên lướt xuống, giống như đang tìm kiếm vị trí thích hợp.
Giờ khắc này, Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn đang nhắm mắt, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lại khăng khăng muốn thay mình lấy máu, trong lòng có chút vi diệu.
Mạc Nhàn có chút khẩn trương, cảm thấy Tạ Đạo Vi chỉ cần nhẹ nhàng khứa một cái, là có thể phun ra máu, khi Mạc Nhàn đã chuẩn bị tinh thần xong, thì cảm giác đau đớn khi dao cắt vào lại không xuất hiện, lại nghe được tiếng máu rơi xuống chén. Mạc Nhàn nhanh chóng mở mắt ra, liền nhìn thấy Tạ Đạo Vi vẫn là cắt tay mình đang lấy máu, mà sắc mặt Tạ Đạo Vi lại càng thêm trắng.
"Không phải đồng ý lấy máu của ta thế cho ngươi sao?" Mạc Nhàn nhìn máu Tạ Đạo Vi đỏ tươi trong chén, trong lòng Mạc Nhàn thật sự khó chịu, nàng thực sự hy vọng mình có thể lấy máu được.
"Nếu như máu người khác có thể dùng được, ta cần gì lấy máu mình của mình, ngươi cho rằng ai cũng ngu xuẩn giống như ngươi sao?" Tạ Đạo Vi cười nhạo hỏi ngược lại.