Sảnh công đường huyện phủ.

Viên Hoàn ngồi chính giữa, gương mặt hào hoa phong nhã, ánh mắt có thần, toát lên vẻ khí khái anh hùng, chẳng hề giống một con bệnh đang nằm bẹp trên giường, hắn liếc Tưởng Khâm đang quỳ giữ công đường:

“Giỏi cho Tưởng Khâm!”

Tưởng Khâm ngẩng đầu lên, thở dài chờ đợi cái kết của đời mình, hắn đã nghĩ sẵn trong đầu, chờ Viên Hoàn hét lên vài câu thoại kinh điển như kiểu ‘Nghịch tặc’, ‘Sơn tặc to gan’, ‘Thứ cướp cạn khốn khiếp’….. Ai dè Viên Hoàn lại nói một câu như thế, khiến không khí xung quanh càng trở nên u ám. Tưởng Khâm không biết Viên Hoàn đang chơi chiêu gì, vì vậy đống văn hắn đã soạn sẵn trong đầu lại không xài được.

Thật ra, Viên Hoàn chỉ nói cho có lệ, rồi im lặng dùng chức năng quét thần cấp để kiểm tra hắn.

“Chúc mừng kí chủ sử dụng chức năng quét thành công, xin mời xem qua bảng thông tin.”

【 Tên 】: Tưởng Khâm

【 thuộc tính 】: Vũ lực 84; trí lực 51; chính trị 42; mị lực 70;【 Kỹ năng 】: Bắn cung cưỡi ngựa: nếu tưởng Khâm sử dụng vũ khí tầm xa loại cung và nỏ, chỉ số vũ lực tăng thêm 10%)

【 điểm yếu 】:

1.Tuy là sơn tặc, nhưng một lòng tòng quân, tối ngày mở miệng tự xưng đại tướng

2.Kỹ thuật dùng đao quá đơn giản, có rất nhiều lỗ hổng

3.Trọng tình nghĩa, chính là hào kiệt thời nay.

Ấy chà chà, một kẻ có điểm yếu là trọng tình nghĩa, một đức tính vốn dĩ thuộc về phàm trù đạo đức tốt, đủ để chứng minh thằng này sống theo kiểu nghĩa khí anh em quá mức, có thể vì nó mà vứt bỏ những điều còn lại trong cuộc sống, nếu không thì chẳng thể nào ‘trọng tình nghĩa’ lại chạy qua ô điểm yếu đứng chơi.

Trường hợp này cũng giống như từ ‘lương thiện’ vậy, bản chất của nó là một từ dùng để miêu tả đức tính tốt, mặt tích cực của con người. Nhưng nếu như quá mức lương thiện thì nó sẽ trở thành nhược điểm của ngươi, làm ngươi bị người khác lợi dụng.

Thằng cha Tưởng Khâm này chắc chắn thuộc về vế sau.

Để kiểm chứng về nhược điểm này, Viên Hoàn đã mở trang cá nhân của Tưởng Khâm lên, theo dõi những dòng trạng thái được cập nhật trong ba ngày gần đây.

Status sáu giờ trước:

“Ha ha! Thật không ngờ rằng nhà họ Viên bên ngoài thì ra vẻ tốt đời đẹp đạo, ai dè bên trong thối nát như vậy, an hem một nhà lại chơi bẩn hãm hại đối phương. Ầy, mặc dù Viên Hoàn hình như chưa hề làm điều gì xấu xa cả, nhưng thằng nhóc này là người nhà họ Viên, mà nhà họ Viên thì… biết rồi đấy. Nhất định hắn cũng là một kẻ giả nhân giả nghĩa.”

Viên Hoàn cười ha ha, con mẹ nó cái quy luật chụp mũ quạ đen của thế giới này đúng là từ cổ đại đến hiện đại vẫn không thay đổi.

Status một ngày trước:

“Đệch, mưa quái gì lắm thế này? Lương thực trôi hết mẹ nó rồi, chẳng lẽ để chúng ta phải hít gió để no bụng sao? Ông trời ơi ngó xuống mà coi, làm ơn đừng mưa nữa, nếu không có đồ ăn, bọn ta thật sự sẽ chết đói.”

Ha ha ha!

Ôi mẹ ơi chết cười chưa, nhà hắn trên núi mà cũng bị lũ cuốn trôi hết lương thực. Viên Hoàn không thể nhịn được cười nữa, chỉ số may mắn của đám sơn tặc này còn thấp hơn cả tấm lưng gù của bà ngoại nữa!

Status hai ngày trước:

“Ông đây hơi bực rồi đấy, cái đám thùng cơm thối thây này, ngay cả dân chúng cũng muốn cướp sao? Các ngươi không phải cũng đều là người bần hèn cùng khổ sao? Đúng là làm sơn tặc nhiều quá quên mất gốc con mẹ nó rồi, ta nhổ vào!”

Mặc dù Viên Hoàn chỉ đọc được những trạng thái cập nhật trong vòng ba ngày mà thôi, nhưng từ trong câu chữ có thể cảm nhận chính xác Tưởng Khâm là một kẻ lấy nghĩa làm đầu, sống không thẹn với lòng, với lại hệ thống luôn nhận xét về mưu sĩ võ tướng rất chính xác, cho dù không có đầy đủ chứng cứ Viên Hoàn vẫn tin tưởng hắn.

Tưởng Khâm hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố ra vẻ oai hùng của một vị vua sơn tặc:

“Viên Hoàn, Tưởng Khâm này đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy.”

Viên Hoàn ôm bụng cười ngặt nghẽo:

“Giết ngươi? Mắc gì ta phải làm vậy, ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao?”

Tưởng Khâm lập tức giật mình, giận tím cả người:

“Hừ! Con mẹ nhà ngươi, dù người dùng biện pháp gì, Tưởng Khâm có chết cũng sẽ không đầu hàng ngươi đâu!”

Viên Hoàn hừ một tiếng:

“Ôi dào, ngày trước Văn Viễn thậm chí còn cứng đầu hơn cả người, nhưng bây giờ vẫn gia nhập phe cánh của bản thiếu chủ như bình thường sao? Bản thiếu chủ khuyên thật lòng, ngươi nên bớt bày trò đạo nghĩa rồi giãy dụa hờn dỗi đi, cứ đầu hàng ta là tốt nhất.”

Trương Liêu thoáng chốc đỏ bừng mặt, sao ngươi lại lôi ta vào, nhưng hắn vẫn đứng ra xác nhận với Tưởng Khâm:

“Điều đó đúng đấy, lúc trước tại hạ còn có thái độ kiên quyết hơn ngươi rất nhiều, thậm chí còn mở miệng sỉ nhục chúa công. Nhưng trải qua thời gian dài tiếp xúc, tại hạ đã hiểu được nhân cách sống chúa công, ngài ấy thật sự yêu dân như con, sẵn sàng hy sinh vì đế quốc. Tướng quân cứ nhìn Hạ Thái thay đổi như thế nào là hiểu, vì vậy ta cũng không muốn nhiều lời làm gì. À mà ta nói trước, một khi rơi vào tay chúa công nhà ta thì đừng hòng chạy trốn, một là chui vào nhà giam sống cả đời, hai là thành thành thật thật đầu hàng, ngoài hai điều này ra ngươi không còn con đường nào khác.”

Viên Hoàn giơ ngón tay cái khen ngợi, sau mấy tháng ngồi tù đến ngu cả người, Trương Liêu đã tổng kết mọi chuyện vô cùng chính xác.

Hắn mà đã bắt được hổ tướng thì hoặc là chiêu hàng, hoặc là giam, hoặc là trực tiếp chém bay đầu luôn, không bao giờ có cái trò bảy lần bắt bảy lần tha như Gia Cát Lượng bắt Mạnh Hoạch, mẹ nó ngươi tưởng mình đang chơi nhà chòi sao?

Sống trong thời loạn, thực lực làm đầu!

Cho nên Viên Hoàn hiểu rất rõ, để tăng thực lực phe mình lên chỉ có hai con đường: thứ nhất là phát triển kinh tế, tiền bạc và tăng dân số. Thứ hai là trảm tướng, giết địch, sát nhập thôn tính làm thực lực đối thủ yếu đi.

Điển Vi vỗ bụng cười ha ha:

“Ủa, ta nhớ Văn Viễn mới bị giam có nửa năm thôi mà? Có phải ở trong tù cô đơn một mình, không có ai nói chuyện với ngươi nên ngươi cảm thấy bị đè nén cảm xúc phải không?”

Chu Thái nhất thời hoảng sợ:

“Ôi mẹ kiếp, nửa năm cơ à? Văn Viễn tướng quân lại bị chúa công nhốt hẳn nửa năm? Chậc, nếu đổi lại là ta, chắc không bị chết đói cũng sẽ chết chán.”

Trương Liêu cười khổ một tiếng:

“Ta chết đói kiểu gì được? Chúa công vẫn cho người mang đồ ăn một ngày ba bữa, có cả rượu lẫn thịt. Nhưng mà… Ài, mẹ nó không có một ai nói chuyện với ngươi câu nào, vì vậy ta phải tựa vào song sắt và nói chuyện một mình mới trụ nổi. Cũng may về sau chúa công cho phép A Lam đến đây thăm viếng, bằng không chắc chừng một tháng thôi, ta sẽ treo cổ trong nhà tù luôn!”

Ánh mắt Viên Hoàn một mực nhìn chăm chú nhìn vào Tưởng Khâm, mới đầu đối phương có chút khinh thường, lắng nghe với gương mặt thản nhiên, nhưng bây giờ lại có vẻ hoảng sợ, ha ha, thằng này nghe Trương Liêu kể lại nên bắt đầu cảm thấy đau trứng rồi.

Tưởng Khâm nuốt nước miếng dè dặt phản kháng:

“Hừ… ngươi tưởng bản tướng quân sợ hả?”

Bọn Trương Liêu còn chưa kịp trả lời, Viên Hoàn đã mở miệng nói luôn:

“Công Dịch, người đừng nghe bọn họ nói, bản thiếu chủ rất thân thiện vui tính, làm gì đáng sợ như vậy, cho dù ngươi không đầu hàng ta cũng sẽ không ép ngươi. Nhưng ta chỉ muốn hỏi một câu, giả sử như ngươi bị ta đá đít về với tổ tiên rồi, vậy những anh em trong sơn trại phải sống thế nào? Ừm, chắc sẽ lang thang đầu đường xó chợ rồi, hoặc là tiếp tục đi cướp bóp. Theo ta thấy, lần này ngươi đến công thành, đã dẫn toàn bộ những anh em có thể ra trận đến đây.”

Đã đánh rắm phải đánh cho thật kêu, Tưởng Khâm trọng tình nghĩa đúng không, ta sẽ lôi tình cảm anh em ra để nói chuyện với hắn là xong thôi.

Quả nhiên Tưởng Khâm vô cùng khó xử. Viên Hoàn tiếp tục quạt thêm chút lửa:

“Dẹp hết chuyện râu ria sang một bên nhé, trong trường hợp ngươi đầu hàng bản thiếu chủ, ta hứa sẽ nuôi hết đám anh em thùng cơm của ngươi. Nghĩ xem, chỗ ta tốt đẹp biết bao, về đây muốn cưới vợ cũng có các cô gái xinh đẹp mà cưới, muốn đẻ con thì có việc làm để nuôi con, cuộc sống sẽ ngày càng náo nhiệt. Chắc điều này ngươi cũng biết rồi, ngoại trừ Hạ Thái ra, những huyện còn lại vẫn đang bơi trong nước, thóc lúa mất mùa, trăm họ trôi nổi khắp nơi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn những anh em cùng mình vào sinh ra tử phải chết đói ở góc đường sao?”

Tưởng Khâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên:

“Viên Hoàn, cho dù Tưởng Khâm ta đầu hàng ngươi cũng sẽ không giúp ngươi làm chuyện có lỗi với trăm họ, có lỗi với đạo nghĩa thiên hạ.”

Viên Hoàn nghe vậy vỗ chân mừng hết lớn:

“Ha ha! Tuyệt đối không có vấn đề! Bản thiếu chủ đồng ý. Tốt quá rồi, khi nào ngươi sẽ dẫn các anh em kia đến Hạ Thái sống?”

Tưởng Khâm ngớ người ra, mẹ nó chưa thấy thằng chúa công nào mặt dày như thằng này, ngươi không thấy ông đây đang từ chối khéo ngươi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play