“Mọi người chạy mau! Giặc cỏ núi Tượng Táo đến cướp huyện thành!”

“Chư hại hãy chạy nhanh lên, giặc đến huyện thành rồi!”

“….”

Đột nhiên đang đêm khuya thanh vắng xảy ra chiến tranh, làm cả huyện Hạ Thái nhốn nháo khẩn trương.

Từng nhà thắp đèn sáng trưng, tiếng người la hét, tiếng chó sủa vang lên cực kì hỗn loạn, người dân theo bản năng thu thập hành lý, mang hết toàn bộ lương thực dự trữ trong nhà bỏ vào bao tải, dắt díu vợ con chạy ra ngoài đường bỏ trốn.

Vương Lam đang ngái ngủ giật mình tỉnh dậy, lờ mờ nghe tên nào la hét bên tai, vội vàng dụi mắt rồi đánh thức Trương Hổ đang ngủ như chết bên cạnh, vừa giúp hắn mặc quần áo vừa bảo:

“Tiểu Hổ ngoan nhé, mẹ dẫn con đi tìm cha.”

Đối với một người vợ sống dời dân dã như Vương Lam, chỉ cần có Trương Hổ và Trương Liêu bên cạnh, nàng chẳng sợ sơn tặc hay hải tặc gì đó công thành, cho dù lúc này chồng nàng vẫn đang bị tống vào tù. Trương Hổ tuổi còn quá nhỏ, cũng mặc kệ bên ngoài ầm ĩ cỡ nào, hắn vừa nghe mình sắp được gặp cha nên bắt đầu trở nên vui vẻ, cực kì ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, đi theo mẫu thân đến nhà tù Hạ Thái.

Lúc họ dắt tay nhau đi đến huyện phủ, vừa hay đụng phải Điển Vi đang dẫn quân hộ vệ xông tới chiến trường. Vì vậy Điển Vi nhắc nhở:

“Xin Vương cô nương an tâm, một đám sơn tặc nhỏ bé núi Tượng Táo mà thôi, chỉ cần có Điển Vi ở đây, Hạ Thái vĩnh viễn không ngã xuống!”

Vương Lam ừ một tiếng, bây giờ nàng rất rối rắm nên chỉ nghe câu được câu mất, mặc kệ Điển Vi nói đạo lý hay ho gì, dắt theo con trai đi nhanh đến nhà tù. bởi vì nàng là người quen chỗ này nên cai ngục chỉ gật đầu chào chứ không ngăn cản. Thế là chỉ vài giây sau cô đã thấy Trương Liêu đang tựa vào song cửa.

Trương Liêu vội vàng hỏi:

“A Lam, bên ngoài xảy ra chuyện gì, ta nghe rất nhiều tiếng la hét sợ hãi, mẹ con nàng có sao không?”

Vương Lam hoảng sợ lắp bắp nói:

“Chàng mau bảo vệ mẹ con thiếp… thiếp… thiếp nghe nói sơn tặc trên núi Tượng Táo chạy đến đây muốn cướp bóc huyện thành, dẫm nát hết lúa chúng ta cày cấy mấy tháng nay. Hiện giờ Điển tướng quân đã dẫn quân đi đánh nhau với chúng.”

Trương Liêu vuốt cằm suy nghĩ, chẳng biết đang tính toán điều gì:

“Ủa, ruộng lúa? Không phải các nàng đang khai khẩn ruộng hoang sao? Chỗ đó vắng vẻ, cả đi lẫn về tốn hết gần hai tiếng đồng hồ, cho dù xảy ra chiến sự cũng không thể ảnh hưởng đến nội thành Hạ Thái được.”

Nghe Trương Liêu nói vậy, Vương Lam sửng sốt, cũng cảm thấy có vẻ không ổn:

“À cái này…. Cũng đúng ha, thiếp cũng chẳng rõ nữa, dù sao trên đường phố đang có người la hét sơn tặc công thành, bảo mọi người hãy mau chạy trốn!”

Trương Liêu trợn to mắt, vỗ đùi la lớn:

“Thôi chết rồi, Viên công tử đã trúng kế điệu hổ ly sơn, hắn đang bị sốt, chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh, nếu Điển tướng quân đi mất thì hắn nguy to rồi!”

Điệu hổ ly sơn: một trong quyển sách [ba mươi sáu kế] của Tôn Tử, kế sách này có hai nghĩa, một là dụ kẻ địch ra khỏi căn cứ để tiêu diệt, hai là dụ người đứng đầu ra ngoài để tiêu diệt tay chân của người đó. Một số nguồn tin khác cho rằng kế này do Tôn Sách nghĩ ra chứ không phải Tôn Tử, tuy nhiên chưa có bằng chứng để kiểm tra độ xác thực.

Vương Lam nghe vậy, gương mặt phủ đầy vẻ kinh hãi:

“Trời ơi… ý chàng là…. Chàng nói mục tiêu của bọn họ chính là Viên công tử?”

“Chắc chắn bọn chúng có ý đồ làm hại Viên công tử!”

Trương Liêu lăn lộn trong quân đội lâu năm nên rất nhạy cảm với những chiêu trò trên chiến trường, hắn vội vàng đứng dậy đá mạnh vào cửa tù và nói lớn:

“Cai ngục! Cai ngục đâu! Có chuyện lớn rồi, Viên công tử gặp nguy!”

Cai ngục nghe tiếng Trương Liêu gọi mình nên cũng không dám lạnh nhạt. Tội phạm này đã được Viên Hoàn bảo kê, dặn dò phải cơm bưng nước rót, cấm hắn ngược đãi, nếu không Viên Hoàn sẽ cho cai ngục khóc một dòng sông. Vậy nên ‘khách quý’ đã lên tiếng, hắn lập tức chạy đến nịnh nọt hỏi thăm:

“Trương tướng quân, có chuyện gì thế?”

Trương Liêu vội hỏi:

“Viên công tử đang ở trong huyện phủ hả?”

“Dạ có, không biết ngài có cần gì chỉ bảo không ạ?”

“Viên công tử đang gặp nguy hiểm, ngươi mau chóng mở cửa thả ta ra ngoài để cứu người!”

Cai ngục cũng cảm thấy đầu óc mình ngu hẳn đi, mẹ nó một tội phạm đang lớn tiếng ra lệnh hắn phải mở cửa cho kẻ đó đi ra ngoài, cái mẹ gì thế này? Sao thói đời dạo gần đây thay đổi như chong chóng thế? Rồi ok, công nhận mình hơi ngu đần thật, nhưng chưa ngu đến mức làm hành động tự sát này.

“Tướng quân, ngài đang trêu đùa tiểu nhân hả?”

Trương Liêu lo lắng nói:

“Mẹ kiếp! Ta không có thời gian giải thích cho ngươi! Nhìn đi, vợ con của ta đang ở trong tù, ta lại không có khả năng dẫn các nàng chạy trốn. Người yên tâm, chỉ cần chém chết sơn tặc xong, Trương mỗ sẽ tự động chui ngược lại vào tù!”

“Chuyện này….”

Quào! Đầu năm nay tù nhân đều phong cách ngầu lòi như vậy sao? Ra lệnh cho mình mở cửa thả hắn ra, còn thề thốt với mình rằng hắn sẽ tự chui lại vào tù nữa?

“Hừ! Viên công tử mà có mệnh hệ gì, một cai ngục nhỏ bé như ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không?”

Vương Lam đột nhiên nghiêm nghị quát lên.

Đúng là cái mạng nát bét của hắn có xé phai ra cũng không đền nổi. Cai ngục thở dài mệt mỏi, hết chuyến này hắn phải tìm công việc khác mới được.

“Thôi được rồi! Ngài đi đi, nhưng chúng ta đã hứa rồi nhé, đánh xong sơn tặc ngài nhất định phải trở về!”

“Vị cai ngục này cứ yên tâm!”

Chỉ vài giây sau, gông xiềng được mở ra, Trương Liêu như một con báo vọt thẳng ra ngoài cửa, chạy như điên đến huyện phủ. Vào thời Hán mạt Tam Quốc, kiến trúc xây dựng đều có đặc điểm nhận dạng, ngươi chỉ cần liếc sơ là biết thằng cha chủ nhà nằm ở đâu trong hệ thống tầng lớp xã hội.

Trương Liêu đột nhiên chạy ngược vào tù, lôi một cây đao thép khác cứng cáp ra rồi chạy vào sân sau. Ngay khi hắn đến nơi, một nhóm người áo đen đứng đó lén lút đẩy cửa vào, Trương Liêu nhìn thấy một kẻ trong đó dùng tay làm động tác chém xuống.

Trương Liêu lập tức kinh hãi, nghẹn ngào hét lớn:

“Viên công tử!”

Chẳng hiểu vì sao, trong lòng hắn bốc lên một cơn giận không tên, tràn ngập trái tim và cả tâm trí. Trương Liêu huơ đao nhảy xồ vào giữa đám áo đen, giết đến điên cuồng trời đất. Bỗng một người áo đen từ trong phòng thò đầu ra kêu lên:

“Chết rồi! Chúng ta đã trúng kế, bên trong không hề có ai cả!”

Trong khoảnh khắc ấy, bốn phía đều có ánh đèn thắp lên, từng cánh cửa bật tung ra, những quân hộ vệ mai phục sẵn ở đó gầm lên rồi đánh tới, kẻ cầm đầu chính là thần tướng Lý Tồn Hiếu dưới trướng Viên Hoàn. Hắn gõ mạnh ngọn giáo Vũ Vương xuống đất làm đá lát trên nền sân nứt toát ra, hô to đầy hào khí

“Anh em đâu? Thiếu chủ có lệnh, không cần phải bắt sống, giết sạch toàn bộ loạn tặc yêu nghiệt này cho ta!”

Chỉ một thoáng sau, vũ khí liên tục va chạm nhau, máu tươi chảy ướt cả giáp dày.

Trương Liêu đang đánh hăng say cũng sững người lại, con mẹ nó mình lại lo chuyện bao đồng rồi, tốn bao nhiêu công sức mới nghĩ ra rồi hớt hơ hớt hải chạy tới cứu viện, ai dè người ta có cần mình đếch đâu, mai phục đặt bẫy sẵn hết cả rồi, chỉ chờ đối phương thò đầu vào là xơi tái thôi.

Thôi thấy mẹ rồi!

Trương Liêu ỉu xìu như trái bóng hết hơi, ý chí chiến đầu như sói dữ phương Bắc vẫy tay hắn bay hết theo không khí, ngồi bệt xuống đất chán nản.

Thật ra hắn đã có ý định đầu hàng từ lâu rồi, nhưng mẹ nó vì mặt mũi, hắn phải tìm cơ hội thích hợp để xuống thang, để an ủi nội tâm nhỏ bé bị tổn thương lổ chỗ sau trận Hổ Lao quan. Nhưng ai dè đâu đang định biểu hiện sáng chói để Viên Hoàn rước hắn ra khỏi tù lao, tay bắt mặt mừng chào đón hắn về đội, thì bỗng nhận ra Viên Hoàn đã có chuẩn bị sẵn. Mình từ kẻ lập công đầu phát hiện thích khách bị đá đít xuống chót bảng, còn chưa kể bị truy cứu tội tự ý vượt ngục nữa. Cha mẹ ơi, sao cuộc đời binh nghiệp của hắn lại đen đủi như vậy!

“Mọi người, mau chạy đi!”

Người áo đen vội vàng kêu to, muốn đột phá vòng vây ở chỗ Trương Liêu.

Trương Liêu mừng như bắt được vàng, thầm nghĩ lần này ngon rồi, mình thủ vững chỗ này, giúp cho Lý Tồn Hiếu giết sạch toàn bộ thích khách cũng tốt, xem như quơ bèo gạt tép, hớt được cái gì thì ráng mà hớt.

Kết quả là thế công của hắn càng thêm hung ác, nhưng vào lúc này lại có thêm một tiếng cười phóng khoáng vang lên sau lưng Trương Liêu:

“Ha ha! Đồ ngốc chúng bây đã trúng kế chúa công ta, còn chờ gì nữa mà không nạp mạng!”

Điển Vi thống lĩnh quân hộ vệ hùng hổ xông tới, chém bay đầu vài tên áo đen đang đứng kế Trương Liêu làm hắn chưa kịp ‘lập công’, phối hợp với Lý Tồn Hiếu kẹp đám thích khách như một cái bánh bao.

Trương Liêu rất muốn chửi thề, con bà nó lão tử muốn lập công để thoát khỏi nhà tù! Sao lúc hắn tìm thấy cơ hội tốt thì hết thằng này đến thằng khác nhảy ra tranh giành thế này? Dưới cơn giận dâng cao ngút ngàn, Trương Liêu càng đánh càng hăng, tả xung hữu đột ép cho đám thích khách áo đen cảm thấy tuyệt vọng.

“Kí chủ làm Trương Liêu nổi điên, +765 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Trương Liêu nổi điên, +654 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Trương Liêu sợ hãi, +231 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Trương Liêu hồi hộp, +121 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Trương Liêu kinh ngạc, +88 điểm chấn động!”

“Kí chủ….”

Lúc này trong đầu Viên Hoàn ngoài âm thanh hệ thống thông báo nhận được điểm chấn động từ sơn tặc, thích khách ra, còn một đống tin nhắn từ Trương Liêu nữa. Hắn không khỏi ngớ người, mẹ nó thằng này bị đa nhân cách à? Ý,hay là thằng này chuẩn bị đầu hàng mình? Viên Hoàn lập tức chỉnh lại áo mũ, bước ra với một tư thế cực kì trang bức, vẫy tay với Trương Liêu:

“Ơ kìa Văn Viễn, ngươi đã đến rồi à?

Trương Liêu cũng đần mặt ra. Ôi đệch, mẹ nó không phải thằng cha này đang bệnh à? Sao trông hắn khỏe mạnh dữ vậy, còn nhảy nhót khắp nơi nữa….

Ting ting!

“Kí chủ làm Trương Liêu kinh ngạc, +888 điểm chấn động!”

“Kí chủ…”

“Kí chủ làm Trương Liêu kinh ngạc, +666 điểm chấn động!”

“Kí chủ làm Trương Liêu….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play