Tưởng Khâm đang định kiếm cớ để từ chối thêm, đợi tên này o bế nâng niu một tí rồi mới ‘giả vờ khó nghĩ mà hàng’, nhưng thôi, Viên Hoàn nói rất có lý, hắn không thể chỉ nghĩ cho riêng mình được mà còn phải lo cho các anh em dưới trướng nữa. Thế là dưới sự bất đắc dĩ, Tưởng Khâm đành tạm thời đầu hàng, ở đâu lăn lộn một thời gian.

Sáng sớm hôm sau, Viên Hoàn sai người quét dọn chiến trường, cuộc chiến bảo vệ ruộng lúa lần này quân của hắn đã giết 231 người, bắt được 876 người, trong số đó có 638 người bị thương nhẹ, bây giờ đang được huyện phủ Hạ Thái mời thầy thuốc đến chữa trị.

Sau khi Tưởng Khâm chôn cất 231 cái xác kia xong, lập tức quay sang đòi Viên Hoàn cho hắn từ chức để chạy về cái ổ của mình. Ngược lại Viên Hoàn chẳng hề nghi ngờ chút nào, lập tức chuẩn tấu, trước khi đi còn cho Tưởng Khâm một xe lương thực kéo về.

“Ngươi đã đầu hàng ta, vậy chúng ta chính là người một nhà, bản thiếu chủ ăn cơm thì các ngươi cũng được một chén canh, mang số gạo này về lo cho anh em trong trại đi.

Ta biết bọn họ chịu đói đã lâu, số lương thực này đủ cho các ngươi no bụng mấy ngày, xem như quà ra mắt của ta, chờ bọn họ đến Hạ Thái, bản thiếu chủ sẽ tự mình bày tiệc mời khách.”

“….”

Tưởng Khâm ngơ ngác phi ngựa kéo xe lương thực về hướng sơn trại, trên đường đi vẫn nghĩ về Viên Hoàn, cũng âm thầm tự nhủ rằng tên nhóc nhà họ Viên đang bày trò quỷ để lôi kéo nhân tâm, hừ, thứ rẻ tiền này làm gì dụ dỗ ông đây được chứ!

Nói thật, Tưởng Khâm đang có ý định dứt áo một đi không trở lại, chỉ muốn buông tình ta ở đây, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc mình làm liên lụy đến anh em, bắt họ phải chịu khổ thì cảm thấy không đành lòng. Mặc dù thằng nhóc Viên Hoàn trông hơi đểu cáng một tí nhưng lại nói cực kì có lý, hắn chính là thủ lĩnh sơn trại, nhất định phải nghĩ thay cho đám thùng cơm dưới trước, bọn hắn có muốn làm sơn tặc cả đời không? Tất nhiên mẹ nó là không rồi, ai mà vỗ ngực tự hào bảo mình là cướp?

Cho nên Tưởng Khâm do dự ngồi ở sơn trại khoảng ba ngày mới quyết định kêu gọi hết anh em trong núi Tượng Táo theo mình đi đầu hàng Viên Hoàn.

Trương Chiêu đã sớm chuẩn bị xong nhà cửa, ruộng vườn, cùng tất cả giấy tờ thủ tục liên quan, đợi bọn họ đến Hạ Thái sẽ lập tức làm hộ khẩu, chia ruộng hoang cho họ để cày cấy, thực hiện lời hứa lúc trước của mình. Ngoài ra Viên Hoàn đứng trước mọi người trao quyền chỉ huy đội sơn tặc núi Tượng Táo cho Tưởng Khâm làm hắn khiếp sợ, một lần nữa thằng này lại bòn thêm một ít điểm chấn động từ Tưởng Khâm.

À khoan, nói vậy cũng hơi tội cho hắn, Viên Hoàn làm vậy không phải vì điểm chấn động mà bởi vì hắn tin con người sống bằng tình cảm như Tưởng Khâm. Bây giờ trong tay Viên Hoàn là tất cả anh em sơn tặc Tượng Táo và gia đình của họ, thứ này tương đương với việc hắn đang nắm giữ trái tim của Tưởng Khâm, nếu Tưởng Khâm có lâm trận giở trò cũng phải cân nhắc một phen. Chưa kể càng về sau, cuộc sống màu hồng của bọn họ càng trở nên tốt đẹp, cho dù Tưởng Khâm có ý tạo phản, bao nhiêu người sẽ chịu cầm vũ khí đứng lên đi theo hắn?

Cũng chính bởi vì vậy, Viên Hoàn mới dám trắng trợn giao lại quyền quản lý quân đội cho hắn.

Cuộc vui ngắn chẳng tày gang, lại thêm mười ngày nữa trôi qua, lúa lai cuối cùng đã chín mùa, Trương Chiêu ra lệnh cho bà con chuẩn bị thu hoạch, ngoài ra lại giao cho Chu Thái, Tưởng Khâm nhiệm vụ bảo vệ nông dân và nông sản, phòng thủ nghiêm ngặt.

Chỉ ba ngày sau, hơn 6.250 hecta đất ruộng đã được gặt sạch sẻ…..

Đêm đến, những ánh đèn đường lập lòe như lửa lựu.

Viên Hoàn đi ngang qua phòng của Trương Chiêu, phát hiện ánh đèn trong phòng vẫn sáng nên cảm thấy tò mò và bước đến gõ cửa. Trương Chiêu thò đầu ra với vẻ kinh ngạc:

“Chúa công, đã trễ như vậy rồi, ngài vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?”

Viên Hoàn thả bước đi vào trong phòng:

“Chậc, câu này đáng lẽ phải là bản thiếu chủ hỏi ngược lại ngươi mới đúng chứ, làm sao đã trễ như vậy rồi còn chưa chịu đi ngủ? À hay do công việc nhiều nên ngươi bị căng thẳng? Khỏi lo, ngày mai bản công tử cho ngươi nghỉ phép một ngày nhé?”

Trương Chiêu vội khoát tay:

“Thưa không phải, tại hạ đang điều chỉnh là sổ sách với hồ sơ lương thực mà thôi.”

“Ồ, phải điều chỉnh sao? Vậy ngươi sẵn tiện tính toán dùm ta, loại lúa siêu cấp này mỗi một mẫu ruộng sẽ cho ra bao nhiêu kg gạo? Đồng thời dựa theo cách tính này, Hạ Thái năm nay sẽ tồn kho được bao nhiêu lương? Ngươi viết một báo cáo giúp ta nhé?”

Viên Hoàn làm lãnh đạo rồi, nên hắn muốn bắt chước các chủ tịch thời hiện đại, nhân viên công ty làm gì bố cũng mặc kệ, chỉ cần ngươi viết báo cáo về việc ngươi làm cho ta là được. Hiện giờ mình là chúa công, cần quái gì phải cắm đầu đi sâu xát làm gì, chỉ cần coi báo cáo là có thể phân tích vấn đề một cách chi tiết nhất, ngoài ra còn có thể thông qua đó biết được năng lực làm việc của nhân viên, một công đôi việc.

‘Anh nhân viên’ Trương Chiêu gật đầu đáp ứng:

“Không thành vấn đề!”

“Ờ rồi, vậy trễ nhất tối ngày mai ngươi hãy nộp cho ta, được chứ?”

Trương Chiêu lập tức bó tay toàn tập:

“Mẹ ơi, tối ngày mai hả? Chúa công đang nói giỡn phải không? Ta đang làm hồ sơ cho hơn mười mấy ngàn hộ gia đình, hơn 6.250 hecta đất ruộng, đừng nói tối mai, ít nhất ta phải cần ba ngày hơn mới xong được.”

Viên Hoàn trợn muốn rớt cả tròng mắt nhìn Trương Chiêu:

“Ba ngày? Tử Bố, hồi nhỏ ngươi không hề học toán sao? Mất ba ngày mới xong được một báo cáo à? Cha mẹ ơi, sau ba ngày không chừng phía Thọ Xuân đã phái người đến đây rồi.”

Viên Hoàn bước đến bên cạnh Trương Chiêu, cẩn thận xem xét sổ sách, lập tức bất mãn nói:

“Cái quái gì thế này? Chỉ có vài dòng thôi mà cần phải tốn những ba ngày cơ à? Thôi được rồi, ngươi nhấc mông qua một bên, để bản thiếu chủ làm dùm cho.”

Đúng là thói đời, bây giờ ông chủ phải xắn tay vào làm dùm việc của nhân viên, tạo hóa ơi ngó xuống mà coi!

[Hậu Hán Thư] có chép rằng: trước thời Tống, Trung Quốc cổ đại chỉ dùng hệ đo lường cân nặng gồm các đơn vị: Thù, Lạng, Cân, Quân, Thạch. Trong đó 1 Lạng là 24 Thù, 1 Cân là 16 Lạng (Cho nên mới có câu Kẻ 8 lạng, người nửa cân), 1 Quân bằng 30 Cân còn 1 Thạch bằng 4 Quân. Nếu đổi đơn vị tính sang thời hiện đại thì từ thù lên lạng phải chia cho 24, từ lạng lên cân phải chia 16, cân lên quân thì chia cho 30 còn quân lên thạch thì lại chia 4, con mẹ nó nhức đầu thật!

Thôi không sao, mặc dù cách tính khác biệt nhưng mấy ba cái đồ quỷ này làm sao làm khó Viên Hoàn được.

Hắn giơ hai tay lên bấm đốt như các đạo sĩ đang niệm thần chú, lẩm bẩm trong miệng liên tục, thỉnh thoảng lôi tấm lụa ra vẽ với thứ gì đó lên, khiến cho Trương Chiêu ngớ người ra, chẳng biết chúa công nhà mình đang bày vẻ ra trò gì.

Khoảng chừng hai tiếng sau, Viên Hoàn thở phào nhẹ nhõm đặt bút lên trên khay, đem ghi chép tổng lượng nông sản hơn 6.250 hecta đất ruộng đưa đến trước mặt Trương Chiêu:

“Tổng cộng 191.880.025,711 kg gạo đã được thu hoạch tại huyện Hạ Thái chúng ta, nếu chia ra thì mỗi một mẫu ruộng của một hộ dân sẽ thu được khoảng 1,6 tấn gạo!”

Ting Ting!

“Kí chủ làm Trương Chiêu bất ngờ, +1000 điểm chấn động!”

Trương Chiêu dùng ánh mắt kinh ngạc ngắm nhìn Viên Hoàn, giống như trước mặt hắn là một người xa lạ chứ không phải người mà mình đã cùng nhau uống rượu ngâm thơ rồi bái làm chúa công vậy:

“Chuyện này…. Ơ chúa công, ngài dùng chưa đến hai tiếng để tính toán đo lường số liệu cho cả một huyện sao?”

Viên Hoàn đứng dậy nói một cách xem thường:

“Có mất hai tiếng hay ít hơn hai tiếng thì bản thiếu chủ chịu, nhưng khẳng định không cần đến ba ngày mới có thể tính xong đúng không?”

Nhìn Viên Hoàn ngửa mặt lên trời, hắn biết chúa công nhà mình lại chuẩn bị làm màu. Trương Chiêu nghi hoặc hỏi:

“Chúa công, ngài tính như vậy là quá nhanh rồi, chẳng lẽ trong quá trình lập công thức tính toán sẽ không xảy ra sai lầm gì sao?”

Viên Hoàn duỗi lưng ngáp dài:

“Nếu ngươi không tin thì cứ lôi sổ sách ra hạch toán lại một lần nữa, dù sao tổng số nông sản bản thiếu chủ đã tính sẵn cho ngươi rồi.”

Thật ra Viên Hoàn chỉ áp dụng công thức tính hàm đơn giản mà thôi, chỉ cần đặt một số nghiệm hợp lý là có thể tính ra được những số liệu khổng lồ, sau đó cứ từ đơn vị nhỏ dò lại kết quả ngược lên là ra số chính xác.

Chuyện này đối với Viên Hoàn chỉ là mắt muỗi, hắn hồi xưa học toán cũng khá tốt, khi đi làm cũng cần phải vận dụng rất nhiều công thức, nên có thể gọi là nhanh mắt quen tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play