Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Lãnh Duệ không theo ý muốn của Lãnh Tử Việt, buông Đường Quả ra rồi đuổi cô đi. Ngược lại, hắn càng ôm chặt Đường Quả hơn, nhíu mày lại.
Hắn đúng thật là không thích đồ của mình bị người khác chạm qua.
Nếu là người khác, hắn đã sớm vứt đi rồi.
"Lúc đầu con đã muốn nói cho ba biết, nhưng nghĩ lại ba trước giờ chỉ chơi đùa nên không định nói nữa, không ngờ Đường Quả lại có bản lĩnh như thế, khiến ba muốn kết hôn."
Lãnh Tử Việt điên rồi, "Hiện tại đành phải nói chân tướng cho ba biết thôi."
Gã đắc ý. Từ khi chia tay, Đường Quả xa cách gã, thậm chí gã có thể nhìn ra được tia khinh thường trong đôi mắt kia.
Một Đường Quả đã từng rất thích gã, trong mắt chỉ có mình gã, chẳng biết từ bao giờ đã không để gã trong lòng nữa.
Mỗi lần cô mở miệng so sánh gã với Lãnh Duệ, gã đều giận cực kì.
Tìm ai không tìm, lại đi tìm Lãnh Duệ, người gã không bao giờ với tới, cũng không bao giờ hết sợ.
Gã cho rằng sau khi chia tay cô sẽ sống không bằng chết, hoặc là không cam lòng; tóm lại là vẫn còn tình cảm với gã.
Nhưng sự thật đã tát gã một cú đau đớn, cô vừa chia tay đã vứt gã ra sau đầu.
"Ba, chắc ba không biết đâu nhỉ? Ngày con chia tay với cô ta cũng là ngày trước khi con về xin ba hai nghìn vạn. Hai nghìn vạn đó là phí bồi thường chia tay."
Gã hận không thể lôi hết khuyết điểm của Đường Quả bại lộ ra trước mắt Lãnh Duệ.
Gã không chiếm được, Lãnh Duệ cũng đừng hòng, hủy danh dự của cô thì đã sao chứ?
Gã thấy mình điên rồi. Không sai, gã điên thật rồi. Cô gái này, không nhìn gã, miệt thị gã, khinh thường gã, cuối cùng đã bức điên gã rồi.
"Vừa chia tay xong đã tìm một người đàn ông khác. Ba, con nói thật, loại đàn bà như này không nên kết hôn cùng. Sau này lỡ cô ta chỉ đào mỏ, chờ thời cơ đến là mưu sát ba, chiếm hết của cải của ba thì sao?"
Lãnh Tử Việt điên cuồng cười, vô ý thức nhìn về phía Đường Quả. Cô gái đang nắm tay Lãnh Duệ vẫn cười như không có việc gì, dường như người gã cười không phải là cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, Lãnh Duệ đã không còn cười được nữa.
Lãnh Tử Việt không nói gì thêm, gã cảm thấy tâm tư của Lãnh Duệ với Đường Quả sẽ không giống như trước.
Đường Quả ôm lấy cánh tay Lãnh Duệ, khóe miệng xẹt qua nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu xuống, tham âm ngọt ngào vang lên, "Lãnh Duệ, anh muốn vứt bỏ em lần thứ ba, đúng không?"
Lãnh Duệ cảm nhận được đôi tay nhỏ bám lấy tay mình có hơi dùng sức.
Khi nghe Lãnh Tử Việt nói, hắn có chút muốn đuổi Đường Quả đi, không phải, là hủy đi mới đúng. Dù đã biết rất rõ trước kia cô quan hệ với ai không liên quan đến hắn, nhưng mà đây lại là Lãnh Tử Việt.
Lãnh Duệ không nói gì, bất giác cảm nhận được đôi tay đang ôm lấy hắn chợt buông ra.
Hơi ấm rời đi, hắn cảm thấy trống rỗng, lập tức kéo tay Đường Quả lại.
"Không bỏ."
Hắn nhìn Đường Quả, ngón tay thon dài vuốt ve cần cổ trắng nõn của cô. Hắn chỉ cần dùng một chút sức thôi là gãy.
Lãnh Tử Việt nín thở, bất chợt cảm thấy hối hận.
_________
Editor: Cmn mị muốn cầm dao chém chết nam chủ! Đừng cản mị! x2