Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Lục Kỳ sinh sự, Lãnh Tử Việt đã bực mình rồi lại càng bực hơn.
Bởi thế nên khi cô ta khóc lóc chạy ra khỏi concert, gã không đuổi theo, chỉ yên tĩnh ngồi một góc nhìn lên trên sân khấu.
Càng xem càng chán chường, gã không nhịn được mà vò đầu bứt tóc.
Cuối cùng cười khổ một tiếng. Buồn cười thật đấy, đến bây giờ gã mới nhận ra rằng trong lòng gã có Đường Quả.
Mãi concert mới kết thúc, gã vội vàng đi tìm Đường Quả ngay.
"Cậu tới đây làm gì?"
Người hỏi là Lãnh Duệ. Lãnh Tử Việt vẫn rất dè chừng mỗi khi đối diện với ba gã.
Ngày Lãnh Duệ đưa gã từ cô nhi viện về nuôi, gã đã cực kì sợ Lãnh Duệ.
"Ba."
Gã không dám nhìn Đường Quả, "Con, con chỉ muốn nhìn một chút."
Gã vụng trộm ngắm Đường Quả tẩy trang, nhưng chỉ thấy được phần gáy trắng nõn.
"Vừa hay."
Lãnh Duệ nhớ ra cái gì đó, bật cười. Rồi gã kéo Đường Quả đã tẩy trang xong xuôi đến trước mặt Lãnh Tử Việt.
"Sau này cô ấy là mẹ cậu."
Sau này cô ấy là mẹ cậu?!!
Sau này là mẹ cậu!
Sau là mẹ cậu!
Là mẹ cậu!
...
Lãnh Tử Việt cảm giác như mình vừa bị năm đạo sét đánh trúng, hai mắt mở to, thiếu chút nữa mềm chân ngã quỵ.
Lãnh Tử Việt thấy bộ dạng sửng sốt của Lãnh Duệ, rít một hơi thuốc lá, "Thế nào? Có ý kiến?"
"Không... Không có ý kiến..."
Là cực kì có ý kiến.
Nhìn cô gái tay trong tay với Lãnh Duệ, Lãnh Tử Việt sụp đổ. Cô ấy vốn dĩ nên thuộc về gã.
Để gã gọi cô là mẹ, gã tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Lãnh Tử Việt cuối cùng cũng đưa ra quyết định, lớn tiếng, "Con không đồng ý."
"Không tồi, biết phản đối rồi đấy." Lãnh Duệ dập thuốc, dựa người sang bên, "Nhưng mà, phản đối vô hiệu."
Lãnh Tử Việt nhìn Đường Quả, muốn nói lại thôi. Đường Quả cong môi lên, giọng ngọt ngào, "Nếu Tử Việt không thích gọi tôi là mẹ, có thể gọi tôi là dì Tiểu Quả."
Hệ thống: [Phụt...]
Lãnh Duệ nghe tiếng Đường Quả, vui vẻ gật đầu, "Ừ, gọi dì Tiểu Quả cũng được. Chúng ta chưa kết hôn, gọi mẹ nghe già quá."
Lãnh Tử Việt trừng mắt, thiếu chút nữa phun nước bọt lên đôi nam nữ chó má này.
Không thể nào!
Gã tuyệt đối không thể gọi Đường Quả là mẹ, càng không thể gọi là dì Tiểu Quả.
Cô ấy vốn thuộc về gã!
Hôm nay đã chịu quá nhiều đả kích, gã đột ngột cười lớn, ánh mắt thâm thúy nhìn Đường Quả.
"Ba, hình như có một chuyện Đường Quả chưa nói cho ba nhỉ?" Lãnh Tử Việt lúc này chỉ có một ý nghĩ điên rồ, gã không có được cô, người khác cũng đừng hòng có!
Dù đối phương có là ba gã, người đã cứu vớt gã ra khỏi cái cô nhi viện tăm tối kia đi chăng nữa.
Gã không nghĩ là ba thương hại gã, bộ dáng của ba mỗi khi nhìn gã giống như là đang thấy một con chó đáng thương hơn.
Khóe môi gã hiện lên ý cười, "Cô ta đã nói cho ba, chúng con đã từng có quan hệ chưa?"
Nói xong, gã phát hiện ánh mắt Lãnh Duệ lạnh đi, lại càng đắc ý hơn.
"Chúng con từng là người yêu," Lãnh Tử Việt cười vui vẻ, "Ba, không ngờ đúng không? Cô ta từng là người yêu của con, bây giờ ba lại ở cùng cô ta, bắt con phải gọi cô ta là mẹ, giờ người ngoài mà biết được, không phải ba sẽ thành trò cười sao?"
"Quan trọng nhất là, ba có bệnh sạch sẽ, ba chịu được phụ nữ đã dùng qua của con trai ba à?"
Hệ thống: [Nam chính cũng hỏng rồi, cô hài lòng chưa hả?]
_____
Editor: Cmn mị muốn cầm dao chém chết nam chủ! Đừng cản mị!