Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Lục Kỳ kéo mũ xuống thấp, che hết nửa khuôn mặt nên Lãnh Tử Việt không nhìn thấy hàn ý trong mắt cô ta. Gã cho rằng cô ta đang lạnh, liền ôm cô ta vào lòng.
Nhưng khi bên tai truyền đến giọng ca êm dịu, ánh mắt gã không nhịn được mà hướng về cô gái trên sân khấu, ẩn chứa vài phần say mê.
Gã không thể không thừa nhận, chia tay với Đường Quả đã hơn một năm rồi, nhưng mỗi khi nghe thấy giọng hát của cô, gã lại cảm thấy rung động một chút.
Có điều, người đứng sau Đường Quả là Lãnh Duệ, gã không dám làm càn.
Lục Kỳ ngẩng đầu lên, một nụ cười lạnh xuất hiện. Đường Quả, cho mày tận hưởng chút giây phút này lần cuối.
Đương lúc cảm xúc khán giả lên cao nhất thì dãy đèn đang yên đang lành phát ra tiếng rơi gãy ầm ầm hướng xuống sân khấu.
Khán giả hoảng loạn hô to, không dám nhìn lên trên, nhanh chóng che mắt lại.
Nhưng có một người phản ứng rất nhanh, vượt qua tốc độ của người bình thường mà nhảy lên sân khấu ôm lấy cô gái đang bị dọa sợ, lăn sang một bên khác, ghì chặt cô trong lồng ngực mình.
Lúc này Trần Việt Sinh cũng chạy lên sân khấu gọi người.
Nói thật, lúc nãy đèn có dấu hiệu rơi xuống, hệ thống đã nhắc nhở Đường Quả, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần né.
Không ngờ rằng khi cô đang định né thì có người ôm lấy mình lăn sang một bên, nghe được cả tiếng đèn rơi. Vì khoảng cánh khá gần, cô có hơi choáng váng.
Một lát sau, cô ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm chặt mình.
Là Lãnh Duệ.
[Kí chủ, cảm động không? Mặc dù Lãnh Duệ có chút điên điên khùng khùng, nhưng lúc cô gặp nguy hiểm vẫn bất chấp tất cả để cứu cô. Vì thế, quãng đời còn lại của cô đừng có chơi đùa linh tinh, ráng mà sống tốt với hắn đi há há!]
"Thiểu năng!"
Hệ thống: [...]
"Thế giới nào cũng sẽ có một hai người như thế này, khiến ta cảm động, sau đó đi giúp nữ chính chỉnh ta." Đường Quả lắc đầu thở dài, "Thảm thế đấy."
[Kí chủ, chúng ta phải hướng về phía trước... Đừng sống trong quá khứ... Những chuyện không vui ấy nên quên hết đi.] Hệ thống tận tình tẩy não.
"Em không sao chứ?"
Hai thanh âm gấp gáp truyền đến trên đỉnh đầu Đường Quả. Cô nằm trong lồng ngực của Lãnh Duệ, nghe rõ nhịp tim đập liên hồi của hắn.
"Quả Nhi, sao rồi?"
Trần Việt Sinh vội vã hỏi, giục nhân viên y tế đến kiểm tra.
Kiểm tra đi kiểm tra lại, xác nhận Đường Quả không có vấn đề gì, cũng không bị thương, tất cả thở ra một hơi.
Fan hâm mộ phía dưới thì còn có chút lo lắng, concert liệu có tiếp tục được hay không đây?
Theo ý Lãnh Duệ, concert đương nhiên phải hoãn lại, đồng thời đi tra xem là ai dám trong buổi concert động tay động chân hại Đường Quả.
"Muốn tiếp tục?"
Cô gái vẫn cười vui vẻ, gật đầu với Lãnh Duệ, "Nhiều người đang chờ em mà."
"Cơ hội thế này không có bao nhiêu đâu."
Lãnh Duệ đáp lại cô, "Em muốn mở concert, về sau năm nào anh cũng mở cho em, không cần sợ không có cơ hội."
Trần Việt Sinh dù nhìn Lãnh Duệ không vừa mắt nhưng cũng không phủ nhận ý của hắn, vội vàng gật đầu.
Nhưng dù có ép thế nào Đường Quả vẫn bướng như thế, hai người cũng hết cách, đành lo lắng xuống phía dưới ngồi.
Mãi về sau bọn họ mới hiểu được vì sao Đường Quả lại nói không có nhiều cơ hội. Mỗi lần nhớ tới, đau thấu tim gan.
"Có lỗi quá, để các bảo bối phải sợ rồi..."