Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Lãnh Duệ nâng cằm Đường Quả, nheo mắt lại nguy hiểm, "Đường Quả, em không phải thuốc, em là độc."
"Ngài không sợ em độc chết ngài?"
Ngón tay tinh tế của thiếu nữ đặt ở trên ngực người đàn ông nhẹ nhàng chọc chọc, gương mặt mang theo ý cười, "Tiếc quá, em không muốn về biệt thự cùng ngài. Ngài đuổi em, em rất không vui, em cũng biết giận đấy. Trước giờ chỉ có em vứt bỏ đồ em không muốn mà không phải bị người khác vứt bỏ."
"Muốn xuống biển làm mồi cho cá mập rồi?"
Thanh âm của hắn mang theo ý nguy hiểm, nhưng cô chẳng thèm quan tâm tí nào.
Cô đứng lên, rất tự nhiên mà kéo tay Lãnh Duệ, "Đại gia, đi thôi, không phải ngài đã nói là muốn nâng đỡ cho em hay sao?"
"Sai lầm của ngài, em có thể sẽ cắn ngược lại đấy, để ngài cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác bị vứt bỏ."
Đường Quả nheo mắt lại, "Đừng bỏ em, em thù rất dai."
"Em hao hết tâm tư vì mục đích này đúng không?" Lãnh Duệ trực tiếp vạch trần cô. Hắn biết rõ đây là trò mèo của cô, nhưng mà không nhịn được muốn hùa theo cô.
Thế mới nói, Đường Quả là độc dược.
"Trúng phóc rồi. Em cố ý đấy, vì em không thích bị người ta coi là rác mà vứt đi."
"Cảm giác đó rất khó chịu."
"Đại gia, ngài đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được, sắp tới ngài nên nghĩ xem làm thế nào để bù đắp cho em đi."
Hệ thống: [Kí chủ điên rồi, điên thật rồi!]
"Nếu ngài có thể khiến em hài lòng, lúc em muốn trả thù ngài, có thể nhẹ tay với ngài một chút."
Lãnh Duệ cho rằng Đường Quả đang nói đùa.
Cứ việc, so với trong mơ thì cô khó nắm bắt hơn nhiều.
"Lãnh Duệ, sao ngài lại quay lại?" Ra khỏi phòng, thanh âm của Đường Quả ngọt ngào trở lại, hơi thở yêu mĩ vừa rồi biến mất không tung tích, "Ngài sợ em xảy ra chuyện ư?"
"Lãnh Duệ, trong lòng ngài có em, phải không?"
Cô nắm lấy tay Lãnh Duệ, ngón tay cọ cọ vào bàn tay hắn, cọ cả vào lòng hắn.
Lãnh Duệ liếc mắt nhìn nụ cười vô (số) tội của thiên sứ, quay lại nhắc vệ sĩ, "Xử lí sạch sẽ."
...
Bên trong biệt thự, cô gái ngồi xếp bằng trên sô pha vừa xem gameshow truyền hình vừa ăn.
Thật hiếm khi có Lãnh Duệ cũng ngồi bên.
Từ ngày đó trở đi, Lãnh Duệ mỗi lúc rảnh rỗi đều dán mắt lên người Đường Quả.
Hắn muốn nhìn cô, càng muốn dùng dao bổ đầu cô ra xem bên trong có gì.
Nhưng hiện tại hắn không làm thế.
"Lãnh Duệ, em muốn tham gia chương trình này."
Đường Quả phồng má, mắt dán vào hình bóng nào đấy trên TV, "Em muốn làm khách mời danh dự."
"Em muốn cho thí sinh nhận xét, muốn chấm điểm cho người ta."
Lãnh Duệ nhìn theo ánh mắt Đường Quả trên TV, hai chữ Lục Kỳ đập vào mắt hắn.
Lục Kỳ là ai?
Vì sao người của hắn lại hứng thú với Lục Kỳ?
Lãnh Tử Việt (tủi thân): Ba, ba lại quên rồi à, Lục Kỳ là bạn gái của con trai ba đấy.
Hệ thống lập tức gào rú báo động, [Kí chủ, đã nói rồi, không được hại nữ chính. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, cô không làm thế.]
"Ta nói muốn hại nữ chính à?"
Hệ thống yếu ớt, [Nếu không thì cô tham gia chương trình này làm gì?] Nó cao giọng, [Cô không tham gia, Lục Kỳ sẽ xoay người bằng chương trình, càng ngày càng nổi tiếng.]
"Ý mi là ta tham gia thì cô ta không thể nổi tiếng?"
Hệ thống không dám trả lời, hình như đúng là thế thật.