Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Đường Quả hát một bài, tâm trạng Lãnh Duệ bình tĩnh hơn hẳn.

Hắn hé mắt ra, phát hiện cô gái lúc đầu còn ngồi cách xa gắn giờ đã gần như dán sát vào người hắn.

Gương mặt thiên sứ kia đụng phải chóp mũi hắn; mùi hương thuộc về phụ nữ tỏa ra xung quanh.

Đường Quả thấy hắn mở mắt, thở ra một hơi, trừng hắn, "Đại gia làm việc hiệu quả thật đấy, tôi rất vui. Ngoại trừ hát ra, ngài có nhu cầu phục vụ "đặc biệt" không?

"Không." Lãnh Duệ đẩy Đường Quả, "Mau cút."

Đường Quả vậy mà không có rời đi, ngược lại còn ngồi dựa vào bàn, trực tiếp ngắm... cơ thể của Lãnh Duệ, "Đại gia, dáng người chú tốt thật đấy."

"Chỉ nhìn thôi là đã muốn có ý đồ xấu rồi."

"Mặc đồ vẫn có thể khiến người ta nảy sinh tâm tư không đứng đắn, không biết không mặc sẽ thành thế nào." Đường Quả híp mắt lại, trong con ngươi hoàn toàn không che giấu ý vị thưởng thức.

Ánh nhìn trần trụi như thế, lại phát ngôn như thế; Lãnh Duệ cảm giác mình bị sắc nữ quấy rối.

Ngón tay trắng nõn của Đường Quả chạm cằm, đôi môi hồng phấn cong lên; gương mặt thanh thuần của thiên sứ lại mang một nụ cười chỉ thuộc về ác ma.

"Đại gia à, chú ngượng hả..." Đường Quả híp mắt, hơi cắn môi, "Rất quyến rũ đó."

Ước chừng thời điểm Lãnh Duệ sắp nổi tâm tư đại khai sát giới, Đường Quả vô cùng tự nhiên đứng lên, chỉnh trang cho mình, nụ cười quay về trạng thái ngọt ngào.

"Được rồi, tôi đi đây."

"Nhớ lời tôi đấy."

"Có nhu cầu đặc biệt phải cho người đến tìm tôi."

Lãnh Duệ: Loại con gái thế này, bảo hắn có nhu cầu đặc biệt bằng niềm tin của vũ trụ hả?

Trước khi đi, Đường Quả còn thả một nụ hôn gió cho Lãnh Duệ. Hắn có chút hối hận rồi, tại sao phải chọn một Đường Quả quái đản như thế này chứ?

"Tôi cảm thấy đại gia rất đẹp trai. Tôi coi trọng tiền tài lẫn nhan sắc của chú, vị trí bà Lãnh kia tôi không cần," Đường Quả trừng mắt, âm điệu mềm mại nhu thuận, ngọt như mía lùi, "Nói thẳng ra là tôi muốn... đè chú."

Nói đoạn, Đường Quả mở cửa phòng, nhanh bước đi.

Lãnh Duệ nắm chặt tay, chỉnh lại cổ áo, cười lạnh. Đúng là không biết trời cao đất dày. Muốn đè hắn? Ra biển làm mồi cho cá mập đi.

Nhưng khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu phác ra hình ảnh cô gái đứng tại cửa văn phòng hùng hồn nói "Tôi muốn đè chú.", thâm tâm nhất thời rối loạn.

Lãnh Duệ nhanh chóng tỉnh táo lại, nhíu mày. Ngón tay hắn nhẹ gõ trên mặt bàn. Không. Bất kì người phụ nữ nào cũng không có khả năng ở bên hắn quá một tháng.

Tiếng hát của bất kì ai cũng chỉ có tác dụng với hắn dài nhất là một tháng.

Lãnh Duệ thả lỏng, cười một tiếng. Hắn lo hão rồi, cô ta sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn thôi.

Đường Quả lên xe. Vưu Ngọc nhìn cô kinh ngạc. Chị nhìn đồng hồ, mới có mười phút. Bất giác, chị hỏi một câu, "Nhanh vậy sao?"

Đường Quả sửng sốt, sau hiểu được ý tứ của Vưu Ngọc liền bật cười. Cô đỡ trán, khóe môi nhếch lên, không thèm chứng minh trong sạch cho Lãnh Duệ mà tiếc nuối gật gật đầu, "Ừm."

Ngay lập tức, gương mặt Vưu Ngọc lộ ra biểu cảm kì quái. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play