Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Thanh âm Lục Kỳ dễ nghe, còn mang phong cách riêng; cô ta hát một ca khúc tiếng Anh trứ danh.
Bài hát tiếng Anh này, tiết tấu nhẹ nhàng, có thể dễ dàng khiến người nghe chìm đắm trong đó; nhưng đương nhiên, không phải ai cũng có khả năng hát được bài này.
Ba vị giám khảo nghe đến mê mẩn, còn nhỏ giọng nói thầm, biểu cảm trên gương mặt tỏ rõ thái độ hài lòng cực kỳ với Lục Kỳ.
Quả nhiên, khi Lục Kỳ hát xong, điểm số của cô ta là 96, 97, 98.
Trung bình, cô ta đạt đến tận 97 điểm, ngay lập tức thành đối thủ của tất cả mọi người.
Trước Lục Kỳ, cao nhất chỉ có 94 điểm, vì thế không ai dám xem thường cô ta cả.
"Còn một người số 62 nữa phải không?" Lúc này, một vị giám khảo hỏi.
Hiển nhiên, giọng điệu không mấy vui vẻ.
Giám khảo số hai gật đầu, thấp giọng nói, "Người này có hậu đài đề cử."
"Bối cảnh không đùa được đâu."
"Nhất định phải cho cô ta qua vòng này, bên kia muốn thế; không thì cả ba chúng ta cút khỏi đây đi là vừa."
Giám khảo số ba bất đắc dĩ, "Không còn cách nào, một hai người thôi, may ra còn tạm chấp nhận được. Hi vọng rằng cô ta không quá nát."
Ba vị châu đầu vào với nhau, thảo luận xem lát nữa cho bao nhiêu điểm. Đường Quả lên sân khấu.
Cả ba giám khảo đều có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy cô.
Ngoại hình của cô thực sự là quá thanh thuần: khóe miệng khẽ cong, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đủ tiêu chuẩn em gái mưa quốc dân của cánh đàn ông.
Chỉ cần có ngoại hình này thôi cũng khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Họ thầm nghĩ, đợi lát nữa cô này có hát khó nghe tí thì họ cũng có thể nhẫn nại với cô được, ai bảo cô trông dễ nhìn như thế.
"Ba vị giám khảo đã xong rồi ạ? Tôi muốn hát."
Thanh âm nhu hòa ngọt ngào vang lên giống như mặt trời sau cơn mưa, sưởi ấm trái tim của tất cả mọi người.
Ba vị giám khảo nhìn nhau, mỉm cười gật đầu, tỏ ý Đường Quả có thể hát.
Họ vốn nghĩ tiếp theo sẽ là một trận ung thư màng nhĩ, không ngờ rằng thanh âm kia lại đến từ thiên đường.
"Thiên thần ban giọng hát cho cô ấy à?" Giám khảo số một có chút ngây ngốc, "Nghe giọng cô ấy, mọi mệt mỏi vừa rồi đều tan hết; toàn thân thoải mái dễ chịu vô cùng."
Giám khảo số hai không nói gì. Anh nhắm mắt lại, trên mặt không có chút phòng bị nào, phảng phất như đang ngủ say, nhìn qua thôi cũng đủ biết anh đang chìm đắm trong thế giới âm nhạc của Đường Quả.
Giám khảo số ba thì có phần kích động. Mới nghe hát được một nửa, cô nàng đã vội vội vàng vàng chấm điểm luôn, hai tay còn run rẩy, "Tôi muốn cho điểm tuyệt đối."
Dưới sân khấu, người nghe cũng vô cùng yên tĩnh. Lúc bắt đầu còn có tiếng người nhỏ giọng thảo luận, giờ thì một chút âm thanh cũng không có. Dường như không ai nỡ phá hỏng bữa tiệc thính giác này.
"Giọng đẹp quá."
Các thí sinh dự thi thảo luận trong hậu trường.
"Thua cô ấy, tôi cam tâm tình nguyện."
"Tớ lúc đầu sốt ruột lắm, nhưng vừa nghe giọng bạn ấy, nội tâm bình tĩnh lại ngay. Giọng ca này giống như có khả năng khiến tất cả lo lắng của tớ biến mất vậy."
"Mình nghĩ mình thích giọng bạn ấy mất rồi, mình với bạn ấy là đối thủ nhưng mình ghét bạn ấy không nổi."
Thời gian của một bài hát không có bao nhiêu, chỉ vài phút, trôi qua rất nhanh.
Nhưng khi Đường Quả hát xong, cả hội trường yên tĩnh, cũng không có ai lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này.
Mãi hơn một phút sau, ban giám khảo mới tỉnh lại, nhìn Đường Quả với vẻ kích động cùng nhiệt tình.
Ba người nhìn nhau, đồng thời giơ bảng điểm lên.