Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

"Kỳ quái," Đường Quả day day thái dương, giống như đang vắt óc nghĩ ngợi. Cuối cùng, cô lắc đầu, "Chị gái, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau."

Chị gái, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau.

Một câu nói thôi, cũng đủ để cho Lục Kỳ thiếu chút nữa bùng cháy.

Quả thực, cô ta so với Đường Quả có lớn hơn một chút. Đường Quả năm nay mười chín tuổi, cô ta hai mươi mốt, lớn hơn Đường Quả hai tuổi.

"Tiểu Quả, coi như em ghét anh, nhưng mà Kỳ Kỳ cũng đâu có lỗi gì, sao em không thể thoải mái nói chuyện?" Hôm qua vì Đường Quả phá hoại mà gã phải giải thích với Kỳ Kỳ cả ngày trời, mãi cô nàng mới nguôi giận.

"Tiểu Quả, anh muốn nói chuyện rõ ràng với em." Lãnh Tử Việt không kiên nhẫn được, "Ngàn lần là anh sai. Nói tổn thương em một chút, ban đầu chúng ta bên nhau cũng là vì Kỳ Kỳ, anh coi em như là thế thân của Kỳ Kỳ vậy. Giữa chúng ta minh bạch, giờ là lúc Kỳ Kỳ trở về, chúng ta không thể tiếp tục được nữa."

"Lại nói, anh cũng đền bù cho em rồi, xin em đừng phá hư tình cảm của bọn anh."

Đường Quả ngáp một cái, "Vàng thật sợ gì lửa. Hai người yêu nhau thật lòng sao phải sợ cái mồi lửa be bé là tôi đây làm cục đá ngáng chân?"

"Cô Đường, cô định bám mãi không buông à?" Nhìn Đường Quả thế này, cô ta lựa chọn tin tưởng Lãnh Tử Việt, "Tôi khuyên cô một câu, đừng có phá nhà người khác, không có kết cục tốt đâu."

"Hai người rất xứng đôi mà," Lục Kỳ đương nghĩ làm sao để tiếp chiêu, ai ngờ Đường Quả lại đột nhiên nói, "Yên tâm, tôi không hứng với Lãnh Tử Việt, một chút cũng không."

Cô còn cười tủm tỉm, "Tôi đã phát hiện ra một người còn mạnh hơn Lãnh Tử Việt gấp trăm lần."

"Không nói nhiều nữa, sắp vào sân rồi," Đường Quả đứng lên. Cô đi về phía Lãnh Tử Việt thì dừng lại, giơ tay lên vỗ lấy bả vai cao hơn cả mình, làm bộ thấm thía, "Người trẻ tuổi phải ở chung với nhau thật tốt nhé, chưa từng trải qua thử thách chưa chắc đã là tình cảm thật sự. Tôi đánh giá hai người rất cao đấy."

Mặt Lãnh Tử Việt cứng nhắc. Giọng điệu của Đường Quả vừa rồi giống như xem gã thành trẻ con vậy.

Nghĩ tới chuyện Đường Quả thành người phụ nữ của ba mình, gã cảm giác như vừa táp phải một con ruồi.

"Tử Việt, em tin anh. Cô ta quái đản thế, hẳn là hôm qua không cam lòng nên mới cố tình hành xử như vậy." Lục Kỳ kéo tay Lãnh Tử Việt. "Đi thôi, chúng ta cùng vào nào."

Lãnh Tử Việt cứng nhắc, gật đầu, trong thâm tâm thầm cầu nguyện, mong ba gã bỏ Đường Quả sớm sớm chút, không thì gã sẽ điên lên mất.

Đấu bán kết ban đầu có sáu mươi người, Đường Quả và Lục Kỳ đến phút cuối cùng mới tham gia, vậy nên có tổng cộng sáu mươi hai người. Quy tắc là chấm điểm, điểm cao vào chung kết, lấy hai mươi người.

Lục Kỳ số 61, Đường Quả số 62.

Lục Kỳ có dáng người xinh đẹp, đẹp đến nỗi ngạt thở, cộng thêm Lãnh Tử Việt đẹp trai đi cùng, lại có giọng nói êm tai dễ nghe nên cô ta bị rất nhiều người coi là đối thủ.

Đến mức Đường Quả trông sang chảnh là thế cũng chỉ ngồi một chỗ ít người, bộ dáng nhàn nhã, ngược lại càng khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

Ba giám khảo nghe sáu mươi người trước ca hát, thực lực cao thấp không đồng đều, lỗ tai đã sớm mệt mỏi muốn nghỉ.

Vì lẽ đó mà khi Lục Kỳ lên sân khấu, cả ba đều không hứng thú cho lắm.

Chỉ khi Lục Kỳ mở miệng cất tiếng hát, ba người mới lên tinh thần trong nháy mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play