Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Anh không trách cô, chỉ là có chút bực mình. Cả buổi sáng vô thanh vô tức hóa ra chỉ là để đi sửa điện thoại.
Đường Tranh nghe được tiếng động trong phòng, cuối cùng là cửa mở ra.
"Anh."
Cô gái cẩn trọng ngẩng đầu lên, khiến Đường Tranh có chút mềm lòng. Rốt cuộc thì vẫn là công chúa nhỏ bị chiều hư thôi.
Anh chỉ là không thích vận mệnh mình bị đùa nghịch.
"Điện thoại hỏng thì kêu người đi mua một cái khác, đơn giản vậy thôi mà?"
Đường Quả cúi đầu, không đáp.
"Cầm lấy."
Cô ngẩng đầu lên kinh ngạc, nhận lấy điện thoại từ tay Đường Tranh. Khóe môi cô cong cong nụ cười, con ngươi cũng giống như đang phát sáng.
"Anh cho em ạ?"
Đường Tranh dường như đọc vị được cô qua ánh mắt, nụ cười ôn hòa biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt.
"Ừ." Giọng điệu lãnh đạm, "Công chúa nhà họ Đường không nói tiếng nào đi sửa điện thoại di động, truyền ra ngoài không biết bao nhiêu người cười cho."
Đường Quả mím mím môi không nói gì, vẻ vui sướng cũng vì câu nói của Đường Tranh mà mất đi.
"Lâm Dật Thỉ vừa nãy gọi điện cho anh, hỏi em thích máy điện thoại loại nào." Đường Tranh làm như không thấy biểu cảm của cô, "Sau này hai người cứ thoải mái đi hẹn hò, anh sẽ không cản."
Đoạn, cảm thấy không còn gì để nói nữa, Đường Tranh quay người xuống tầng.
Khóe miệng anh xẹt qua một ý cười lạnh, anh không thích ai bày bố mình, càng không thích bị người khác tác động đến cảm xúc của mình. Anh không thích có nhược điểm.
Anh nhắm mắt lại, nhớ tới ngày mới đến nhà họ Đường. Cô nhóc ba bốn tuổi cả ngày dính lấy anh khiến anh cực kì bài xích.
Đường Quả lau lau điện thoại, cười xùy một tiếng, "Mấy tên này đúng là thèm đòn."
Hệ thống trốn trong góc run bần bật.
"A!"
Hệ thống: Sợ hãi các thứ, làm sao bây giờ?
"Thiểu năng, mi nói xem bọn này có đê tiện hay không?"
Hệ thống không dám hé răng.
"Đối xử tốt mà không biết đường ngoan ngoãn hưởng thụ, hết lần này đến lần khác cứ muốn vừa đấm vừa xoa mới thấy thoải mái, máu M hả?"
Hệ thống không dám nói, lâm vào trầm tư. Kí chủ ở trong một thế giới nào đấy có quen trùm phản diện, cảm thấy hai người đồng bệnh tương liên. Có lẽ và vì đi phiêu bạt lâu rồi nên kí chủ cũng muốn có tri âm tri kỷ.
Nó rất rõ ràng cái kết của cô, và cũng biết cô chỉ cần đoạn thời gian đó được an ổn.
Cô một khi đã chiều ai thì đều chiều hết sức, chiều lên tận trời cũng chiều.
Chỉ là, sự thật thường không như ý.
Kí chủ phí hết tâm tư đối xử tốt với người ta 5 năm cũng chẳng ăn thua gì so với nữ chính bạch liên hoa.
Hệ thống đột nhiên cảm thấy xót xót, có cảm giác mình đã bị xúi giục.
[Kí chủ, tôi sẽ không phản bội cô.]
Đường Quả nhẹ giọng cười, "Ta đây còn sợ bị phản bội nữa à?"
Hệ thống im lặng. Tâm kí chủ đã bị xuyên thành cái sàng rồi, thực tình, cô giờ chẳng có trái tim.
Ngày hôm sau, Lâm Dật Thỉ hẹn Đường Quả, Đường Quả chấp nhận.
Vài ngày sau, gã cũng bày trò lãng mạn, Đường Quả vẫn như cũ chấp nhận.
Gã cho rằng những việc mình làm đã khóa chặt được trái tim của công chúa nhà họ Đường. Không phải hắn tự cao, nhưng mà ánh mắt chuyên chú của Đường Quả mỗi khi nhìn gã trừ thích gã ra thì là cái gì?
Lâm Dật Thỉ cũng thở phào một hơi. Dạo này hẹn Đường Quả, gã không có thấy Cố Thanh Thanh.