Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Đường Tranh mở hộp ra. Là một cái điện thoại rất đẹp, kiểu mới nhất của năm nay, so ra không thua kém cái máy trong tay anh là bao.
Đường Tranh bất chợt bừng bừng lửa giận, "Trả về."
Sau đó anh lại nhắn một tin nhắn, "Mua một cái máy điện thoại tốt nhất về."
"Của nữ." Anh bổ sung thêm.
Một phút sau, người hầu lại đi đến, "Cậu chủ, điện thoại của Tổng giám đốc Lâm."
Đường Tranh mặt mày cau có nhìn không vui vẻ chút nào, nhận lấy điện thoại.
"Tổng giám đốc Lâm?" Giọng điệu lạnh nhạt không có tí độ ấm nào.
Lâm Dật Thỉ ở đầu dây bên kia dừng một chút, không nghĩ là người nhận máy là Đường Tranh, nhưng trong chớp mắt gã đã phản ứng lại, "Hóa ra Tổng giám đốc Đường cũng ở nhà."
Những câu nói đã chuẩn bị tốt kia đành nuốt xuống.
Lâm Dật Thỉ bất giác nghĩ về cô gái cười tươi trong sáng hôm qua, cảm thán quả nhiên công chúa nhỏ nhà họ Đường được bảo vệ rất khá.
"Tiểu Quả đâu rồi?"
Mày Đường Tranh cau lại, mới quen biết bao lâu đã xưng hô thân mật thế rồi.
"Trên tầng."
Lâm Dật Thỉ dừng một chút, "Có thể để Tiểu Quả nhận điện thoại không?"
Đường Tranh không vui, chẳng cần nghĩ ngợi gì mà đáp luôn, "Con bé đang ngủ trưa."
Người hầu: "..."
Cô chủ hình như không có thói quen ăn trưa xong đi ngủ luôn đâu ạ.
Lâm Dật Thỉ: "..."
"À, tiếc quá." Lâm Dật Thỉ thăm dò, "Hôm qua Tiểu Quả làm rơi điện thoại xuống nước, chắc là bị hỏng rồi. Hôm nay tôi để người ta mang tới một cái khác nhưng lại bị trả về, hình như Tiểu Quả không thích."
"Đúng rồi, Tổng giám đốc Đường là anh trai của Tiểu Quả, liệu cậu có biết em ấy thích điện thoại thế nào không?"
Đường Tranh rũ mắt, "Đã có rồi, công chúa nhà họ Đường không thiếu điện thoại, Tổng giám đốc Lâm không cần lo."
"Nếu Tổng giám đốc Lâm không có việc gì khác, tôi cúp máy đây."
Lâm Dật Thỉ nghe âm tút tút trong máy, cảm thấy hơi khó hiểu. Cứ cảm giác như Đường Tranh có địch ý với mình, nhưng rõ ràng lúc trước còn cho phép mình tiếp cận Đường Quả.
"Cậu chủ, điện thoại đây ạ."
Đường Tranh kiểm tra một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm, nói, "Đưa cho Tiểu Quả đi."
Người hầu đang muốn nhận thì anh chợt thu tay lại, "Thôi, để tôi đi."
Công chúa nhỏ bị chiều hư, lại còn dỗi anh nữa. Chẳng biết từ khi nào mà anh đã không còn bài xích tiếp xúc với Đường Quả.
[Kí chủ, anh trai móng heo của cô tới rồi, còn ăn cái gì.]
Đường Quả vội vội vàng vàng giấu đồ ăn vặt đi, dùng khăn giấy lau miệng, uống một ngụm nước, thuận tiện xịt nước hoa xung quanh tránh để mùi đồ ăn tỏa ra ngoài.
Hệ thống: [...] Nó không quen biết gì người này.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Quả nhíu mày lại. Nụ cười kiêu căng nhưng giọng điệu lại nhu nhu mềm mềm, nghe ngọt đến tận lòng.
"Ai đó?"
Đường Tranh cứng người, nắm chặt điện thoại trong tay, cong môi lên, "Là anh."
"Anh ạ?"
Giọng điệu mang vài phần sung sướng, nhưng chỉ thoáng chốc, giọng điệu lại biến hóa, trở nên trầm xuống, "Anh có việc gì ạ?"
"Nếu là chuyện hồi sáng, em đảm bảo sẽ không tái phạm nữa."
"Cứ mở cửa ra đi."
Đường Tranh nghe ra Đường Quả không mấy vui vẻ. Anh cảm thấy buồn cười, công chúa nhỏ nhà họ Đường còn dám đi sửa điện thoại được, giờ vẫn có mặt mũi để dỗi anh à.