Mỗi một trò chơi đều có một kết cục tốt nhất và một kết cục xấu nhất.
Đối với game kinh dị mà nói, hết cục tốt nhất đơn giản là vai chính chiến thắng/chạy thoát, mà còn có một loại người may mắn, bọn họ là người xui xẻo trong số những người may mắn nhất (chỗ này xài ngôn ngữ mạng, em không biết diễn tả sao, đại loại là so sánh với người chơi bình thường thì nằm trong nhóm người siêu may mắn, đến khi chơi gần hết rồi thì tự nhiên tay thúi xui hơn cả xui, kỉu kỉu vậy á), khi đến 80% kết cục, có thể chơi ra bad ending có hệ số cực hiếm một cách chính xác, quả thật khiến người nghe đau lòng người đọc rơi lệ.
Thật bất hạnh, Khương Sở chính là loại người thứ hai.
Đáng lẽ cậu phải nghĩ ra từ sớm, khi NPC quan trọng đầu tiên tử vong, cậu nên xâu chuỗi tất cả những thứ kỳ lạ lại.
Chỉ tại lúc ấy cậu quá mức tin vào may mắn của mình, hoàn toàn không nghĩ đến hướng này.
Không khí trầm xuống, hầu gái nói chuyện với cậu, nhưng cậu hoàn toàn không nghe được, cũng không thể điều khiển được cơ thể mình. Như thể cậu bị một vật chứa thật lớn bao phủ lại, thanh tỉnh mà bị tách ra khỏi thế giới này.
Xung quanh tối sầm xuống, có vết máu tràn từ trong bóng tối ra, tựa như có thứ gì đó đang tiến tới đây.
【 chúc mừng ngài mở khóa thành tựu: Tà thần giáng thế 】
【 ngài lâm vào bóng tối, rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng 】
【 Tà thần nhận lấy tế phẩm duy nhất của hắn. Sao trời từ không trung rơi xuống, mặt trời che lấp, quốc gia được cai trị bởi thần quyền mất đi tín ngưỡng…】
Giới thiệu quá dài, Khương Sở đọc không hết. Hơn nữa những chữ này giống như là mới viết tạm lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến người ta rợn gáy không biết tại sao.
Ánh sáng dần mất đi khiến cậu gặp ảo giác, cậu thấy hai hầu gái cắm dao nhọn vào tim, máu tạo thành hoa văn phức tạp, giống như một pháp trận đang được triển khai.
Nếu là người khác thì đã bỏ tiến độ từ lâu, nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng Khương Sở không như thế, trò chơi có khó đến mấy cũng phải chơi tới cuối, đây là chứng ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối, tuy rằng không phải cậu chưa từng có ý nghĩ muốn reset lại tiến độ, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Chơi game không thể qua màn ngay lần đầu tiên, vậy còn chơi game gì nữa? Đó phải gọi là chơi lưu manh.
Mang theo suy nghĩ bệnh hoạn này, cậu thản nhiên tiếp nhận tình hình hiện tại một cách thần kỳ.
Nhưng bây giờ hình như cậu đang bị nhốt, những thứ khác có mặt đang hướng về phía cậu, chắc là còn khoảng mấy chục giây nữa.
Cho nên, bây giờ cần phải tìm ra một con đường trong đường cùng.
Khương Sở khá bình tĩnh, cậu phát hiện không phải là mình hoàn toàn bất động, mà là hai chân bị chèn ép, cậu cũng có thể nghiêng đầu, nghe ngóng hướng âm thanh truyền tới, ngón tay còn có thể tự do cử động.
Trong tay cậu xuất hiện mũi tên bạc cất giấu bấy lâu, cắt nhẹ qua ngón tay mình.
Một cơn đau khiến đầu óc cậu tỉnh táo lại, phát hiện hai chân mình có thể nhúc nhích.
Quả nhiên là ảo giác.
Trong truyền thuyết phương tây, đồ vật bằng bạc không chỉ có thể giết chết ác ma, còn có thể trừ tà, chỉ sợ đúng là như thế cậu mới có thể hoá giải ảo giác.
Lấy giá trị vũ lực của cậu hiện tại, chắc chỉ có thể đổ máu thôi, nên không thể nghênh đón chính diện.
“Quốc vương của ta…”
Không khí truyền đến giọng nói trầm thấp, giống như đôi mắt nhìn trộm trồi lên từ đáy nước: “Bệ hạ của…”
Khương Sở lùi đến cửa, phát hiện nơi này đã bị khóa lại.
Không phải lâu đài thân quen của cậu, cậu bị dịch chuyển đến chỗ khác, ngay cả hầu gái cũng chẳng thấy đâu.
Xung quanh cậu sáng lên, ánh sáng chợt chiếu vào khiến mắt cậu bị kích thích, cậu nheo mắt lại, nước mắt tràn ra.
Thứ chậm rãi tiến về phía cậu đã lộ ra khuôn mặt, là giáo hoàng đã thay đổi diện mạo.
Khí chất của hắn và Giáo Hoàng Như hai thái cực đối lập nhau. Người trước mặt tuy cười nhưng lại vô cùng giống hiện thân của lòng tham và cái ác, khuyên tai đỏ như máu khẽ đung đưa, phản xạ ánh sáng chói lọi.
Hắn lộ ra bốn cái răng nanh, khuôn mặt sắc bén, giống như dao chém đứt xương trắng.
“Ngài nhìn đi, không hề bất ngờ chút nào.” Hắn cười nói.
“Ta bất ngờ gì chứ?” Quốc vương nhỏ nhìn hắn đầy mỉa mai, “Bất ngờ ngươi trong ngoài bất nhất? Hay là bất ngờ ngươi không phải là nhân loại?”
Nụ cười của hắn càng tươi hơn: “Nếu ngài biết ác ma ngài triệu hồi thật ra là ta, ngài vẫn sẽ làm như vậy sao?”
Vậy mà quốc vương còn suy nghĩ một lúc.
“Ta chắc chắn là sẽ không. Ta cảm thấy giáo hội sẽ không bỏ qua cho ngươi đầu tiên.”
“Giáo hội…” Hắn liếm khóe môi, chăm chú nhìn sâu vào cậu, “Ngài nghĩ rằng làm thế nào ta ngồi lên được cái ghế Giáo Hoàng?”
Khương Sở vừa đối phó hắn vừa gọi hệ thống.【 Đáp án cuối cùng, Giáo Hoàng Louis là ác ma 】
【 trả lời sai, giá trị tỉnh táo giảm 2%】
???
Khương Sở bật ra câu hỏi từ tận linh hồn: “Sao lại như thế??”
Đã rõ ràng như vậy rồi, sao cậu lại nói sai được!
【 nhắc nhở: Sai tên của “chủ nhân vực thẳm”. Nhiệm vụ trước mắt ( 2/3 ) 】
Cậu lập tức phản ứng lại, nhíu mày nói: “Ngươi không phải Louis?”
Ác ma trước mặt bật cười: “Đúng vậy, đây không phải tên thật của ta.”
Hắn chợt tới gần, khuôn mặt chỉ cách Khương Sở không đến một centimet, đôi mắt đột nhiên bị màu máu đỏ sẫm bao trùm.
“Ngươi muốn biết?”
Tất cả dần trở nên mờ mịt, giống như cảnh trong mơ bị dìm vào nước, rõ ràng cậu rất tỉnh táo, nhưng lại hoàn toàn vô lực.
Có bao nhiêu tình huống không thể điều khiển nhân vật?
Có rất nhiều tình huống, có thể là dẫm trúng bẫy, có thể tên đỏ* bị NPC tấn công, nhưng đại đa số đều sẽ có cách giải quyết.
*Trong game mấy đứa bật chế đồ đồ sát vô tội vạ sau khi bị quá điểm thì tên sẽ thành màu đỏ, lúc đó thì sẽ bị quái tự động tấn công, mấy bạn hay chơi game chắc biết rõ cái này.
Ít nhất là loại xiềng xích gông cùm hoàn toàn này, vẫn là lần đầu tiên Khương Sở gặp được.
Cậu hé miệng, không thể phát ra tiếng rên rỉ, đôi mắt bị che lại, chỉ có thể dùng tai nghe âm thanh ồn ào bên ngoài. Những âm thanh này không biết đến từ đâu, tựa như tiếng rắn dụ dỗ con chiên trong bóng đêm.
Con chiên vô tội hiện đang nằm trên tế đàn.
Có người đan mười ngón tay với cậu, cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu: “Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi, ngươi đồng ý không?”
Đôi mắt cậu chua xót: “Cút đi!”
Chủ nhân vực thẳm liếm khóe miệng cậu: “Nếu từ chối, ngươi sẽ chết đó nha.”
Khương Sở nói: “Ta khô…”
【 cảnh cáo! Giá trị tỉnh táo giảm 2%, giá trị tỉnh táo hiện tại: 4%; khi giá trị tỉnh táo của người chơi thấp hơn, tiến độ trò chơi sẽ được reset, nhân vật trong trò chơi tử vong! 】
Cậu đành phải sửa lời: “Ta không… Không để ý đâu.”
Ha ha.
Không thể nhịn được! Đây quả thực là vượt qua giới hạn chịu đựng của cậu! (Sức chịu đựng của cậu có giới thiệu :3)
Tế phẩm tôn quý bị bịt mắt, khóa trên giàn tế, mái tóc vàng nhạt tán loạn, môi dưới bị bản thân cắn đỏ bừng, khó có thể tưởng tượng nếu cởi bỏ bịt mắt, lộ ra đôi mắt đen nhánh sáng ngời tràn đầy lửa giận sẽ mất hồn mất vía như thế nào.
Sau đó cậu giống như một con búp bê, bị điều khiển hoàn thành các một loạt nghi thức, bộ xương khô trở thành cha xứ, ác ma xấu xí trở thành phù dâu, cũng hoàn thành một hôn lễ cho ra trò.
Khương Sở nghiến suýt nát răng.
Cậu cảm thấy hôm nay không thể xui hơn được nữa, nếu còn có chuyện xui xẻo hơn thì chắc chắn cậu sẽ chết? Cậu cho tất cả kết thúc, chờ ác ma kia buông lỏng cảnh giác, trong chớp mắt đã nghĩ ra mười mấy cách lừa được tên thật của hắn.
Chỉ cần biết được tên của hắn, cậu có thể qua màn ngay.
Một nụ hôn mềm mại rơi trên tóc cậu, mà người đã bị bịt mắt nên không thấy gì hết, bàn tay lạnh băng luồn qua kẽ ngón tay cậu. Sau đó đôi mắt cậu được giải thoát khỏi bóng tối, cậu phát hiện mình quay lại địa điểm bắt đầu.
Bên ngoài nhà thờ, đợi để vào xưng tội.
Cậu tức giận ném quyền trượng trong tay xuống đất!