Tình hình hiện tại khá là hỗn loạn.
Louis ôm chặt quốc vương từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu cậu, khóe miệng lộ ra ý cười: “Ta mãi mãi ủng hộ quyết định của bệ hạ.”
Khương Sở rất muốn nghiêm túc phân bua với hắn, bây giờ không phải là vấn đề ủng hộ hay không, mà là vấn đề sức chiến đấu của hai bên.
Cậu thấy hơi nguy hiểm, có khả năng sẽ bị ngã ngựa (em không biết dùng từ nào cho hợp, nó kiểu bị lật tẩy, hoặc là sa cơ thất thế vv, chị tự chỉnh nha :3).
Cho nên hành vi hiện tại của Louis là đang chặn đường lui của cậu.
Công tước sắp ghen đến phát điên rồi, hắn rút kiếm lao về phía Louis, lúc này quản gia cũng ra tay.
Khương Sở thậm chí còn không nhìn thấy rõ động tác của họ, đột nhiên nhận ra rằng thể lực của Verland cũng không hợp lý.
Chưa kịp nghĩ kỹ lại, Giáo Hoàng đã ôm chặt cậu lập tức xoay người, vừa lui về phía sau vừa bảo vệ cậu, hoàn toàn hợp lại ở chính mình trường bào.
Đồng thời, sau khi xác nhận Khương Sở hoàn toàn không nhìn thấy, nụ cười dối trá trên mặt hắn cuối cùng cũng biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
Thì ra ba người đều là ông trùm.
Khương Sở chỉ biết chém gà rất muốn dựa vào chiến thuật.
Xin lỗi, thì ra chỉ có mỗi cậu là gà nhất.
Bên ngoài đánh nhau như thế nào cậu cũng không biết, nhưng cậu nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt binh binh bốp bốp, mà Louis còn có thể bảo vệ cậu, không cho cậu thấy được cảnh tượng bên ngoài, xem ra giá trị vũ lực của Giáo Hoàng rất có thể là trên cơ hai người kia.
Vậy thì đối tượng cậu chọn cùng hợp tác, rốt cuộc là thứ gì?
Cậu nghe thấy tiếng đèn treo rơi xuống, nghe thấy tiếng quản gia khàn khàn rên rỉ, nghe thấy công tước gầm nhẹ, mơ màng nghe thấy có người tức giận gào to với cậu: Ngài không thể tin hắn! Hắn là…
“Bệ hạ!” Công tước vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Sao ngài có thể tin hắn!!! Hắn là… hắn căn bản là… Không thể tin vào sự mê hoặc của hắn!!!”
Tay Khương Sở bị nắm chặt.
Louis đột nhiên cúi đầu, nói bên tai cậu: “Bệ hạ, ngài nhìn vào đôi mắt của hắn đi.”
Một vùng sáng chiếu rọi trước mắt, Khương Sở nheo mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, nhìn về phía Verland đang quỳ gối trên mặt đất ngay chính giữa.
Đôi mắt Verland đã biến thành màu đỏ sậm.
Khương Sở ngẩn người, nghiêng đầu nhìn thoáng qua dự báo thời tiết.
Vậy mà tối nay trời lại đầy mây… Vậy mà tối nay trời lại đầy mây…
Trời đã tối, ánh trăng đã hoàn toàn bị bao phủ.
“Hệ thống!” Khương Sở lập tức kêu: “Công tước Verland là ác ma!”
Hệ thống mãi mà không lên tiếng, Khương Sở căng thẳng, sợ nghe thấy nhắc nhở giá trị tỉnh táo lại giảm xuống.
【 chính xác 】
Khương Sở thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Verland vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn sang, Louis thấp giọng mê hoặc quốc vương: “Bệ hạ, hắn chính là ác ma, ngài biết chuyện này không?”
Công tước: “Hill, không phải ta cố ý gạt ngươi…”
Thật ra hắn đã vứt bỏ tín ngưỡng, biến thành ác ma từ rất lâu rồi, thời gian quá lâu khiến hắn quên mất, hình như là sau khi bọn họ được cứu ra khỏi vườn hoa, hắn đã biến thành như vậy.
Louis tiếp tục nói: “Ngài tin tưởng một ác ma, hay là tin tưởng ta, người trước sau như một vẫn đứng về phía ngài?”
Verland đột nhiên mở ra đôi cánh thật lớn, xấu xí như cánh dơi, Louis lộ ra mũi tên bạc tinh xảo trong tay, nhắm về phía hắn.
Ngài chọn ai?
Khương Sở không có cách nào đưa ra câu trả lời.
Cậu vẫn còn nhớ đây là game kinh dị, tin tưởng NPC là cái quỷ gì? Cậu giấu kỹ mũi tên bạc trong tay, thời điểm quan trọng đối phó nguy hiểm.
Muốn cậu mở lời như thế nào? Chẳng lẽ nói, các bạn ơi dừng lại đi, mình cùng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thật ra tui không tin ai trong số mấy người hết, không ngờ đúng không?
… Vậy thì cậu sẽ qua đời ngay, một lần nữa đọc đương.
Cậu muốn làm một cái background vô cảm, nhưng hệ thống trò chơi ép buộc cậu đối mặt với trận chiến khốc liệt:
【 ngài chọn tin tưởng ai trong số họ? 】
【A. Giáo Hoàng B. Công tước 】
【 lựa chọn khác nhau dẫn đến kết cục khác nhau, xin người chơi hãy trả lời cẩn thận】
Khương Sở:… Đừng nói gì hết, để tôi yên tĩnh một lát.
Nếu bây giờ chọn Verland, kết cục của cậu có thể đoán được đúng không? Cùng ác ma về quê kết hôn?
Hơn nữa chắc là vẫn sẽ bị hắn ép buộc, một NPC mất đi lý trí, ai mà biết hắn sẽ làm ra những gì.
Khương Sở chê (em định edit chế chỗ này thôi xong cái tự nhiên quên mất lúc đầu là gì rồi, chị hong ưng thì sửa lại nhen). Bây giờ xem ra, chọn giáo hoàng còn có thể câu thêm mấy ngày, dù sao thì tình tiết nhánh của hắn vẫn chưa kết thúc.
Vì thế cũng trong thời khắc đó, hai người đang chiến đấu kịch liệt đột nhiên nhìn về phía cậu.
Ngay cả quản gia quái vật chuẩn bị tiếp cận Khương Sở cũng ngừng bước.
“Thì ra ngài vẫn còn hận ta…” Công tước ngừng tấn công, cơ thể cứng lại, kiếm rơi trên mặt đất.
Louis cũng dừng tay, mỉm cười nhìn hắn, trong mắt không có chút tình cảm nào.
Quốc vương nhỏ nghiến răng, không đành lòng tiến lên một bước: “Ngươi…”
Cậu muốn nói với hắn, cậu chưa từng có ý định giết hắn.
Verland cười, cười ra nước mắt: “Không sao đâu, bệ hạ ngài đừng buồn.”
“Ta vẫn sẽ cùng ngài trưởng thành.”
Đột nhiên trước mặt Khương Sở xuất hiện một đoạn hồi ức ngắn. Đứa trẻ trông giống Verland, nắm chặt tay một đứa trẻ khác, khóc lóc nước mắt nước mũi đầm đìa dây lên người người ta, nói với cậu: Sau này ta không bao giờ chơi với ngươi nữa, ngươi thật là nguy hiểm.
Khương Sở: “…” Cậu không biết nên tức giận hay nên cười.
Thì ra ngày đó người thật sự sợ hãi là Verland.
Verland ngừng giãy dụa, bị kỵ sĩ chi viện đến áp giải đi, quý tộc bao vây bên ngoài hoàng cung cũng đã bị giải quyết, dù sao thì những kẻ ngoại đạo do chính tay quốc vương bồi dưỡng cũng không phải chỉ để trưng.
Còn về phần quản gia, lúc mọi người để ý đến hắn, hắn đã hao hết sinh mạng của mình.
Khương Sở trải qua mọi chuyện thật sự rất mệt, còn mệt hơn một ngày đọc mười quyển sách, cậu hy vọng trò chơi có thể cho cậu một cơ hội, để cậu lười biếng một thời gian.
Dù rằng nhiệm vụ của trò chơi vẫn chưa xuất hiện chữ hoàn thành.
Hiện tại toàn bộ hoàng cung đều là thuộc hạ của quốc vương, không có quý tộc không có mắt nào dám xông vào lúc này, huống chi bây giờ cả quốc gia đang bị ác ma u ám bao phủ, bọn họ không cách nào biết được chân tướng, chỉ có thể cầu nguyện với thượng đế.
Khi cậu đi trong hành lang, một câu hỏi rất lâu lúc trước lại hiện lên.
Rốt cuộc “người” quỷ dị trong gương kia là ai?
Đã lâu hắn không xuất hiện nên cậu cũng quên mất chuyện này. Arnold và Verland đều là ác ma, nhưng suy đoán dựa theo tính cách của họ, chắc chắn họ không làm ra những chuyện thế này.
Hơn nữa bây giờ cậu cũng không có cách nào xác nhận với hai người.
Hai hầu gái chịu trách nhiệm đưa quốc vương đi nghỉ ngơi, dường như các nàng bị những biến cố liên tục doạ sợ, Khương Sở có thể thấy tay các nàng đang run rẩy.
Nhưng hầu gái nhỏ tuổi đột nhiên xoay người, rưng rưng nhìn cậu.
“Bệ hạ, thật ra… Tôi và chị gái vẫn luôn biết.”
Khương Sở nghi ngờ đáp lại một tiếng.
Hai người cũng muốn mở tình tiết nhánh?
Hầu gái nhỏ giọng run run: “Chúng tôi sẽ không để ngài xuống địa ngục đâu.”
“Dù cho… dù cho chỉ có thể gả ngài cho ma quỷ, chúng tôi cũng nhất định khiến ngài tồn tại!”
Khương Sở: ??????
Ngươi vừa nói gì cơ?