Tuyệt đối đừng để bị bắt được (17)

Chuyện gì đấy? Reset lại rồi hả?

Nhất thời, cậu tức muốn bốc khói, sau khi ném quyền trượng đi mới bình tĩnh lại, sau đó kiểm tra hệ thống trò chơi.

Bởi vì không biết tên của “Chủ nhân vực thẳm”, cậu vẫn chưa hoàn thành tiến độ cuối cùng. Đối với sự tồn tại vượt qua tất cả NPC như vậy, cậu cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ có năng lực làm cậu bị xoá dữ liệu.

Nhìn giá trị tỉnh táo vẫn là 4%, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khi reset lại tiến độ, giá trị tỉnh táo sẽ khôi phục lại, nếu cậu vẫn có chừng đó điểm, có nghĩa là bây giờ vẫn là tiến độ bình thường.

—— như vậy, lúc này cậu cần phải làm gì?

“Bệ hạ, ngài không đi vào sao?”

Nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, cậu ngạc nhiên, cho rằng Verland đã quay lại.

Nhưng khi cậu xoay người, lại chỉ có thể nhìn thấy ác quỷ có đôi mắt màu đỏ đứng bên cạnh, vươn tay với cậu.

—— hướng về quốc vương của hắn, lộ ra tình yêu tham lam.

“Cần ta đưa ngài vào không?” Ác ma hỏi.

Khương Sở lạnh lùng nhìn hắn, rõ ràng là có ý muốn từ chối, nhưng vì giá trị tỉnh táo đã ở mức nguy hiểm, cậu chỉ có thể nuốt ngụm máu xuống, nói ra một lời dối trá “Được”.

Ác ma rất vui vẻ nắm tay quốc vương, vô cùng quen thuộc luồn vào kẽ ngón tay. Hắn rất thích mười ngón giao nhau, chặt chẽ không thể tách rời.

“Nhưng ta lại hối hận rồi.” Hắn nói, “Ta—— không muốn để ngài vào.”

“Không cho ta vào gặp ngươi trước đây?” Khương Sở mỉm cười.

“Nghiêm khắc mà nói, Giáo Hoàng không thể coi là ta.” Ác ma hừ nhẹ, “Hắn chỉ là một phân thân của ta mà thôi, tuy sức mạnh có giới hạn, nhưng nghe theo ý chí và linh hồn ta.”

Khương Sở rút tay mình về, đột ngột lui về phía sau một bước, bỗng mặt trời hướng về đường chân trời, xung quanh cậu biến thành đêm tối.

Ác ma cũng đã biến mất.

Đối mặt với sự cố này cậu cũng chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, có lẽ đây vẫn là ảo giác, ở đây tốc độ thời gian hình như nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Trong dòng hồi tưởng này, không có công tước bên cạnh quốc vương, cũng không có thân vương, mỗi lần có tương tác với NPC, ma quỷ sẽ tự động thay thế họ.

Đôi mắt hắn trải rộng qua khắp không gian, không trung, đại địa, thần lộ, như đàn quạ đen, kể cả là trong gương —— hắn có thể vươn tay từ trong gương, cảnh giác ngay trước khi con mồi đào tẩu, mỉm cười bắt được cậu.

Lần thứ ba mươi tư quay người lại, khi nhìn thấy một con quỷ đang cắm hoa bên cạnh, một con quỷ cầm áo choàng và quyền trượng cho cậu, còn có một con đang cúi đầu hôn đầu ngón tay cậu, suýt nữa Khương Sở đã phát điên, sau lưng tê rần.

Trò chơi xuất hiện những hiện tượng quỷ quái, thì ra đều là dấu răng của vị này.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì??

Mãi mới đến ngày chạy trốn khỏi lâu đài của thân vương. Bởi vì tất cả mọi người đều bị thay thành ma quỷ, cậu cũng không cần chạy trốn, không chỉ thế, cậu còn bất ngờ phát hiện một người bình thường —— mã phu là người bình thường!

Sốc quá!

Nhưng nhìn thấy sau khi mã phu dẫn đi phần lớn quân truy đuổi, bò dậy từ trên mặt đất, loạng choạng tự nhặt lại xương cốt rồi liều mạng chạy về, hơn nữa còn quỳ xuống trước mặt giáo hoàng, cậu chỉ còn biết bày ra biểu cảm 🙂.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” cậu không thể nhịn được nữa.

“Suỵt.” Ác ma dựng thẳng một ngón tay, nói nhỏ bên tai cậu: “Ta đang thực hiện nguyện vọng của ngài.”

“Ta sẽ cho ngài kết cục mà ngài muốn.”

Quốc vương ký khế ước với chủ nhân vực thẳm, hắn thành công mang đến nỗi sợ hãi, thần linh cũ sụp đổ, tà thần tóc đen mắt đỏ nắm tay quốc vương, dẫn cậu đến ngôi vị hoàng đế tối cao.

Giọng Khương Sở đanh lại: “Ai muốn kết cục như vậy.”

Cậu nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ác ma đã trở thành tà thần.

“Tại sao ngươi lại muốn làm như vậy? Bởi vì ta triệu hồi ngươi?”

Tà thần nhéo mặt cậu: “Đương nhiên là không phải, ngài triệu hồi ta, ta chỉ có thể hành động theo mệnh lệnh của ngài, bị ngài hạn chế chặt chẽ, sau khi ngài chết ta mới thu lấy linh hồn ngài, cùng ta tiến vào địa ngục.”

“Nhưng ngài đã gả cho ta.”

Khương Sở:…

“Cho nên ta mới có thể giáng thế.” Tà thần si mê nhìn cậu, “Ta yêu ngài mà, làm sao ta nỡ để ngài xuống địa ngục”

“Vậy ngươi hãy ——”

“Hãy nói tên của ngươi cho ta.” Khương Sở đột nhiên nói.

Cậu nhíu mày, giọng nói đột nhiên mềm mại.

Quốc vương tinh ranh, học theo điệu bộ của tà thần, nhẹ giọng dụ dỗ hắn.

Tuy còn rất lạ lẫm nhưng cũng đã học được không chín phần.

Cậu khẽ ngân âm cuối, tinh ranh không thua gì tà thần, gần như khiến tồn tại trước mặt cậu —— không thể phản kháng.

Bức tường tham lam suýt chút nữa sụp đổ.

“Không…” Tà thần chậm rãi mở miệng, “Ta không thể nói cho ngài.”

Tà thần quay đầu đi, cười với cậu: “Ngài vẫn nên tự tìm đi.”

Khương Sở suýt nữa tức đến đấm tường. Cậu nghĩ, dứt khoát dùng hành động, kéo cổ áo tà thần, kề mũi tên bạc giấu trong tay áo lên cổ họng hắn —— ép hắn khai ra tên họ.

Nhưng tà thần trốn nhanh hơn cậu, khi cậu còn trừng mắt, một nụ hôn đã rơi xuống đầu cậu, sau đó biến mất trong làn sương đêm dày đặc.

Không chỉ có hắn, còn có ảo giác hoang đường xung quanh, tất cả đều giống như thủy triều đen tối rút đi, cậu ngồi trong thư phòng, mở mắt.

Cậu không hề dừng lại, đứng lên đi ra khỏi thư phòng.

Không có, chỗ nào cũng không có người.

Hầu gái không ở đây, quản gia cũng không, kỵ sĩ của cậu cũng không nốt. Nhưng tất cả đều rất bình thường, cậu nhìn xuống dưới thông qua cửa sổ trên tháp cao, còn có thể thấy hiện trường quý tộc mập mạp bị trói lên giàn thiêu.

Dường như chỉ có mỗi mình cậu bị nhốt ở đây.

Khi đi đến cầu thang sảnh chính, cậu chợt dừng lại, nhìn đại sảnh đã khôi phục hoàn chỉnh, chìm vào suy nghĩ.

Không có khả năng ở đây mãi mãi, chắc chắn là phải có chìa khóa hoá giải.

Đầu tiên, cậu phải suy nghĩ bằng góc độ của tà thần.

Tính cách hắn, mục đích của hắn, giả thiết của hắn, những điều này đều là chìa khóa. Rốt cuộc tà thần có tình yêu không? Cậu hơi dè dặt về điều này, dù sao thì ác ma cũng có tiếng là dối trá. Nếu không phải xuất phát từ yêu, vậy một loạt những hành vi kỳ lạ của hắn cuối cùng là vì điều gì.

Ví dụ như là ——

Khương Sở nhíu mày, giơ tay đè đè mi tâm.

Ví dụ như là giữ lại thứ gì.

Hay nhỉ, hiện thực đã khiến cậu không hề xấu hổ mà đưa ra giả thiết, thứ hắn muốn giữ lại chính là mình.

Lại suy nghĩ thêm một phen, “cậu” là nhân vật trong trò chơi, không thể thoát khỏi sự trói buộc của tà thần, cả linh hồn cũng đã hiến tế, vậy tà thần còn muốn giữ lại làm gì?

Cho nên giả thiết không được thành lập.

Tiềm thức cậu đã chạm đến một suy luận quá hãi hùng, nhưng cậu không muốn nghĩ tiếp, bởi vì nếu suy luận được thành lập, như vậy tất cả suy nghĩ hiện tại đều không có ý nghĩa.

Chìa khóa hoá giải, chắc chắn đã từng được nhắc nhở, hơn nữa nhắc hơi bị rõ.

Đột nhiên cậu sờ cổ mình, nơi đó vốn phải có một cái vòng cổ vương miện pha lê, bây giờ lại không thấy đâu!

Ở chỗ ai nhỉ?

Khương Sở đẩy cửa hoàng cung, đi thẳng đến nhà thờ.

Tà thần muốn ngăn cản mình thì có bao nhiêu cách?

Quá nhiều, nhưng đến nay hắn vẫn không lấp kín đường lui của cậu, mà cho cậu hai lựa chọn cực đoan.

Tất cả đều do ngài chọn. Tà thần nói.

Khi cậu đến được phòng xưng tội, nơi này trống rỗng không có ai, giáo đồ và tín đồ cũng chẳng thấy

Cửa đã được mở ra, như là đang chờ đợi khách đến. Khương Sở đẩy cửa, ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra cái cửa sổ nhỏ trong chỗ sâu.

“Bệ hạ?” cảnh tượng quen thuộc, giọng nói quen thuộc.

Khương Sở đứng tại chỗ, nhất thời không có động tác, đột nhiên cậu nhớ lại lúc trước Verland đứng ở đây nói với cậu —— chỉ có bạn đời mới có tư cách cùng nhau vào.

Kết quả mãi đến cuối, căn phòng xưng tội này chỉ có hai người cậu và giáo hoàng.

Cậu đi qua, tự ngồi trước cửa sổ, áo choàng màu xanh biển kéo trên mặt đất, giống như bông hoa thối rữa.

“Ngài biết bí mật của ta không?” tiếng cười của Giáo Hoàng truyền ra, dường như có chút âm thanh của tà thần.

Bí mật của hắn.

“Ta đã biết bí mật lớn nhất của ngươi.” Quốc vương nhỏ nhướng mày, đưa tay phải đeo nhẫn màu xanh vào, “Bây giờ ta vẫn không cần xưng tội, cũng vẫn không tin thần linh tồn tại.”

“Nhưng đại khái ta có thể miễn cưỡng tin ngươi.”

Tin tưởng trước sau như một ngươi không phải là nhân loại.

Giáo Hoàng:…

Yên lặng hồi lâu, mới nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề: “Chuyện này thật đúng là… Quá khiến người ta thất vọng rồi.”

Bên kia cửa sổ, không một bóng người.

Khương Sở duỗi tay vào, chạm vào một cái vòng cổ.

Ánh mặt trời len lỏi chiếu vào, chiết xạ trên vương miện ánh sáng loá mắt, xinh đẹp không thuộc về tăm tối.

Đột nhiên cậu vứt vương miện xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.

【 chúc mừng ngài, trò chơi qua màn 】

【 tiến độ nhiệm vụ ( 3/3 ), mở khóa thành tựu “Ngược dòng thời gian” “Yến tiệc hoang đường” “Đêm của ngoại đạo” “Tà thần giáng thế” 】

【 phần thưởng đặc biệt: tình yêu của tà thần 】

【 thế giới sắp sụp đổ. 】

 

Editor: Mình có đọc được 1 cmt phân tích trên wiki, muốn share cho các bạn cùng xem để hiểu hơn về phó bản này.

Hôm nay thêm ai vào list Bạch Nguyệt Quang đây:

Thuyết âm mưu một chút!!!

Đầu tiên, chi tiết Tà Thần không nói tên của mình. Theo truyền thuyết phương tây, các phù thuỷ cho rằng nếu ai đó biết được tên của mình thì đối phương sẽ có quyền điều khiển mình theo ý muốn. Và tương tự đối với quỷ và tiên, chỉ có thể biết tên, đọc đúng tên mới có thể triệu hồi nhờ vả hay tiêu diệt.

Thứ hai, lần đầu tiên gặp mặt, giáo hoàng hôn lên tay phải của thụ. Đây là một nghi thức để thực hiện giao kèo với ma quỷ (tất nhiên tác giả chỉ bịa) và nụ hôn đó như là dấu ấn cho thấy tà thần đã nhận vật hiến tế – linh hồn và cơ thể của tiểu hoàng đế. Dấu ấn ở trên tay phải của thụ, và dấu ấn này có tác dụng như chữ ký trên hợp đồng, có thể nó liên kết thụ với tà thần ở hai thế giới song song (lúc thụ bị kéo vào gương và kéo vào mặt nước, tà thần nắm tay phải của thụ trước). Ở đoạn cuối cùng, đứng trong phòng sám hối (thực ra là chiều không gian song song tà thần muốn kéo thụ vào) thụ chỉ có thể dùng tay phải xuyên qua cửa sổ để lấy mặt dây chuyền bị kẹt ở thế giới thực.

“Bên kia cửa sổ, không một bóng người.”

Đây là minh chứng cho thấy nơi thụ đứng là thế giới ảo. Vì trong các giấc mơ hay vùng đất thuộc về người chết, con người (tồn tại dưới dạng linh hồn) không thể soi gương được. Hoặc giả thuyết khác, ô cửa sổ thần tích này chính là cánh cửa liên thông với thế giới thực.

Cuối cùng, tà thần làm tất cả vì đạt được một mục đích: được tiểu hoàng đế tin tưởng. Có thể là vì tình yêu, cũng có thể là vì điều kiện để thực hiện điều khoản “trả giá bằng linh hồn và thể xác” là đạt được tín nhiệm của hoàng đế. Tuy nhiên, không thành công và tà thần tèo.

Kết lại, cốt truyện gốc trong phó bản này là: tiểu hoàng đế muốn trả thù thế giới nên hiến tế bản thân triệu hồi tà thần. Nhưng tiểu hoàng đế muốn lật kèo nên vào phút chót ẻm tìm tên thật của tà thần đề bóp ổng. Tà thần chắc biết ý định này của ẻm nên trước đó đã xoá ký ức (muốn triệu hồi một con quỷ phải biết tên của nó nên không có việc char tiểu hoàng đế không biết tên con quỷ được, nhưng trong cốt truyện chi nhánh Khương Sơ không tìm thấy thứ gì liên quan). Cuối cùng nhờ hào quang vạn nhân mê, tiểu hoàng đế thành công, ẻm là người cuối cùng còn sống sót.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play