Tuyệt đối đừng để bị bắt được (14)

【 ngài chọn? 】

Nói dối sao? Khương Sở giấu tay trong áo choàng dài rộng, bất giác đè lại tay phải.

Hay là nói thật?

Lời nói thật chỉ có bốn chữ đơn giản, chỉ cần bây giờ cậu nói: “Đúng vậy, là ta”, như vậy quản gia nhất định sẽ mất khống chế, đương nhiên, cậu cũng sẽ tự tay đánh mất trụ cột quản gia nhiều năm. Lúc sắp chết tự nhiên biết được thì ra chủ nhân mình nguyện trung thành bấy lâu nay mới là đầu sỏ gây tội, hắn sẽ bi ai đến nhường nào?

Nhưng nếu nói dối sẽ càng hèn hạ hơn. Điều này đồng nghĩa với việc sẽ buộc quản gia sống mãi trong dối trá.

Trong nháy mắt cậu có hy vọng mong giáo hoàng sẽ giúp cậu giải vây, nhưng không biết Louis nghĩ gì, lại đứng sau xem kịch vui, dường như cũng đang chờ cậu trả lời.

“… Là ta.” Cậu chậm rãi mở miệng, nâng lên đôi mắt hắc diệu thạch (obsidian, chắc để hán Việt cho mọi người hỉu nó là màu đen) , “Những kẻ ngoại đạo là của ta.”

Trong mắt quản gia tràn đầy bi ai, miệng mọc đầy răng nanh phun ra tiếng gầm nhẹ.

“Nhưng trước khi gặp được ngươi ta thực sự không biết chuyện này.” Khương Sở vươn tay từ dưới áo choàng màu xanh, hướng về phía hắn dưới cầu thang, “Nếu ta biết, sao ta có thể cứu ngươi.”

“Ngươi thật sự muốn đối nghịch ta sao, Jager?”

Nghe thấy quốc vương gọi tên mình, quản gia đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, móng vuốt vốn run rẩy giờ đã nắm chặt, như thể đang chịu đựng chấn động mạnh mẽ.

Hắn thân là quản gia, phải nên mãi mãi vmkhông phản bội chủ nhân, linh hồn của hắn đi theo quốc vương, thân thể hắn vì cậu chết trận, hắn vốn dĩ… đã chết ở trên đường ra khỏi lâu đài của thân vương, tranh thủ chút thời gian cuối cùng cho chủ nhân của hắn.

Nhưng hắn không chết, lại mang theo bộ dạng này chĩa móng vuốt về phía người đã từng là chủ nhân của mình.

Quản gia nói không nên lời, Verland lắc đầu, nhìn về phía Khương Sở.

“Ngài còn muốn cố chấp bao lâu?”

So với quản gia đã lùi bước trước, Verland không chút do dự đi về phía cậu.

Bước đi của hắn nặng nề, khí thế trên người không giống bình thường, ánh mắt nhìn về phía Khương Sở cũng hơi thay đổi.

“Ngài còn nhớ lúc bé trốn cùng ta trong vườn hoa không?” Hắn dừng bước dưới chân cầu thang, “Ngài rất sợ hãi, vẫn luôn nắm chặt tay ta, chúng ta không ai dám phát ra tiếng, sợ bị thích khách bắt được.”

“Ngài sợ bọn họ nghe thấy ngài khóc, luôn dùng tay bịt chặt miệng, nước mắt làm ướt ống tay áo.”

“Từ giây phút đó, ta đã thề rằng, ta phải bảo vệ ngài mãi mãi… không để ngài có cơ hội khóc trước mặt ta.”

Những cảm xúc phức tạp dưới lớp vỏ bọc thâm tình dần bị bóc trần. Khương Sở xem mà hãi hùng khiếp vía.

Đôi mắt điên cuồng kia, vậy mà không thua gì Arnold.

Lúc này nụ cười trên mặt Giáo Hoàng đã hoàn toàn biến mất, lạnh lùng nhìn công tước, nhưng Khương Sở không nhìn thấy.

Giọng nói hắn (giáo hoàng) vẫn như bình thường: “Nhưng công tước đại nhân, ngài không làm được.”

Nhu nhược.

Verland không để ý đến hắn, cất bước đi lên bậc thang thứ nhất.

“Ta phải bảo vệ ngài, sao có thể chết trước ngài được.” Trên mặt hắn duy trì tình yêu dối trá, “Bệ hạ, ta muốn kết hôn với ngài.”

Khương Sở: ?????

Tự nhiên ngươi nói cái gì vậy?

Verland tiếp tục nói: “Ngài hãy đi cùng ta, ta đưa ngài đến lãnh địa của ta, nơi đó giàu có và xinh đẹp, không có thù hận và máu đỏ, để ta mãi mãi bảo vệ ngài được không?”

Cuối cùng giáo hoàng cũng ra tay, hắn giơ tay, một tia sáng bạc loé lên hướng về phía Verland, mang theo tiếng xé gió chói tai.

“Công tước đại nhân, đầu óc ngài bị ngựa đá à?” Hắn ôn hòa nói, “Hình như không được tỉnh táo lắm.”

Verland khó khăn né tránh, mũi tên bạc ghim chặt xuống đất.

Nếu lúc nãy hắn không tránh đi, khả năng ngực đã bị đâm thủng.

Lúc này trong lòng Verland mới dâng lên một nỗi sợ không rõ, nỗi sợ này không biết xuất phát từ đâu, xuất hiện từ hư không, lại không biết đi về đâu —— tựa như nỗi sợ đáp án bị chôn vùi trong hư không.

Nhưng nỗi sợ này quá mức nhỏ bé, rất nhanh đã bị hắn ném ra sau, thâm trầm nhìn về phía Giáo Hoàng:

“Ta cảm thấy ngươi không có lập trường nói chuyện với ta.”

Tình thế chạm vào là nổ ngay. Khương Sở nhìn chằm chằm mũi tên trên mặt đất, trong lòng bắt đầu hoài nghi tại sao Louis lừa cậu rằng chỉ có một mũi tên bạc, hắn còn giấu bao nhiêu; ba người còn lại ngươi nhìn ta thấy ngứa mắt, ta nhìn ngươi thấy khó chịu, có thể so với trận.

Cũng chỉ có Khương Sở không ý thức được điều gì.

Quản gia cuối cùng vẫn nâng móng vuốt, âm thanh khàn khàn mà bi thương: “Ta tin tưởng ngài, bệ hạ.”

“Nhưng không để ngài theo con đường hủy diệt, ta quyết định… phải động thủ với ngài.”

Khương Sở: ? Tình huống gì đây.

Không để quốc vương theo con đường tự hủy nên hủy diệt quốc vương trước? Vậy lúc nãy cho cậu khung lựa chọn làm gì??

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play