Tuyệt đối đừng để bị bắt được (11)

Chờ công tước rời đi, Khương Sở ở trong thư phòng xem dự báo thời tiết.

Trước đây cậu từng suy đoán, có khả năng hệ thống chơi chữ với cậu, thật ra không chỉ có một ác ma, rất có thể có ít nhất hai ác ma ẩn giấu.

Cậu cảm thấy công tước và Giáo Hoàng đều rất khả nghi, nhưng cậu không thể đoán bừa, đoán sai sẽ bị trừ máu. Bây giờ giá trị tỉnh táo của cậu chỉ còn 8%, lại sai một lần liền phải đọc đương trọng tới.Đó là trăm triệu không thể nhẫn.

Một cơn buồn ngủ quen thuộc lại đánh úp, cậu lại muốn ngủ. May mắn lúc trước câu đã dặn dò hầu gái, nếu cậu đột nhiên ngủ, từ chối bất cứ ai cầu kiến, cũng đừng tới quấy rầy, có chuyện gì chờ cậu tỉnh lại rồi nói.

Lần trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu mơ hồ nghĩ, người trong gương có quan hệ sâu như thế nào với thân vương Arnold.

Nhưng bây giờ cậu không còn sức lực để suy nghĩ.

Có lẽ là không ngủ ở chỗ lạ, chất lượng giấc ngủ lần này của Khương Sở rất tốt.

Cậu phát hiện ra, sau khi tiến vào trò chơi, khoảng cách giữa các giấc ngủ bị động của cậu được giãn ra, ngày nào cậu cũng phải duy trì cảnh giác cao độ, thế nên lúc không ngủ, cậu luôn thấy mệt mỏi.

Việc này đối với cậu là trải nghiệm vô cùng khó có được.

Sau khi quản gia mất tích, tất cả mọi việc đều do hai hầu gái tiếp nhận. Bọn họ chuẩn bị phương tiện, quần áo, giúp cậu lấy quyền trượng đến, đồng thời cầu nguyện cho cậu.

Hôm nay lại là ngày sám hối, quốc vương phải đến nhà thờ cầu nguyện và xưng tội.

Lần trước cậu cãi nhau với Giáo Hoàng, còn buông lời nói chờ hắn đến cầu xin mình.

Kết quả hôm nay phải chủ động đi vì cốt truyện.

Đương nhiên, cậu không cảm thấy có cảm giác bị vả mặt. Dù sao thì cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu tin tưởng quan hệ của hai người, ít nhất là ở bề ngoài đã giải hòa.

Xe ngựa chầm chậm đi dọc theo con đường. Giữa đường cậu mơ hồ nghe thấy tiếng ca hát, vì thế vén rèm nhìn ra ngoài.

“Đây là âm thanh gì vậy?” Cậu nói.

Hầu gái lớn tuổi kính cẩn trả lời: “Là bọn trẻ trong đoàn ca hát đang hát thánh ca.”

Khương Sở buông rèm, kêu ngừng xe ngựa, hầu gái nhỏ tuổi lập tức nhảy ra ngoài, đứng dưới xe ngựa đỡ lấy tay quốc vương.

“Bệ hạ, ngài đây là?” Hầu gái lớn tuổi nghi ngờ nói.

Khương Sở vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ không cần đi cùng. Sau đó lập tức đi về phía lễ đường phát ra tiếng hát.

Cậu đẩy cửa hông vào, thấy mười mấy đứa trẻ đứng chung một chỗ, nghiêm túc nhìn chăm chú người trước mặt, trong ánh mắt có sự sùng bái thuần tịnh không tì vết.

Đứng trước mặt bọn chúng chính là Giáo Hoàng.

Trong tiềm thức, Khương Sở đã xếp Giáo Hoàng vào nhóm dối trá, nhưng lại đột nhiên thấy hắn cùng những đứa trẻ, lại cảm thấy hơi hoang đường.

Trong số những đứa trẻ có mặt, có quý tộc, cũng có dân thường, mà Louis đối xử với chúng bình đẳng, thậm chí tùy ý bọn nhỏ nghịch ngợm bên người hắn, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái.

Khương Sở rùng mình.

Louis phát hiện ra cậu rất nhanh, cười mời cậu tới. Khương Sở lạnh mặt đi qua, được Giáo Hoàng giới thiệu cho mấy đứa nhỏ.

Vừa nghe đến thân phận của cậu là quốc vương, đám trẻ mới đầu đều thấy sợ, nhưng đứa nhỏ nhất trong đám sau khi dựa vào người cậu, được cậu ôm lấy, tất cả không còn sợ nữa, còn vây quanh muốn ôm.

Giáo Hoàng cong cong khóe môi: “Không ngờ bệ hạ lại được trẻ con yêu thích như vậy.”

Quốc vương nhỏ nhíu mày: “Ta cũng không ngờ giáo hoàng sẽ dạy bọn trẻ ca hát.”

Louis cười cười, cũng không để ý bản thân vừa bị nghe thấy được. Hắn ngồi vào một bên, đồng thời mời cậu cùng đến nghe chuyện xưa.

Khương Sở: “Ngươi không đi nghe xưng tội à?”

Louis: “Không nghe nữa, Giáo Hoàng luôn có quyền tùy hứng mà.”

Khương Sở không cảm thấy hứng thú. Có thể nghe từ miệng Giáo Hoàng, đơn giản đều là những câu chuyện tôn giáo.

Nhưng đám trẻ đều đồng ý cậu ở lại, vui vẻ làm cho cậu cái tòa, đứa trẻ được cậu ôm lúc đầu còn vỗ vỗ, mời cậu cùng nghe.

Vậy nghe…thôi.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần là mình sẽ ngủ gà ngủ gật, không ngờ chuyện xưa của Giáo Hoàng khá là sâu sắc, một chủ đề xuyên suốt câu chuyện, nói cho bọn họ lao động tạo nên của cải và đồ ăn, nhờ vào đôi bàn tay sẽ lấy được.

“Thượng đế ghét nhất những đứa trẻ đòi hỏi.” Giáo Hoàng nhân từ và thánh khiết, “Người lười biếng, vô công rồi nghề, cướp bóc ăn trộm chỉ xứng làm nô lệ cho ác ma.”

Đám trẻ bắt đầu sợ hãi: “…”

Bọn chúng run lập cập, một đứa trẻ nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn trẻ con thì sao…”

Giáo Hoàng: “Trẻ con đương nhiên là bị ăn thịt luôn, đến xương cốt cũng không còn.”

Đám trẻ:!!!

Khương Sở:…

Đối mặt với đám trẻ bị doạ mất hồn và quốc vương hờ hững, nụ cười trên mặt Giáo Hoàng càng chân thật hơn, thánh khiết hơn.

“Được rồi, chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi.” Hắn xoa đầu một đứa trẻ, “Chúa nhân từ sẽ tha thứ cho tất cả tội ác và đau khổ của các con.”

Đám trẻ lại bắt đầu hát vang thánh ca ca ngợi chúa.

Nhân lúc này, Louis kéo tay quốc vương nhỏ, dẫn cậu đi đến phía dưới cửa sổ pha lê hoa, đôi mắt mỉm cười nhìn cậu.

“Bệ hạ, ngài nhìn này.” Hắn nhẹ giọng nói, “Đây là thần tích ta nợ ngài.”

Muôn vàn ánh sáng rơi xuống từ trên mái vòm, ánh sáng vỡ vụn biến bụi bặm trong không khí thành bột vàng lấp lánh, giống một lễ lên ngôi long trọng.

Khương Sở cúi đầu nhìn vòng cổ trên ngực mình, quả nhiên, dưới ánh sáng màu vàng, vương miện pha lê cũng biến thành màu sắc xinh đẹp rực rỡ, thậm chí còn diễm lệ hơn cả cửa sổ hoa.

Nụ cười của Giáo Hoàng vẫn không giảm bớt, lặng lẽ nhìn cậu, trong mắt là màu đen thâm sâu.

“Lời ta muốn nói với ngài chính là.” Hắn chậm rãi mở miệng, ngữ khí dần dần trịnh trọng, “Ta vĩnh viễn nguyện trung thành với ngài.”

Khương Sở nâng lên đôi mắt đã hơi rũ xuống: “Bây giờ ngươi nói cái này làm gì?”

Sao, ngươi cũng muốn mở tình tiết nhánh?

Giáo Hoàng quỳ xuống trước mặt cậu, một gối chạm đất, tay phải đặt ở ngực:

“Dù cho ta lừa gạt chúa, ta cũng nguyện ý trở thành lưỡi dao sắc bén nhất trong tay ngài, chúc ngài hoàn thành hiến tế.”

Tia sáng chiếu vào đôi mắt vàng kim của hắn, trông vừa trân trọng vừa tôn nghiêm Một bó chiếu sáng lượng hắn kim sắc đôi mắt, có vẻ vừa trân trọng vừa trang nghiêm, như là lời tuyên thệ khi cầu hôn.

Quốc vương lại hơi kinh hoảng trợn to mắt, dường như không dự đoán trước được hành vi của hắn.

Bây giờ Khương Sở đúng là có một nghi vấn—— ta hiến tế gì cơ???

Cmt chôm trên Wiki

Hôm nay thêm ai vào list Bạch Nguyệt Quang đây: Không lẽ ác ma thực sự chính là tiểu hoàng đế?

Tử Nhã Linh: hiến tế chình mình, triệu hoán ác ma?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play