Công tước Verland nhìn thấy sự dao động trong nháy mắt của Khương Sở, cho rằng cậu bị mình đoán trúng tâm tư nên cảnh giác. Hắn cười khổ nói: “Ngài không cần đề phòng ta, thật ra ta… đã sớm biết.”
Khương Sở: “…”
Rất sớm là sớm bao lâu?
Nhưng lúc sau những gì Verland nói đã phá tan sự nghi ngờ của cậu: “Ngài… Thật sự muốn khiến cho phụ thân và mẫu thân mình thất vọng sao? Bọn họ sẽ không muốn nhìn thấy ngài ruồng bỏ thượng đế, mà lại tin vào sự tồn tại của ma quỷ.”
“Hill…” Hắn gần như cầu xin mà cất lời, “Đừng khiến bản thân mình trở nên cực đoan, được không?”
Quốc vương trẻ tuổi dùng tay trái đỡ cổ tay phải, nén giận trả lời: “Ta không có phụ thân!”
Verland: “Ma quỷ âm hiểm tà ác, bọn họ thống trị tất cả ác ma, ngài sẽ bị kéo vào địa ngục!”
“Từ khi nào chuyện của ta cần ngươi tới khoa tay múa chân?” Giọng của quốc vương nhỏ dần hạ thấp.
Đây là lần đầu tiên hai người đối chọi gay gắt như vậy. Ngày thường dù cho tính tình quốc vương có không tốt đến mấy, Verland đều chủ động nhường nhịn, đương nhiên bản thân quốc vương cũng sẽ không quá đáng, bọn họ vẫn luôn cẩn thận duy trì hoà bình ngoài mặt.
Mặt trời lặn xuống, ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, giữa hai người hình thành phân cách rõ ràng.
Khương Sở nghiêm túc tính toán trong lòng. Chỉ mấy câu nói đã cho cậu quá nhiều tin tức, nhìn qua hắn cái này thân phận sau lưng thủy tương đương thâm.
Hơn nữa dính líu với công tước Verland cũng không bình thường.
Rốt cuộc Hill muốn làm gì? ‘Cậu’ và công tước chỉ là bất đồng tôn giáo tín ngưỡng? Hay là có xích mích với hắn?
Rốt cuộc ‘cậu’ đang toan tính điều gì? Dường như cái chết của Arnold cũng nằm trong đó.
Verland ngập ngừng bổ sung giả thiết: “Ta biết ngài hận chúng ta… Ngài hận phụ thân ta, hận tất cả đại quý tộc như hổ rình mồi năm ấy, bây giờ ngài vẫn còn hận bọn họ giết anh trai chị gái của ngài… Ngài cũng hận phụ thân của ngài, nếu không phải tại hắn, mẫu thân của ngài cũng sẽ không bị tổn thương, cuối cùng hậm hực mà chết.”
“Cho nên ngài chán ghét giáo hội… Ngài không chỉ nói với ta một lần, ngài không tin Chúa tồn tại, nếu không họ sẽ không thờ ơ nhìn bi kịch xảy ra.”
Theo lời Verland, đoạn lịch sử này dần dần được vẽ ra.
Sau khi Hill Holland lên ngôi, trong lòng tràn đầy hận thù với đại quý tộc, với thế giới này, loại hận thù này khiến quan niệm của ‘cậu’ trở nên vặn vẹo.
Đứa trẻ mới tám tuổi, đang độ tuổi làm nũng, lại tiếp nhận gánh nặng của một quốc gia. Sau lưng ‘cậu’ là xương trắng và máu của các anh chị, bên người là sài lang vờn quanh, ‘cậu’ lại không dám nói gì, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm ‘cậu’, muốn kéo ‘cậu’ xuống khỏi vị trí này.
Mà quốc vương nhỏ lớn lên càng ngày càng bắt mắt, sau khi thành niên, thậm chí còn hấp dẫn rất nhiều quý tộc mơ ước —— đá quý cao quý đến mức tận cùng như vậy, nên được chiếm cho riêng mình, khóa trong lâu đài vàng bạc mà sủng ái. Đương nhiên những người này không ai thành công, ngược lại còn bị quốc vương nhỏ thô bạo tận diệt trước.
Quốc vương thiếu đi tín ngưỡng vẫn không hề giảm bớt thù hận, thậm chí còn chuyển dời hận thù lên thượng đế.
“Ngài muốn mượn lực lượng của ác ma để đưa bọn họ xuống địa ngục…” m thanh của Verland run rẩy, “Nhưng làm sao ngài lại có thể đẩy bản thân mình xuống địa ngục?”
Người trước mặt hắn lại cười lạnh: “Nếu ta muốn xuống địa ngục thì sao?”
“—— ta đã đến bước đường này, ngươi cảm thấy ta còn có thể lên thiên đường sao, Verland?”
Công tước biết mình không khuyên được, quốc vương nhỏ cố chấp hơn hắn nghĩ.
Thậm chí hôm nay hắn không nên nhắc tới chuyện này, bởi vì ánh mắt Hill nhìn về phía hắn đã có ẩn nhẫn hận ý.
… Bởi vì phụ thân của mình.
Cho dù mấy năm nay hắn dùng hết toàn bộ sức lực ở cạnh bên người, Hill cũng không thể giảm bớt thù hận. Hill che giấu vô cùng tốt, thậm chí khiến hắn trong lúc hoảng hốt có loại ảo giác, tất cả đều chưa xảy ra, họ vẫn là bạn bè cùng nhau lớn lên.
Hắn bật ra một tiếng cười khổ: “Tiếp theo là đến lượt ai? Là thúc thúc ta, phụ thân ta, hay là… Ta?”
Hắn bướng bỉnh nhìn cậu, mặt mày thâm sâu, như một tín đồ đang nghe phán quyết cuối cùng.
Khương Sở không nói, cúi đầu nhìn hoa văn trên thảm.
Verland rũ đầu xuống: “Ta biết rồi.”
Hắn đứng lên, thở dài một tiếng, khoảnh khắc xoay biến mất, hắn lộ ra nụ cười ôn hòa thường ngày với Khương Sở: “Bệ hạ, chúc ngài ngày mai lại có một ngày tốt đẹp.”
Quốc vương lại đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi thật sự tin tưởng sự tồn tại của thần linh?”
Công tước ngẩn người, một lát sau nụ cười càng chân thành hơn: “Ta tin tưởng, bởi vì chúa sẽ dõi theo bệ hạ bình an lớn lên, dõi theo bệ hạ cả đời vô lo vô nghĩ, trở thành… quốc vương nhân từ vĩ đại nhất.”