Khương Sở chọn B.
Quốc vương rũ mắt, trên mặt xuất hiện biểu cảm hoang mang, cả giọng nói cũng hạ thấp xuống: “Có phải ta đã quên mất chuyện gì hay không…”
Arnold phát ra tiếng cười từ lồng ngực, nặng nề vỗ ngực. “Rõ ràng là ngươi lừa ta trước…” Hắn cúi người, đầu rũ bên tai Khương Sở, “Rõ ràng là ngài…”
Khương Sở không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Biện pháp duy nhất của cậu chính là thuận theo tự nhiên.
Vì thế bằng trực giác cậu thu hồi mũi tên bạc.
Dường như ác ma vô cùng buồn bã.
Nhưng hắn đã mất đi nước mắt.
Chủng tộc này trời sinh đã tham lam tà ác, sao có thể khóc vì một nhân loại?
Hắn đứt quãng nói: “Ngài… Ngươi mua lại ta từ trong tay chủ nô… nói muốn mang đá quý xinh đẹp nhất thế giới này đến tìm ta…”
“Ngươi bảo ta đừng rời đi, ta cứ thế mà chờ ngươi tại chỗ bảy ngày… cuối cùng ngươi lại không xuất hiện…”
Có mảnh vỡ kỳ lạ nở rộ trước mắt cậu, mắt Khương Sở trở nên mơ hồ, sau đó cậu thấy được khung cảnh khác từ trong mảnh vỡ.
Hill Louis là trữ quân nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ đã được các anh chị bảo vệ rất cẩn thận.
Khi đó, cậu và một người anh trai đến thăm viếng thúc phụ.
Hai anh em ngồi trên xe ngựa rất lâu, mãi đến khi sắp đến lãnh địa của thúc phụ, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Hill cùng anh trai ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì. Một thiếu niên dơ bẩn nằm trên mặt đất, hình như bị đánh không nhẹ, một chủ nô đang cúi đầu khom lưng xin lỗi mã phu.
Hill tuổi không lớn, có chút tò mò với trẻ con cùng tuổi, lập tức mua lại thiếu niên.
Lúc ấy Arnold nói chuyện còn rất ngại ngùng, đi theo sau Hill như một cái đuôi lợn không cắt được, Hill nói một lời, hắn có thể lắp bắp trả lời mười câu, sau đó vẻ mặt đỏ bừng, vùi mình vào trong đất!
Hắn thích đồ vật lấp lánh, Hill liền tặng ngay cúc áo khảm đá quý cho hắn. Tuy rằng đối với trữ quân mà nói thì chút đồ này căn bản không để trong mắt, nhưng đối với Arnold đây là thứ đồ quý báu độc nhất vô nhị.
Tính tình Hill rất tệ, những tật xấu của quý tộc cậu đều có hết, nhưng sau khi xong việc sẽ hơi mất tự nhiên quay về xin lỗi.
Ngày rời khỏi lãnh địa của thúc phụ, cậu nhô đầu từ trong xe ngựa, bảo Arnold đừng rời đi, cậu về tìm anh trai đòi đá quý đẹp nhất thế giới, quay lại khoe với hắn.
Đây cũng là lần duy nhất cậu không xin lỗi.
Arnold ngu ngơ đợi tại chỗ bảy ngày, Hill không quay lại; hắn ở đây đợi đã nhiều năm, Hill không còn xuất hiện nữa.
Người tốt nhất trên thế giới này và viên đá quý đẹp nhất đều đã biến mất.
Mảnh vỡ cốt truyện mảnh đến là kết thúc. Dù Khương Sở không thấy đoạn sau, cũng đoán được đại khái câu chuyện xưa.
Hill không quay lại, đương nhiên là vì hoàng cung đã xảy ra chuyện.
Anh chị cậu lần lượt bị hạ độc mà chết, quốc vương lại cứ mặc kệ mọi chuyện, ngày nào cũng phong lưu bên ngoài. Đứa con lớn tuổi nhất chống đỡ hoàng thất, cuối cùng cũng ngã xuống.
Dưới sự bảo vệ của hai hầu gái trung thành, Hill mới tránh được một kiếp nạn.
Sau đó trải qua một loạt sự kiện đổ máu, cuối cùng quốc vương cũng tỉnh ngộ, vội vàng đưa đứa con duy nhất còn lại lên ngôi, ổn định thế cục bấp bênh, sau cũng chết bệnh.
Quốc vương nhỏ không hiểu chuyện buộc phải lớn lên trong một đêm. Sau đó bên kia, Arnold, lúc này đã là dân thường, trong một đêm chờ đợi cuối cùng đã trở nên xấu xa.
Nhờ thủ đoạn lợi hại, hắn trở thành quý tộc, còn được phong thân vương.
Khi hắn tràn đầy hy vọng gặp lại Hill, lại phát hiện đối phương căn bản không nhớ rõ hắn, thậm chí bởi vì quyền thế của hắn, xem hắn là cái đinh trong mắt.
Arnold chịu nỗi khổ bị ruồng bỏ, tìm kiếm ma quỷ, ký khế ước trở thành ác ma, ngụy trang thành nhân loại tiếp tục sinh hoạt, nhìn trộm quốc vương từ nơi xa.
Chỉ có áp đảo tất cả quyền lực và lực lượng, hắn mới có thể chiếm đá quý làm của riêng.
Biểu cảm của Khương Sở phức tạp: “Ta…”
Cậu muốn nói không phải Hill cố ý.
Nhưng ác ma đã mất đi âm thanh, cậu nghe thấy trái tim hắn ngừng đập, cổ tay cũng được buông ra.
Arnold từ bỏ khế ước, thân thể hắn dần dần hóa thành trong suốt, sau đó bị gió thổi tan đi như cát, cuối cùng hóa thành những vệt sáng.
Đến cuối cùng hắn cũng không nỡ khiến quốc vương bị thương.
Khương Sở được đỡ dậy, hồi lâu không nói gì.
Thực tế cậu không biết mình nên nói gì.
Những quái vật còn lại được dọn dẹp sạch sẽ. Khương Sở về tới hoàng cung của mình, ngồi ở góc yêu thích nhất trong thư phòng, vùi người vào gối đệm mềm mại.
Cậu định nghiêm túc sắp xếp lại mạch suy nghĩ hiện tại.
Nhưng cậu còn chưa bắt đầu suy nghĩ, tiếng gõ cửa đã cắt ngang cậu.
Công tước Verland đã thay lại bộ quần áo mình thường mặc nhất, bên hông mang bội kiếm, đây là do quốc vương đặc biệt cho phép.
Cậu cảm thấy hôm nay công tước hơi khang khác, trong mắt còn có thứ gì trầm xuống. Nhưng Verland không nói lời nào, Khương Sở cũng không biết hắn muốn làm gì.
Vì thế cậu không đợi được câu trả lời, lại cúi đầu đọc sách.
Verland đột nhiên run rẩy nói: “Nhất định phải như vậy sao?”
Khương Sở:?
Ta như nào?
Hắn quỳ một gối trên mặt đất, trong mắt vẫn là tình yêu đến tận xương tủy như cũ, trong tầm mắt chỉ chứa được một mình cậu, không nhìn tới những thứ khác.
Hắn nói: “Bây giờ là thân vương Arnold, như vậy tiếp theo… Có phải là đến lượt ta hay không?”
Khương Sở kinh ngạc, chẳng lẽ NPC đã biết sự tồn tại của hệ thống trò chơi?
Sao hắn biết tiếp theo cậu muốn làm gì?