Tuyệt đối đừng để bị bắt được (8)

“Bệ hạ…”

“Ngài đừng chạy mà…” âm thanh của ác quỷ ở sau lưng nỉ non, “Ngài chạy rồi, ta đi đâu tìm đá quý của ta…”

Khương Sở cưỡi ngựa chạy như bay, nhíu mày càng sâu.

Tại sao còn chưa tới?

Đột nhiên, khoảng không phía trước xuất hiện ánh lửa rợp trời, như một mũi tên lửa bắn vào không trung, phát ra ánh sáng xé rách không khí, Khương Sở lúc này mới giãn mày.

Nhưng mà điều cậu không ngờ đến chính là, sau khi quản gia nghe được tiếng này, cuối cùng đã kiệt sức, bịch một tiếng rơi trên mặt đất, tung lên bụi đất đầy trời.

Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ có thể thấy đôi mắt màu đỏ không buồn không vui nhìn cậu, dường như đã mất đi nhân tính.

Sau đó nó cứ nhìn Khương Sở chạy ra khỏi tầm mắt, rồi mới nhắm hai mắt lại.

Khương Sở thở dài không thành tiếng.

Cậu không dự đoán được quản gia sẽ biến thành thế này, hơn nữa cũng không dự đoán được quản gia lại trung thành với cậu như vậy, dù biến thành quái vật cũng bảo vệ cậu. Cho đến giây phút cuối cùng, hắn đã thực hiện trọn vẹn chức trách của một quản gia.

Nếu nói đây là trò chơi, không khỏi quá chân thật.

Khương Sở đột nhiên kéo chặt dây cương, ngừng ở cách đó không xa, chậm rãi quay đầu, đôi mắt đen nhánh vô tình nhìn thân vương.

“Kết thúc rồi.”

Kỵ sĩ tinh nhuệ từ bốn phương tám hướng lao đến, trong tay cầm cung tiễn, nhắm vào thân vương ở phía xa.

Công tước Verland cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa, đi ra từ giữa những kỵ sĩ, thả lỏng mày, vô cùng vui vẻ nhìn bộ dạng chật vật của tình địch.

Hắn cười nhạo nói: “Rác rưởi.”

Arnold cười lạnh: “Nhu nhược.”

Khương Sở:…

Hai bên một lời không hợp đã bắt đầu đánh nhau kịch liệt.

Hai tình địch vốn đã ngứa mắt nhau, bây giờ lại càng ra tay độc ác hơn. Kỵ sĩ và quái vật cũng đánh vô cùng hăng, máu thịt bay tứ tung, trong mắt người chơi Khương Sở là một màn censored.

【 xây dựng không gian mạng lành mạnh, là trách nhiệm của cộng đồng 】

Khương Sở cảm thấy hôm nay mình đã ói đủ cả đời này cộng lại.

Người hầu trong lâu đài của thân vương và kỵ sĩ vừa mới biến thành quái vật không bao lâu, tuy rằng sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng cũng không đánh lại chiến thuật biển người, hơn nữa thân là ác ma, thân vương Arnold bị nước thánh của giáo hội áp chế, bọn họ sắp vào thế hạ phong.

Trước khi rời khỏi hoàng cung để đến lãnh địa của thân vương Arnold, cậu đã dặn dò công tước chuẩn bị khai chiến. Tuy rằng phần lớn bộ phận quân sự của quốc gia này do thân vương đảm nhiệm, nhưng gia tộc Verland là gia tộc mạnh nhất hiện giờ, cũng là quý tộc có thực quyền, rất dễ tập hợp quân đội.

Thời gian nửa ngày có hơi gấp, nên khi Khương Sở xâm nhập quân địch xem xét tình hình thì còn gánh thêm nhiệm vụ kéo dài thời gian.

May mà kịp.

Cậu đứng bên ngoài phạm vi hoả lực, hai bên đều có ý thức đánh nhau tránh cậu ra, một bên là bảo vệ vua một nước, một bên là bị ép buộc bởi quyền lực. Vì thế chỗ cậu trở thành một trong số ít những nơi an toàn.

Không nhân lúc này, còn có thể đi khi nào? Khương Sở nhưng không muốn ở đây xem mấy cảnh censored.

Nhưng cậu vừa có suy nghĩ này, vừa bước ra một bước, Verland và Arnold cùng nhìn sang ngay, trong mắt là kinh ngạc và tức giận đan xen.

Thế nhưng Khương Sở lại hiểu bọn họ muốn nói gì.

Arnold: Ngài ấy không muốn nhìn thấy ta đến thế sao? Ngài ấy thậm chí còn không muốn nhìn thấy ta chết!

Verland: Ngài ấy không muốn thấy ta giết hắn như vậy sao?

Khương Sở: Ta không…

Thôi, mấy người vui là được.

Cuối cùng Verland đâm kiếm xuyên ngực thân vương, Khương Sở lại thầm nghĩ thôi toang rồi.

Không đâm xuyên tim ác ma sẽ không chết, cho dù bọn họ đã tẩm nước thánh lên kiếm.

Chỉ nghe thấy Verland hô to: “Bệ hạ tránh ra!!”

Arnold vẫn luôn nhìn chằm chằm Khương Sở, sau khi bị đâm một lỗ, lập tức bộc phát sức mạnh cường đại, thoát ra khỏi kiếm trên ngực, lao về phía Khương Sở.

Khương Sở vốn đang ngồi trên ngựa, bây giờ quay đầu đã không còn kịp rồi. Cánh của ác ma cuốn theo gió tanh, nháy mắt đã đến trước mặt cậu.

Cậu ngã từ trên ngựa xuống, gáy đập trên mặt đất, suýt nữa ngất xỉu.

Cậu bị ác ma đè lên người, tay trái bị bắt lấy, ấn ở một bên đầu, tay còn lại không biết đã lấy được một mũi tên bạc từ khi nào, giờ phút này đang khó khăn đâm vào ngực ác ma.

Trong khoảnh khắc xảy ra chuyện, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.

Arnold đã không còn giống người nữa, hốc mắt hắn biến lớn, gần như đã bị màu đen bao trùm toàn bộ, làn da biến thành màu xanh lá, mạch máu màu xanh uốn lượn đẹp đẽ.


Hắn lộ ra một nụ cười bi thảm: “Tại sao… Không giết ta…”

Quốc vương vốn đã có cơ hội lấy mạng hắn trong chớp mắt, hơn nữa hắn hoàn toàn không đề phòng cậu. Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc đó, quốc vương do dự, mũi tên lệch khỏi quỹ đạo.

Khương Sở không nói lời nào.

Trực giác của cậu luôn luôn rất mạnh, nhưng lần này cậu hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm.

Cho nên trong nháy mắt cậu đã do dự.

Dù đây là trò chơi, cậu cũng không có quan niệm giết người, cho dù người trước mắt đã là ác ma.

Cậu không thể bị trò chơi đồng hóa, cũng không thể khiến bản thân mình biến thành đao phủ. Đây là quy tắc thường thức cơ bản vỡ lòng cho trẻ.

Lúc này, hệ thống lại đưa ra khung lựa chọn.

【 bạn lựa chọn câu trả lời như thế nào? 】

【A. Ta không muốn tay mình dính máu tươi B. Có phải ta đã quên mất chuyện gì hay không】

Lựa chọn thứ nhất vô cùng phù hợp với thiết lập nhân vật của quốc vương.

Nhưng lựa chọn thứ hai trông có vẻ sẽ mở thêm tuyến tình tiết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play