Tuyệt đối đừng để bị bắt được (7)

Quái vật lao về phía hai người. Bởi vì cửa phòng rất nhỏ, Khương Sở và thân vương đứng chung một chỗ, nhất thời không thể nào phân biệt được nó lao về phía ai.

Khương Sở nghĩ là về phía mình, vì đôi mắt của quái vật luôn nhìn chằm chằm cậu, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Hơi thở đầy mùi tanh tràn ra từ miệng quái vật, khuôn mặt nó dữ tợn, xấu xí, có tay chân như con người, nhưng trên cơ thể lại không có một lớp da nào, có thể nhìn thấy mạch máu rõ ràng dưới lớp máu thịt đỏ tươi, móng nhọn cào lên tường, phát ra tiếng vang chói tai, để lại bốn rãnh sâu không đều nhau.

Nhưng mà nó không với tới người đứng ở cửa.

Nó khó khăn dừng lại cách hai người khoảng một sải tay, sau đó ngửa cổ lên giống như bị thứ gì đó kìm hãm.

Thân vương bật cười: “Bệ hạ, ngài xem ta bắt ác ma cho ngài, ngài có hài lòng không?”

“Đây là thứ những kẻ ngoại đạo triệu hồi ra?” Ánh mắt Khương Sở quái lạ.

Arnold không thể nhìn ra vẻ sợ hãi trên mặt quốc vương nhỏ nên rất thất vọng. Hắn rất muốn thấy quốc vương cao quý tỏ ra hoảng hốt sợ hãi, hoặc là nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ ——

Nhưng hiển nhiên là hắn nghĩ đẹp quá, quốc vương không hổ là quốc vương, đến cả mắt cũng không thèm chớp.

“Ngươi…” Khương Sở yên lặng một lát, “Ngươi bắt được ở đâu?”

“Những kẻ ngoại đạo.” Hắn sung sướng híp mắt, “Thứ tốt bên người bọn họ cũng không ít, ngà voi, ngọc trai đen, hương liệu làm từ xạ hương, quặng sắt tinh khiết… Ngài muốn biết bọn họ thu hoạch từ đâu không?”

Nụ cười trên mặt hắn càng tươi hơn: “Ta tìm rất lâu mới tìm được manh mối.”

Ở nơi Khương Sở không nhìn thấy, bóng dáng của hắn dần kéo dài ra, tựa như mọc ra một đôi cánh dơi thật lớn.

Cái bóng vẫy cánh, sau đó chậm rãi đến gần bóng của Khương Sở.

Khương Sở lại không hề hay biết.

Cậu lạnh lùng nhìn ác ma bị trói lại, không biết đang nghĩ gì, mà ác ma mất hết sức lực vì vùng vẫy, đang dựa vào tường không biết sống chết, lộ ra nhãn cầu nhỏ quá mức bên nửa mặt phải.

Cậu từ từ siết chặt tay.

“Thân vương.” Giọng của cậu như rít ra từ kẽ răng, “Ta hỏi ngươi một lần nữa, bắt được ác ma từ đâu?”

Cái bóng trên mặt đất bỗng nhiên dừng lại, thân vương không chút khác thường, nghi ngờ nói: “Đương nhiên là bí mật hợp tác với những kẻ ngoại đạo bắt được.”

Quốc vương trẻ tuổi chậm rãi đi vào căn phòng âm u ẩm ướt, không màng nguy hiểm bị ác ma tấn công, Arnold căng thẳng, cũng tiến lên một bước:

“Bệ hạ!”

Ác ma không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm Khương Sở bằng tròng mắt màu đỏ tràn đầy tham lam và tà ác. Cậu đi đến trước mặt ác ma, giơ cao ngọn nến, chiếu sáng mình, và cả khuôn mặt của ác ma.

Trên mắt phải của ác ma, bất ngờ có một vết sẹo hình mạng nhện!

“Ngươi là ác ma thật à?”

Bởi vì quá gần ánh sáng, quái vật không thể không nhắm lại mắt phải, chỉ chừa một con mắt trái đỏ tươi nhìn lại cậu.

Khương Sở lấy trong ngực ra mũi tên bạc, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

Cậu giơ cao mũi tên, mũi tên hướng xuống, ánh bạc và ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt đen láy kia tựa như muốn xuyên thủng nó ngay lập tức.

“Tranh (một từ tượng thanh em không biết là gì :((() ——”

Cái bóng trên mặt đất bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, thân vương không thể tin được mà kêu lên: “Tại sao ——”

Dây xích đặc biệt dùng để trói ác ma, giờ phút này đứt đôi rơi trên mặt đất. Ác ma mở mắt, cánh dơi mọc ra như ngọn giáo xuyên qua, máu màu xanh lục lăn dài trên đất.

Nó đứng bên cạnh quốc vương, lộ ra răng trắng dày đặc hướng về phía thân vương.

【 Thân phận của ác ma là quản gia. 】

【 trả lời sai, giá trị tỉnh táo giảm 2%, giá trị tỉnh táo còn lại 8%】

Khương Sở:…

Quái vật trưng ra tư thế bảo vệ, kiên quyết bảo vệ cậu bằng đôi cánh của mình

Khương Sở mở to hai mắt, nhìn về phía ánh sáng chiếu lên người thân vương hắt ngược lên cửa.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng đêm nay mịt mờ không rõ, nửa ẩn nửa hiện trong mây đen, tròng mắt của thân vương đen như vảy máu.

Khương Sở chỉ mất nửa phút đã phản ứng lại.

【 Thân vương Arnold là ác ma, quản gia tuy không phải nhân loại, nhưng cũng không phải ác ma. 】

【 Trả lời chính xác. 】

“Bệ hạ thân yêu của ta…” Thân vương si mê nhìn cậu, chậm rãi đến gần cậu, “Người là viên đá quý lóa mắt nhất trên vương miện, không ai cao quý hơn người, ta theo đuổi những thứ đẹp đẽ cao quý lâu như vậy, tại sao viên đá quý này không thể thuộc về ta?”

Khương Sở nhặt mũi tên bạc từ trên mặt đất, cho hắn một ánh mắt châm chọc.

“Ngươi xứng sao?”

Đôi mắt thân vương bỗng nhiên hoàn toàn biến thành màu đen, một chút tròng trắng cũng không có, mùi máu đỏ xộc lên như đang sôi trào từ bên trong, xương cốt năm ngón tay đâm thủng da, mọc thành năm con dao sắc bén: “Của ta… Trả lại cho ta…”

Khương Sở đặt tay lên tay quản gia: “Đưa ta rời đi!”

Quản gia lẳng lặng ôm cậu phóng lên cao, trốn ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp này. Khương Sở cảm nhận được gió mạnh gào thét bên tai, đám người hầu phía dưới tất cả đều biến thành trạng thái giống quản gia, người không ra người quỷ không ra quỷ, tất cả đều nhào về phía hai người.

Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trên trán.

Thật sự thực kích thích, bị đàn quỷ đuổi giết trong game kinh dị, hỏi ra đây chính là việc không muốn trải nghiệm lần thứ hai trong đời.

Quản gia thay cậu che chắn phần lớn công kích, một tia gió mạnh xẹt qua mặt Khương Sở làm cậu rách da, lập tức chảy ra vài giọt máu tươi.

Bọn họ vẫn luôn loạng choạng trong lâu đài, nơi đây chật hẹp, rất khó thoát khỏi sự truy đuổi phía sau.

Lúc này tinh thần Khương Sở lại vô cùng tập trung, tốc độ suy nghĩ cực nhanh. Thân vương là ác ma, người hầu đều đã bị nguyền rủa biến thành quái vật, như vậy kỵ sĩ của cậu mà công tước nói đến chỉ sợ đã sớm biến thành kỵ sĩ chết, từ bên trong lâu đài cho đến cửa lớn đều đã bị chặn.

Không thể đi cửa lớn.

Nếu có thể có một cánh cửa sổ lớn hơn, hai người bọn họ đã có thể nhanh chóng thoát ra khỏi lâu đài.

Quản gia yên lặng chịu đựng công kích, thân vương không đối xử dịu dàng với hắn như đối với quốc vương, chiêu nào chiêu nấy nhắm vào chỗ chí mạng mà đánh. Trong lòng Khương Sở biết quản gia lo liệu mọi việc thay cậu, nhưng cậu không thể nói chuyện, nếu không sẽ quấy nhiễu quản gia.

Cậu đưa tay che kín một vết thương trên tay quản gia, đột nhiên nói: “Lên mái nhà.”

Quản gia nhận được mệnh lệnh, phóng về phía trước ngay lập tức. Mái nhà có một khối pha lê trong suốt rất lớn, có thể nhìn được toàn bộ bầu trời, giờ phút này ánh trăng vừa lúc di chuyển tới giữa khối pha lê, chiếu sáng gương mặt của Khương Sở như tuyết trắng.

Sau một tiếng vang lớn, khối pha lê vỡ vụn. Quái vật mang theo Khương Sở lao ra, lập tức thấy xe ngựa đợi lệnh trước cửa, mã phu khống chế con ngựa khó thuần móng trước.

Quản gia lao xuống dưới, Khương Sở được bảo vệ kín kẽ trong ngực, một hạt cát cũng không lọt, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn về phía sau.

Lúc này thân vương đã hoàn toàn không còn vẻ tuấn mỹ, hắn giống như mấy thứ quái dị trong phim kinh dị Mỹ, nhìn thêm một cái là mù luôn.

Khương Sở ghét bỏ dời mắt đi, kết quả thân vương càng tức giận hơn.

Khương Sở được đặt lên mặt đất, lập tức chạy về phía xe ngựa, xoay người lên một con ngựa, trở tay chém đứt dây thừng nối với xe ngựa.

Con ngựa khó thuần cảm nhận được trọng lượng trên người, lập tức bị chọc giận, giơ hai móng trước hí vang, muốn hất người trên người mình xuống!

Khương Sở kéo dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, lạnh lùng nói: “Yên lặng cho ta!”

Con ngựa rên rỉ vài tiếng, kỳ tích mà yên tĩnh lại. Mã phu đã nhận mệnh lệnh, lập tức vứt bỏ xe ngựa, cùng Khương Sở lao ra.

Quản gia đuổi kịp, đồng thời hơi chậm về sau một bước, hộ giá phía sau hai người.

Khương Sở quay đầu lại. Xe ngựa hoa lệ đột nhiên bị quái vật bao phủ, có lẽ là phát hiện bên trong không ai, chúng phát ra tiếng kêu phẫn nộ, mà lúc này một hàng ngựa của Khương Sở đã chạy xa.

Tuy mưa nhỏ dần, nhưng không trung vẫn u ám như cũ, ánh trăng không quá sáng.

May mắn ngựa của quốc vương quen đường.

Khương Sở bớt thời gian nhìn thoáng qua giao diện trò chơi. Tuy hệ thống nói cậu trả lời chính xác, nhưng nhiệm vụ chính vẫn không biến mất, trên giao diện của cậu vẫn là mấy chữ kia:

【 Nhiệm vụ chính: Tìm ra ác ma ẩn giấu 】

【 Trạng thái nhiệm vụ: Chưa hoàn thành 】

Tại sao chưa hoàn thành? Chẳng lẽ còn phải bắt ác ma lại mới chịu?

Cậu cau mày, suy nghĩ một khả năng khác.

Nếu hệ thống đang chơi chữ, liệu có khả năng là không chỉ có một ác ma…

Khương Sở cau mày, cất lời: “Tiếp tục.”

Lời này là nói với quản gia nói, bây giờ cậu vẫn chưa biết tên của quản gia.

Quái vật yên lặng không nói gì, mở ra đôi cánh vốn đã rách nát để bảo vệ cậu.

Bọn họ chạy thật lâu thật lâu, đêm tối dường như không có điểm kết thúc, cứ kéo dài đến phương xa vô tận. Lãnh địa hoàng gia vốn là cách lãnh địa của thân vương không xa, đi xe ngựa chưa đến nửa ngày là tới, nhưng bây giờ mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quý giá.

Có thanh âm ngược gió chảy vào tai.

“Ta phải nguyền rủa ngươi mãi mãi… Khiến ngươi trở thành viên đá quý sáng chói nhất trên vương miện của ta… Khiến ngươi và ta sống chết có nhau.” Thân vương Arnold bám dai như đỉa, như thể đang nói lời ngon tiếng ngọt chứ không phải là những lời khiến người ta rợn gáy.

Lần đầu tiên Khương Sở chửi tục trong trò chơi:

“Cái beep*——”

?

Cậu yên lặng nhìn giao diện trò chơi xuất hiện cảnh cáo: 【 xin hãy sử dụng từ ngữ văn minh, góp phần xây dựng không gian mạng lành mạnh 】, lần đầu tiên cảm thấy nó là cái thứ thiểu năng trí tuệ.

Lúc này, mã phu vẫn luôn yên lặng đột nhiên tới gần, kiên quyết nắm lấy áo choàng xanh sẫm của Khương Sở.

“Xin ngài hãy đưa nó cho tôi.”

Khương Sở lập tức hiểu được ý của gã, nhưng cậu chỉ im lặng tiếp tục chạy về phía trước.

Tính cách cậu giống nguyên chủ là một chuyện, nhưng không có nghĩa rằng cậu mang quan niệm của nơi này, không cách nào yên tâm thoải mái bảo người khác chịu chết thay mình..

Nhưng dù sao mã phu cũng đã từng luyện tập, quyết tâm giữ lấy bả vai quốc vương.

Khương Sở lạnh giọng quát: “Không cần ngươi làm như vậy!”

Mã phu gật đầu như con rối, nhưng vẫn giật lấy áo choàng của cậu, theo yểm hộ từ cánh của quản gia, gã giấu áo choàng sau người, đi qua từ bên cạnh.

Nháy mắt có hơn nửa quái vật chia ra đuổi theo mã phu.

Khương Sở nghiến răng, một lần nữa kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa trắng giống như tia chớp xông ra ngoài.

Trong số những NPC cũng có người lệ thuộc với thủ tự thiện lương trận doanh, cậu tự hỏi bản thân mình nhiều lắm thì cũng chỉ là trung lập hỗn loạn, không ngờ những người bên cạnh từng người từng người vì cậu mà người sau còn hơn người trước.

Nơi xa, con đường nhỏ chật chội trong rừng sắp được mở ra, cả một vùng đồng bằng rộng lớn chậm rãi bao phủ tầm nhìn.

Một tia sáng mới loé lên từ phía chân trời xa xăm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play