Mà tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, thậm chí cậu còn chưa kịp nín thở, nước đã sặc vào miệng.
Khương Sở che miệng lại, cảm giác một đôi tay lạnh băng ôm lấy cậu từ chính diện, nâng gáy cậu lên. Cậu cố gắng mở to mắt, lại không nhìn thấy gì cả.
—— ngay cả nước cũng không nhìn thấy, mắt cậu không thể bắt được bất kỳ tia sáng nào, hoàn toàn rơi vào bóng đêm, giống như đã mù.
Có thứ gì đó cọ vành tai cậu, tỏ vẻ oan ức, cảm giác lạnh lẽo ướt át bao trùm gáy cậu.
Khương Sở đột nhiên rùng mình.
Cậu biết mình còn đang ở dưới nước, không biết tại sao cái hồ nước này lại sâu như vậy, giống như thông sang một thế giới khác không biết tên.
Sắp ngộp thở rồi.
Khương Sở có thể cảm nhận được lồng ngực mình bị đè nén, mất đi từng chút từng chút oxy, nhưng cậu thậm chí không có cách nào nhìn thấy thứ bắt lấy mình là gì, cũng không chạm được vào thực thể, chứ đừng nói đến… ngăn cản hành động của nó.
Chỉ có dòng nước chảy qua kẽ ngón tay cậu.
Cậu khàn giọng nói một chữ “cút”, nhưng lại bị sặc nước ngay lập tức. Tuy cảm giác đau được che chắn 70%, nhưng áp lực của nước vẫn khiến cậu khó chịu đến mức co người lại.
Có người hỏi bên tai cậu “Em có đồng ý không?”
Đồng ý cái gì?
“Ta không…” Cậu còn chưa trả lời xong đã nghe thấy tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống:
【 cảnh cáo! Giá trị tỉnh táo của người chơi giảm 70%! Khi thấp hơn 0 người chơi sẽ tử vong! 】
【Giá trị còn lại : 30%】
Khương Sở từng thấy giá trị này trên giao diện trò chơi, chắc cũng tương tự như thanh máu. Chẳng qua cậu ở đây lâu như vậy mà vẫn chưa bị thương, suýt nữa đã xem nó như đồ trang trí.
Bây giờ cậu chỉ trả lời câu hỏi thôi đã bị sụt 70%?
“…%¥# em có đồng ý không?”
m thanh kia còn đang hỏi, Khương Sở vẫn mở miệng trả lời như cũ: “Ta không…”
【 Cảnh cáo! Giá trị tỉnh táo của người chơi giảm 20%! 】
Khương Sở cứ giằng co với nó như vậy.
Dù sao tắt thở chết cũng là chết, thanh máu về 0 cũng là chết, cùng lắm thì cứ nói lại một lần nữa, cậu còn sợ không được à?
“Ta không.”
Cậu trả lời rõ ràng, cảm xúc trong ánh mắt đen nhánh bị đông lại từng chút một, như bị bao phủ bởi tuyết trắng.
Thứ trong bóng đêm thở dài một tiếng, dường như đã nhượng bộ, mà cho cậu độ khẩu khí, sau đó đưa cậu lên trên mặt nước.
Nháy mắt khi trồi lên trên mặt nước, Khương Sở đột nhiên mở miệng thở dốc, hai tay bám lên thành hồ, áo choàng tắm trên người đã ướt đẫm, lỏng lẻo dính trên người.
Cậu vừa ho vừa bò từ trong nước ra, lại quay đầu nhìn, suối nước nóng đã biến thành hồ nước bình thường, độ sâu chỉ khoảng tới eo cậu.
.
Quốc vương nhỏ lại nổi trận lôi đình một lần nữa, phòng tắm chuyên dụng của quốc vương bị phong tỏa, không cho bất kỳ ai tới gần. Quốc vương còn đưa ra một yêu cầu kỳ quái, nói sau này chỉ tắm bằng vòi hoa sen.
Cậu cho rằng chỉ có dùng vòi hoa sen mới có thể bảo đảm an toàn, nhưng thời đại này chắc chắn không làm ra được loại đồ vật này, sau khi suy nghĩ kỹ càng, quốc vương cắn răng đưa ra quyết định.
Cậu không tắm nữa.
Dù sao đây cũng là trò chơi, cơ thể các kiểu đều là số liệu, sẽ không đổ mồ hôi.
Nhưng quyết định của cậu lại khiến hai hầu gái sầu rụng tóc.
“Bệ hạ, ngài không thể như thế được, bảy ngày sau ngài đã thành niên rồi…” Hầu gái lớn tuổi muốn nói lại thôi, “Điều này vô cùng không tốt cho việc ngài nhận lời chúc phúc của thần linh.”
Khương Sở mặt nghiêm túc ngồi trên ngai vàng, không để lời của hầu gái vào tai.
Tồn tại mà đến cả nước thánh và mũi tên bạc cũng không thể xua đuổi, chỉ có có thể là ác ma cao cấp, thậm chí là ma quỷ trong truyền thuyết. Cậu có linh cảm, thứ đó ẩn giấu trong ba người mục tiêu nhiệm vụ.
Nhưng chẳng đúng lúc gì cả, ban đêm ba người kia không có ai ở hoàng cung, ngay cả giáo hoàng cũng bị cậu cố ý chọc tức bỏ đi, căn bản không thể dựa vào đây để xác định thân phận.
Hơn nữa hình như ác ma kia đang theo dõi cậu, rốt cuộc theo dõi cậu từ đâu? Muốn có được thứ gì từ cậu?
Chẳng lẽ là người chơi kỳ lạ có thể chất hút quái?
Suy nghĩ của cậu càng lúc càng bay xa, hoàn toàn không chú ý rằng quản gia bình thường đứng sau lưng cậu bây giờ đã không thấy đâu.
Hầu gái trẻ tuổi nhút nhát sợ sệt cầm một đôi giày, đi một bước về phía cậu, muốn giúp cậu thay.
Một đôi tay đeo bao tay trắng bạc ngăn cô lại. Công tước đi tới từ phía sau, dịu dàng nhìn quốc vương: “Để ta giúp ngài thay.”
“Ai cho ngươi vào?” Quốc vương nhỏ cau mày, rụt người về phía sau: “Quản gia đâu? Không phải ta đã nói không cho phép ai vào quấy rầy hay sao?”
Verland nói: “Ta cũng không thấy quản gia.”
Trong mắt quốc vương có chút ngoài ý muốn, giống như vô cùng hoang mang, mà công tước đã quỳ một gối, thật cẩn thận nắm lấy chân cậu, giúp cậu mang giày vào.
Chân cậu có khung xương cân xứng, chỉ có một lớp cơ rất mỏng, sau khi mang giày lại càng thon dài hơn. Công tước giúp cậu thắt dây giày xong, quốc vương nhỏ liền rụt chân về ngay.
“Mấy ngày nay ngươi làm gì?” Cậu bọc mình vào trong áo choàng xanh biển to rộng, từ trên cao nhìn xuống phía hắn.
Công tước lại hiểu lầm cậu đang quan tâm mình, ôm ngực nở một nụ cười tràn ngập tình yêu: “Không thể bảo vệ bên cạnh bệ hạ mấy ngày, ta cảm thấy vô cùng có lỗi.”
“Ta chỉ bị vài việc vặt ở lãnh địa quấy rầy mà thôi, thuận tiện lấy được một phần mật báo.”
“Mật báo?”
Verland dùng ánh mắt ý bảo có người xung quanh. Khương Sở sau khi tự hỏi thì chọn vẫy lui những người khác, sau khi hầu gái rời đi còn đóng cửa lại.
“Bệ hạ,” hắn vô cùng nghiêm túc, còn có chút hưng phấn không rõ, “Thân vương Arnold đã bắt đầu đóng quân rồi.”
Quả nhiên, người không an phận đã bắt đầu hành động trước.
Khương Sở dự kiến sớm hay muộn thì thân vương cũng sẽ chĩa mũi dùi vào hoàng gia, không ngờ lại sớm như vậy. Hơn nữa theo lời Verland, thân vương vứt bỏ tín ngưỡng, đầu phục ác ma, tất cả kỵ sĩ của hắn đều bị ác ma nguyền rủa, biến thành quái vật.
Lúc này đây, vậy mà thân vương còn có tâm trạng mời cậu đến lâu đài của hắn, hắn muốn tặng cho quốc vương một món quà khó có được.
Hôm nay mưa bay bay. Khương Sở lại ngồi trên xe ngựa một lần nữa.
Không ai ngăn cản cậu, công tước cũng chỉ mỉm cười nhìn cậu rời đi. Khương Sở cảm thấy hơi quai quái, cuối cùng viết một bức thư xin lỗi khá mất tự nhiên (stundere á chị thay được thì thay), xem như cúi đầu với giáo hoàng, để hắn giúp mình giám sát công tước.
Chuyện giám sát tình địch không lý nào không đồng ý, giáo hoàng rất nhanh đã hồi âm đồng ý với cậu, kèm theo bức thư còn đưa cho cậu một mặt dây chuyền, trên mặt dây treo một vương miện nhỏ được làm từ pha lê nhiều màu rực rỡ.
Giống như cửa sổ hoa rực rỡ màu sắc của giáo đường, dưới ánh mặt trời cũng có thể thấy “Thần tích”.
Xe ngựa phi như bay đến lâu đài của thân vương.
Không giống lần trước, lần này Khương Sở một không dẫn theo hầu gái, hai không dẫn theo kỵ sĩ, chỉ có mã phu bảo vệ sự an toàn của cậu, lúc cần thiết mã phu có thể chịu chết vì quốc vương, là một cảm tử quân ưu tú.
Hành động lần này của cậu quá liều. Nhưng chỉ có cách mạo hiểm, cậu mới có thể lấy được những gì mình muốn.
“Hệ thống, dự báo thời tiết.” Cậu triệu hồi ra giao diện trò chơi.
Tối nay trời đầy mây.
Cậu vô cùng nghi ngờ công tước và thân vương ăn ý với nhau đến một mức độ nào đó, nhưng Giáo Hoàng không tham gia, vậy tại sao, có thể là do bọn họ cảm thấy giáo hoàng là một biến số, khiến bọn họ lỗ sạch vốn. Điều này có thể có liên quan đến thân phận của hắn (giáo hoàng), cũng có thể liên quan đến sự dối trá của hắn.
Cho nên tạm thời mà nói, bước đầu loại trừ khả năng giáo hoàng là ác ma, trở thành NPC duy nhất trước mắt cậu có thể tin tưởng.
Đương nhiên, cậu tin rằng liên minh giữa công tước và thân vương không có khả năng vững chắc, có thể công tước muốn đâm thân vương hai nhát hơn, dù sao thì công tước cũng đã lén mật báo với mình, nhắc nhở chuyện thân vương đang đóng quân.
Cậu rất tò mò, thân vương sẽ dùng cách gì để đâm công tước hai nhát.
Xe ngựa cao quý xuất hiện từ trong màn mưa, con ngựa kiêu ngạo khó thuần lúc này lại yên tĩnh lạ thường. Lâu đài thật lớn mở ra tầng tầng lớp lớp cửa, khiêm tốn mời vị khách cao quý.
Một bàn tay trắng lạnh lẽo vén rèm, người trong xe ngựa cũng không muốn tạo ra cảm giác thần bí, nhanh chóng lộ ra danh tính của mình. Áo choàng dày nặng màu xanh sẫm uốn lượn trên mặt đất, khiến cho thân hình của quốc vương trở nên nhỏ bé hơn.
—— tuy rằng nhỏ bé, nhưng lại là một con dao găm tẩm kịch độc.
“Yến hội?” Quốc vương trẻ tuổi nhướng mày, “Sao ta lại không biết yến hội lại yên tĩnh như vậy?”
Thân vương đứng ở bậc thang, hơi khom người, vươn tay với cậu, tâm trạng đang rất tốt: “Đương nhiên là bởi vì ngoài bệ hạ ra, không ai có tư cách nhận lời mời của ta.”
Quốc vương nhỏ ngó lơ tay hắn, lập tức lách qua người hắn.
Arnold cũng không giận, thực tế bây giờ không gì có thể chọc tức hắn, điều khiến tâm trạng tốt lên là quốc vương vừa đi vào lâu đài.
Chính điện được trang trí bằng châu báu và dụng cụ ăn bằng bạc lóa mắt, trên tường treo tranh sơn dầu của các gia trưởng đời trước của gia tộc này, mắt họ đồng loạt nhìn về phía cửa lớn, phía dưới là hai cái bàn thật dài, rượu vang trong suốt chảy tầng tầng lớp lớp từ tháp ly pha lê xuống, trông xa hoa mà trác táng.
“Trông cũng được.” Khương Sở cười xảo trá, “Có chút hương vị nhà giàu mới nổi.”
Thân vương lập tức đen mặt.
Khương Sở cảm thấy năng lực chọc tức của mình lại tăng lên, khá là vừa lòng. Dù sao cậu cũng không tới để hưởng thụ.
Không biết tiếng nhạc violon truyền tới từ đâu. Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy hai người hầu trong góc, máy móc kéo đàn violon.
Câu muốn qua xem cho rõ, lại bị thân vương ngăn cản.
“Nếu ngài không có hứng thú với thứ gì, vậy để ta đưa ngài đi xem quà đi.”
Quốc vương đi được vài bước: “Lâu đài mua gương mới rồi à?”
Thân vương không hiểu gì dừng bước: “Đúng vậy.” không lẽ không cho dùng gương sao?
“Ta không muốn nhìn thấy, đập hết đi.” Cậu bắt đầu kiếm chuyện.
Nụ cười trên mặt thân vương suýt thì không giữ nổi nữa, nhưng vẫn gọi người hầu đi đập gương.
“Còn nữa, nơi có nước đều phong tỏa, kể cả suối phun trong đình viện.”
Thân vương hít sâu một hơi, cũng làm theo.
“Ngài còn yêu cầu gì nữa?”
“Hết rồi.” Khương Sở tâm tình sung sướng rất nhiều, “Thất thần làm gì? Dẫn đường đi, quà của ta đâu?”
Thân vương không cười nổi nữa, miễn cưỡng đáp một tiếng, sau đó đi trước dẫn đường.
Hiện tại thì kiếm chuyện với NPC thế mà lại trở thành một trong số những niềm vui ít ỏi của cậu.
Hai người dừng bên ngoài một căn phòng, hình như nơi này nằm ở tầng sâu nhất, hai bên cửa đốt hai ngọn nến, chiếu sáng vết máu loang lổ trên cửa.
Sau khi cửa mở, thân vương Arnold đột nhiên cười sung sướng: “Đây là quà ta tặng ngài, con mồi ta bắt được bằng cách tàn nhẫn nhất.”
Bị treo trên tường, ngực bị đinh xuyên, máu màu xanh lục ào ào không ngừng chảy ra, khuôn mặt dữ tợn, có móng vuốt sắc và răng bén nhọn.
Khương Sở đổ mồ hôi lạnh.
Vậy mà là ác ma bám vào bên ngoài cung điện nhìn chằm chằm cậu đêm hôm đó.
Mà điều khiến mọi người không ngờ, chính là sau khi nhìn thấy Khương Sở, ác ma đột nhiên phát ra tiếng rít chói tai, thoát khỏi trói buộc trên tường, lao về phía hai người.