Trái tim Khương Sở lập tức nảy lên: “Đập vỡ.”
“Đập vỡ ngay lập tức.”
Hai hầu gái liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn tuân theo mệnh lệnh của quốc vương.
Nhưng sự thật cho thấy, cậu đã yên tâm quá sớm, ban đêm vẫn là thời điểm nguy hiểm nhất trong game kinh dị.
Khi cậu ở hành lang, nhìn thấy bóng đen quái dị bám trên cửa sổ, suýt nữa vỡ ra.
Thứ bám trên cửa sổ, giống người mà lại không giống người, nó có một cái miệng rộng quái dị, lộ ra răng nanh và đầu lưỡi dài trong miệng, móng vuốt cắm sâu vào tường, ánh mắt toát ra tham lam ác ý.
Nhưng khi cậu chớp mắt, quái vật kia đã biến mất.
Từ khi cậu bước chân vào lãnh địa của thân vương Arnold, cảm giác bị theo dõi này luôn tồn tại, không ngờ tới là loại quái vật xấu xí này đang theo dõi cậu.
“Bệ hạ?” Hai hầu gái khó hiểu mà nhìn cậu.
“Không có gì.” Khương Sở bất động thần sắc buông tay.
Trong tay của cậu có một mũi tên bạc lấy từ chỗ giáo hoàng, có thể đánh chết ác ma.
Đã xảy ra chuyện như thế này, không còn tâm trạng tắm rửa gì, cậu cho người hầu lui hết, tự về phòng.
Sau đó cậu nằm trên giường mãi cho đến nửa đêm vẫn không có chuyện gì xảy ra, trong đầu cậu luôn đan xen người trong gương giao lưu không lời với cậu, và cảnh tượng bóng đen quái dị bám lên cửa sổ. Đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng cậu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đêm nay thật bình yên, không xảy ra chuyện gì cả.
Cậu cảm thấy nước thánh khiến quái vật kia không thể vào, người trong gương tạm thời không biết là thứ gì, cũng không biết nó có thể xuất hiện bằng cách khác hay không, tóm lại giống như một quả bom hẹn giờ.
Những ngày sau đó cũng sóng yên biển lặng, không xảy ra chuyện ma quỷ gì, công tước có mấy ngày biến mất khỏi tầm mắt Khương Sở, nghe nói đang xử lý chuyện ở lãnh địa của mình.
Nhất thời bên cạnh cậu thế mà chỉ còn lại một NPC quan trọng.
Theo cảm nhận của Khương Sở, giáo hoàng vẫn kín tiếng nhất, tuy cũng biểu hiện tình yêu với cậu, nhưng hắn vẫn luôn rất kìm nén, khi chỉ có hai người họ thì hắn vẫn luôn rũ mắt.
Có đôi khi, ngay cả hầu gái của cậu cũng phải cảm thán: “Tình cảm tương tư đơn phương của giáo hoàng điện hạ đáng thương quá.”
Nghe thấy những lời này, câu trả lời của Khương Sở là lật sách sang trang.
Đáng thương? Chắc là vậy.
Nhưng cậu vẫn rất ghét giáo hoàng, cảm xúc này vô cùng kỳ lạ, cậu luôn cảm thấy giáo hoàng… dối trá.
“Ngài nghĩ gì vậy?” đôi mắt trăng tròn màu bạc mỉm cười nhìn cậu, một đôi tay rút mất sách của cậu.
Quả nhiên quốc vương nhỏ bị chọc giận: “Trả lại cho ta, ai cho phép ngươi lấy?”
Giáo Hoàng nhấp môi cười nói: “Đọc sách ở chỗ tối không tốt cho mắt.” Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp như vậy.
Quốc vương nhỏ đạp lên giày nhung hươu màu xanh đậm đứng lên mới miễn cưỡng cao đến cằm hắn, vươn tay lấy lại sách của mình, xoay người ngồi lại chỗ cũ, còn dành thời gian trợn mắt với hắn.
Louis bật cười lắc đầu.
Hắn nhìn bìa sách trên tay Khương Sở, là một quyển sách giới thiệu về giáo đường khung đỉnh pha lê hoa cửa sổ, nhân tiện hỏi: “Bệ hạ có hứng thú với phép lạ(*) sao?”
*Phép lạ (Thần tích) [神迹]: Dùng để chỉ hành động của các vị thần, Phật; các hiện tượng siêu nhiên, những điều vượt quá khả năng của người phàm, đặc biệt là trong phép thut phù thủy và tôn giáo.
MÁi vòm của nhà thờ thông thường sẽ được bao phủ bởi pha lê rực rỡ, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, có thể tạo thành hiệu ứng rực rỡ và bắt mắt, dù là ngắm nhìn hay cầu nguyện đều khiến tâm tình bình tĩnh, bởi vậy được vài tín đồ xưng là phép lạ.
Khương Sở phất phất sách trong tay: “Trong sách nói, phép lạ tắm mình trong ánh trăng sáng sẽ càng thần thánh hơn ư?”
Louis mỉm cười gật đầu: “Ngài muốn xem không?”
“Ngươi có thể đưa ta đi xem?” Ánh mắt của quốc vương nhỏ lộ ra chút tinh ranh.
Ánh mắt của Louis không thể giấu nổi sự dịu dàng: “Chỉ cần ngài muốn.”
Khóe miệng quốc vương nhỏ cong cong: “Vậy tối nay.”
Cậu tốn công bày ra tư thế này cả buổi trưa, cuối cùng cũng khiến hắn chú ý đến bìa sách trong tay mình, mới nhân đây lái qua chủ đề này.
Tuy giao diện của trò chơi này rất rườm rà, nhưng ít ra vẫn có chức năng dùng được, đó là dự báo thời tiết và nhiệt kế.
Tối nay chắc chắn trời đầy mây.
Giáo Hoàng cầm ấm trà bạc nhỏ xinh trong tay, trà màu xanh biếc trà rơi vào trong chén. Khương Sở nhấp một ngụm trà, lại bắt đầu rảnh rỗi sinh nông nổi: “Nước thánh không uống được hả?”
Tay Louis run lên, rơi vài giọt nước trà ra bàn, hắn ngẩng đầu lên sắc mặt cổ quái: “Tuy là nước thánh…”
Khương Sở cũng nhìn hắn, muốn xem hắn sẽ nói gì.
“Nhưng nó… Cũng chưa từng tẩy uế được.” Louis nói.
Khương Sở:?
Đây là từ ngữ nên xuất hiện trong văn hóa thời đại này sao? Tẩy uế? Lấy gì tẩy uế, nước javen à?
“Ta còn một câu hỏi.” Khương Sở dựa vào đệm mềm, nghịch mũi tên bạc trong tay, “Thứ này sản xuất hàng loạt được không?” Cậu đang suy nghĩ đến việc cấp cho mỗi người trong hoàng cung một mũi tên.
Giáo hoàng không hề tức giận với câu hỏi của cậu: “Đương nhiên là không thể, mũi tên bạc có thể giết chết ác ma, giáo hội cũng chỉ có hai mũi, một mũi khác đã gãy.”
“Vậy nó có thể giết chết thứ không tồn tại không?” Khương Sở nói, “Ý ta là, không có thực thể.”
“Linh hồn à?” Giáo Hoàng suy nghĩ, mỉm cười cho đáp án khẳng định.
“Nếu là linh hồn tà ác, đương nhiên có thể giết chết, ngài chỉ cần nhắm ngay tim là được.”
Quốc vương nhỏ vô cùng hài lòng với câu trả lời bài, nhấp một ngụm trà hắn pha, sau đó cậu đứng lên, định rời đi.
Cũng chính vào lúc này, đột nhiên trước mắt cậu là một khoảng mơ hồ, không thể không chống lấy cái bàn mới không ngã, chén trà tinh xảo rơi trên mặt đất vỡ tan.
“Bệ hạ?”
Trước khi ngủ say như chết, cậu chỉ nghĩ là không thể ngủ trước mặt NPC chủ chốt!
Nhưng cậu không có cách nào ngăn cản, có căm hận thì cũng thế. Cuối cùng cậu chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay lạnh băng.
Khi chứng ngủ rũ phát tác, Khương Sở rất ít khi nằm mơ, càng khỏi phải nói đến chuyện gặp ác mộng.
Nhưng lần này cậu lại nằm mơ.
Cậu mơ thấy mình bị nhốt trong trò chơi, một đống thứ không biết là gì vây quanh cậu, nói muốn ngủ với cậu muốn kết hôn với cậu còn muốn ôm cậu một cái, cậu muốn rời khỏi trò chơi, kết quả phát hiện trò chơi không có nút đăng xuất!
Không có nút đăng xuất, nghĩa là cậu không có cách nào rời khỏi trò chơi.
Điều kỳ lạ là, hệ thống chỉ biết nhắc nhở tin tức trò chơi bắt đầu rao gả cô dâu trong đầu cậu, âm thanh thấp một quãng tám, nghe u oán đến lạ, Khương Sở sởn tóc gáy.
Sau đó bằng ý chí kiên cường, lần đầu tiên cậu chủ động thoát ra khỏi giấc ngủ!
Cậu ngồi ở ghế dài trong thư phòng, vẫn chưa tỉnh lại hẳn, miệng khẽ nhếch, ngơ ngác thở dốc.
Trên người cậu là một cái chăn lông ngỗng màu xám, còn có một chiếc áo choàng đỏ trắng đan xen, như sợ cậu bị cảm lạnh. Bên ngoài trời đã tối, cậu ngủ một phát từ chiều đến tối.
Tâm trạng của cậu vô cùng không tốt, tay đỡ trán. Vốn định xác nhận xem Giáo Hoàng có phải ác ma hay không, kết quả bây giờ chắc chắc không kịp, lần sau cũng không biết khi nào không có ánh trăng, hơn nữa cũng rất khó tìm được lý do ở riêng với hắn.
Cậu ngủ chẳng đúng lúc gì cả.
Trong phòng đột nhiên sáng lên, một ngọn nến xuất hiện ở cách đó không xa, chiếu sáng người ngồi sau bàn.
“Bệ hạ, ngài ngủ có ngon không?” Louis cầm sách trong tay, lúc này đang ngẩng đầu nhìn về phía cậu, đôi mắt thâm thúy như thể có thể đem người chết đuối.
Bây giờ Khương Sở mới cúi đầu, phát hiện áo choàng trên người mình là của Giáo Hoàng.
Cậu hơi bất ngờ khi đối phương không rời đi. Nhưng rất nhanh cậu đã nhớ ra mình muốn làm gì, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng giờ phút này vừa vặn tới rồi chính phía trên, phát ra mỏng manh phát sáng, một đám mây đen lớn ập đến, ngay lúc này, che phủ hoàn toàn ánh trăng.
Đất trời tối thui.
Khương Sở quay đầu nhìn người nào đó, ngay lúc này đối phương lại quay lưng lại.
“Giáo hoàng.” Giọng nói của Khương Sở bình tĩnh, “Ngài đang làm gì vậy?”
“Hửm? Sao thế?” Hắn lật một trang sách.
“Ngươi quay lại, nhìn ta.”
Bóng dáng giáo hoàng đột nhiên cứng đờ, Khương Sở càng nghi ngờ hơn, trong lòng cũng bắt đầu cảnh giác, lặng lẽ nắm lấy mũi tên bạc.
Cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, có bất đắc dĩ và không nói rõ được.
Khương Sở càng cảnh giác, hơn nữa chuẩn bị đăng xuất trò chơi bất cứ lúc nào.
… Cậu muốn qua màn không phải giả, nhưng tiền đề là không để lại bóng ma tâm lý, tuy rằng sau khi rời khỏi thanh tiến độ về lại không thì rất đáng tiếc.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, giáo hoàng quay lại.
—— vẫn là đôi mắt vàng nhạt như trước.
Khương Sở nhắm mắt, không thể nói là thất vọng hay là thả lỏng.
NPC lại đột nhiên mở miệng: “Ngài đang thất vọng? Tại sao nhìn ta lại thất vọng?”
Khương Sở cảm thấy có người đang ép sát, giọng nói lạnh lùng vang lên phía trên.
“Ngài muốn nhìn thấy ai?” Hơi thở lạnh lẽo dần dần tới gần, “Ngài nhìn thấy ai ở ta?”
Khương Sở mở to mắt, đối diện với hắn, lúc này đây hai người dựa rất sát nhau.
Nhưng cậu rất bình tĩnh, chỉ coi là NPC lại bắt đầu lên cơn.
“Là công tước, hay là thân vương? Hay là nói, còn có người khác?” Louis dần dần tới gần.
【 ngài lựa chọn ai? 】
【A. Thân vương B. Công tước C. Những người khác 】
Dấu chấm hỏi của Khương Sở chắc lại tràn ra ngoài màn hình. Này cũng có thể chọn???
Obsidian trong mắt quốc vương nhỏ nhiễm phẫn nộ, như thể cậu đang tức giận tột độ. Giáo Hoàng đang chờ quốc vương bảo hắn cút, nhưng ngay sau đó quốc vương lại bật cười.
“Đương nhiên là ta —— nghĩ tới quản gia của ta.”
Giáo hoàng không nói gì, nhìn như cũng bị đáp án của cậu làm cho bất ngờ.
Sắc mặt hắn kỳ lạ, tựa như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn cậu thật kỹ, sau đó xoay người rời đi.
Khương Sở nhìn qua cửa sổ thấy một chiếc xe ngựa của giáo hội rời khỏi hoàng cung, mới buông rèm xuống.
Hai hầu gái tiến vào nhắc cậu tắm gội. Hầu gái nhỏ tuổi lo lắng nói: “Lúc nãy hình như giáo hoàng điện hạ rời đi vô cùng tức giận…”
Quốc vương không để ý: “Kệ hắn, ta cố ý đó.”
“…” Hai người liền không hỏi nữa.
Chọc NPC tức bỏ đi, còn loại trừ được một người tình nghi là ác ma, quan trọng hơn là trong hoàng cung không có gương, vẩy nước thánh, quỷ không vào được, chỉ cần cậu không ra ngoài, nói chung là cũng an toàn, bây giờ tâm trạng của Khương Sở đang rất tốt.
Bể tắm dành riêng cho quốc vương là một suối nước nóng nhân tạo, bên cạnh còn đặt ly pha lê tinh xảo và rượu vang, đồ trang trí và đèn chùm lộng lẫy.
Khương Sở từ chối hầu gái hầu hạ, tự mình thay áo tắm, sau đó cho tay vào nước thử độ ấm.
Cậu không thể nhìn được đáy nước. Cậu đang nghi ngờ tại sao một cái bể tắm lại sâu như vậy, đột nhiên cảm thấy trong nước có người đang nhìn cậu.
Cậu cúi đầu, trong nước phản chiếu ảnh cậu, mà bóng dáng kia đang cười liếm khóe miệng.
Khương Sở lập tức rút tay về, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Dưới nước có thứ gì bắt được cổ tay cậu, kéo cậu xuống nước.