Người trong gương giống cậu như đúc, tóc và lông mày vàng nhạt, khi không cười trông rất lạnh lùng, giống một bức điêu khắc tinh xảo lạnh nhạt, nhưng khi bực bội, obsidian(*) trong ánh mắt có cảm xúc rất phong phú.
(*)Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.
Nói chung là để tả màu đen á mí bạn
Tựa như có một ngọn lửa bướng bỉnh, rõ ràng có thể dập tắt dễ dàng, nhưng lại có năng lượng đáng sợ có thể thiêu đốt tất cả.
Vô cùng khiến người ta muốn chiếm hữu.
Quốc vương còn hơi kinh ngạc, môi bị lạnh thành màu hoa hồng, vì bị kéo gần, chóp mũi cậu nhẹ nhàng chạm vào mặt gương.
Duỗi đầu lưỡi ra là có thể liếm được.
Nhưng cậu không được phép lại gần hơn một bước.
Khương Sở kịp thời chống lên mặt gương, nửa người trên dùng sức, cố gắng kéo mình ra xa, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cút…”
Người trong gương không nói được, cứ cười như vậy, trông rất thành thạo.
Mà Khương Sở chỉ cách xa mặt gương thôi cũng đã quá sức.
Cậu ý thức được rất có thể mình sẽ bị kéo vào, mãi mãi không ra được. Thật ra Khương Sở khá sợ ma quỷ, chẳng qua từ trước đến nay cậu che giấu rất kỹ, chưa bị ai phát hiện.
Đột nhiên, trong đầu cậu chợt lóe lên: “Arnold?”
Người trong gương chỉ sững sờ trong nháy mắt, sau đó buồn cười nhìn cậu, tiếp tục thong thả nhưng kiên định dồn lực lên mặt gương.
Xem ra không phải thân vương rác rưởi.
Người trong gương gần như mất hết kiên nhẫn, vươn tay còn lại, ôm chặt lấy eo cậu.
“Rầm ——” tiếng gương vỡ vụn vang lên vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Khương Sở nằm trên mặt đất, giằng co với người trong mảnh vụn. Tóc vàng nhạt rơi trên vai xuống, dừng trên mặt gương, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp chứa đầy lửa giận và lạnh lùng, giống băng tuyết lạnh thấu xương của Bắc Cực.
“Rốt cuộc ngươi là thứ gì?”
Người trong gương không trả lời, dường như biết không thể kéo cậu vào, dứt khoát buông eo cậu ra, bắt lấy năm ngón tay cậu kéo vào trong gương mặt, hôn đầu ngón tay cậu.
Khương Sở nổi hết cả da gà.
Chắc là mất luôn cánh tay này quá.
Người trong gương cảm giác được đầu ngón tay cậu run rẩy, đột nhiên buông cậu ra, hé miệng làm khẩu hình với cậu: Ngày mai tìm em.
Ánh nến trong phòng đột nhiên sáng lên. Khương Sở nhìn vết thương trên tay do gương cắt trúng, hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại.
Người hầu đột nhiên bị gọi vào, ngơ ngác nhìn cậu. Quốc vương khoác áo choàng màu xanh lỏng lẻo, trong mắt ẩn chứa băng sương, nói với bọn họ:
“Ta không muốn thấy bất kỳ một tấm gương nào.” Quốc vương vừa ngang ngược vừa tùy hứng hạ lệnh, “Đập vỡ tất cả gương ở đây!”
Người trông giống quản gia nơm nớp lo sợ mở miệng: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì…”
“…” Khương Sở híp mắt nhìn về phía quản gia.
“Việc này phải hỏi chủ nhân của ngươi.”
Cậu thừa nhận cậu có chút đánh cược, hôm nay tạo áp lực cho thân vương và khiến con quỷ kia cút xa một chút, cậu cần đạt được một trong hai.
*
Sáng sớm hôm sau, Khương Sở chọn trở lại hoàng cung.
Thân vương Arnold vô cùng tiếc nuối, tựa như còn muốn giữ cậu lại một lát, im bặt không nhắc gì về việc đêm qua cậu đập vỡ hết gương trong lâu đài.
“Ngài thật sự không muốn ở lại thêm một thời gian sao?” Hắn tiếc nuối nói: “Ta còn nghĩ rằng ngài đồng ý để ta dẫn ngài đi một chuyến tham quan lãnh địa.”
“Nếu ngươi thật sự cống hiến hết mình cho ta.” Người trên xe ngựa kéo rèm ra, nhìn hắn từ trên cao.
“Đương nhiên là sau này ta sẽ đến xem.”
Arnold nhìn quốc vương ngạo mạn, trái tim điên cuồng đập loạn xạ, trong mắt có sự cuồng nhiệt mãnh liệt, chỉ chứa đựng duy nhất người trước mặt.
Hắn cười khàn: “Vâng, bệ hạ của ta.”
“Điện hạ Arnold.” Công tước cưỡi ngựa tới, giọng nói vô cảm, “Ngài cần phải trở về.”
Hai người âm thầm giằng co, cuối cùng thân vương nhún vai, dẫn đội kỵ sĩ của mình rời đi.
Hai hầu gái tinh thần nhìn qua thì ổn, nhưng vẫn còn sợ hãi trong lòng, dọc đường đi còn oán giận hành vi thô lỗ của người hầu trong lâu đài, không có phong phạm quý tộc gì cả.
Khương Sở dựa vào cửa sổ, tự hỏi thứ quỷ dị trong gương hôm qua.
Rốt cuộc đó là ác ma hay là quỷ khác? Chẳng lẽ thật sự giống như công tước nói, lâu đài đã bị nguyền rủa, nên ban đêm gặp quỷ?
Vậy tại sao chỉ theo dõi mình cậu?
Ngón tay cậu chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn, biểu hiện nội tâm bất an của cậu.
Từ khi cậu tiến vào trò chơi lúc nào cũng cảm giác được sự quỷ dị, nhưng cậu lại không thể nào xuống tay. Bây giờ cậu thật sự muốn qua ải để xem xem câu chuyện này rốt cuộc là gì.
Sau khi về tới hoàng cung, cậu liền tìm tới Giáo Hoàng. Nếu có thể xưng là giáo Hoàng, như vậy chắc chắn có nghiên cứu về tồn tại của ác ma linh tinh, Khương Sở hoàn toàn ôm suy nghĩ mèo mù vớ phải cá rán dò hỏi Giáo Hoàng.
Không ngờ Giáo Hoàng thật sự cho cậu một đáp án khẳng định.
“Giáo hội lưu giữ rất nhiều nước thánh, ta sẽ bảo giáo chủ đem đến.” Giáo Hoàng có một đôi mắt vàng kim, khi hắn dịu dàng nhìn một người, khiến người ta cảm giác như đang tắm trong ánh sáng thần tháng, như thể chúa đang dùng mắt truyền lời.
Nhưng tín đồ không thể nhìn được chân dung của giáo hoàng, ngay cả vào ngày sám hối, giáo hoàng cũng chỉ nghe thành viên hoàng gia xưng tội.
“Có tác dụng thật sao?” Khương Sở nhịn không được đưa ra nghi ngờ.
“Nếu chỉ là nguyền rủa và ác ma bình thường, nước thánh có thể khiến bọn chúng mất mạng ngay lập tức.” Giáo Hoàng mỉm cười trả lời.
Giáo Hoàng chỉ nói nửa câu, nhưng hai người đều là người thông minh, ngẫm lại là biết ngay, chỉ sợ đối với tồn tại khủng bố hơn, hiệu quả của nước thánh cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng loại tồn tại này gần như không có khả năng xuất hiện. Cứ nhìn những kẻ ngoại đạo để triệu hoán ma quỷ cao cấp mà xem, đã phải bắt rất nhiều người hiến tế, khả năng còn chưa thành công, nên biết là rất khó.
Công tước ở bên cạnh lẳng lặng nghe, nghe vậy lập tức nói: “Nếu lâu đài của thân vương bị nguyền rủa, có thể mượn cơ hội này thu hồi quyền lực của hắn hay không?”
“Không, không thể cho hắn biết.” Khương Sở chậm rãi buông tay, “Ta hy vọng chuyện hôm nay, các ngươi không được phép tiết lộ một chữ nào ra ngoài.”
NPC kia quá khôn khéo, bây giờ “quốc vương” lại âm thầm hợp tác với hắn, khó bảo đảm hắn sẽ không lợi dụng nguyền rủa ngược lại. Vậy cậu đã ở thế hạ phong.
Giáo hoàng được giữ lại hoàng cung. Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói, ai cũng không đề cập tới lời nói tàn nhẫn ở phòng xưng tội, quan hệ nhìn bên ngoài tương đối hòa hợp.
Để thanh lọc nguyền rủa có khả năng tồn tại trong hoàng cung, giáo hoàng trở thành người duy nhất có thể đi vào phòng ngủ của quốc vương.
Khương Sở còn cảnh giác với đồ vật của mình mà hắn động vào, nhưng cậu nghĩ sai rồi, ngôn ngữ hành vi cử chỉ của giáo hoàng khá phù hợp với thiết lập tính cách, tựa như một cái máy đi ban phát ánh sáng thánh.
Chưa đến một tuần, trừ quốc vương, tất cả sinh vật biết động đậy trong hoàng cung cơ bản đều bị giáo hoàng vĩ đại nhân từ bắt được.
Điều khiến Khương Sở cảm thấy khiếp sợ chính là, con cú mèo vừa nhìn thấy cậu đã cắn ngón tay cậu, lại ngoan ngoãn vô tội trước mặt giáo hoàng.
Quốc vương cảm thấy hoang mang, quốc vương cảm thấy vô lý.
Sau khi quản gia đem cú mèo đi, đứng phía sau chờ cậu đọc thư. Khương Sở lại đột nhiên gấp thư lại, bảo hắn tiến đến.
Quản gia cúi đầu đi tới.
“Tại sao ngươi luôn cúi đầu?” Giọng nói của quốc vương trẻ tuổi vang lên trên đỉnh đầu, “Ngẩng lên.”
Quản gia run rẩy ngẩng đầu lên. Khương Sở thấy trên mắt phải của hắn có một dấu vết mạng nhện, như khâu mắt hắn lại, khiến nửa khuôn mặt của hắn trông vô cùng dữ tợn.
【 đối với vết thương kỳ lạ của quản gia, bạn chọn: 】
【A. Dò hỏi vết thương B. Mời giáo hoàng chữa trị cho hắn 】
【 xin hãy chú ý, lựa chọn khác nhau sẽ cung cấp manh mối khác nhau, xin hãy lựa chọn cẩn thận】
Cũng chính là nếu dò hỏi vết thương, sẽ không có cách nào chữa trị cho quản gia sao?
Cậu cẩn thận nhìn đáp án, sau khi cân nhắc thì chọn A.
“Dấu vết trên mắt ngươi là chuyện gì?” cậu hỏi.
Quản gia kinh sợ, tựa hồ không ngờ quốc vương sẽ quan tâm mình, vội vàng quỳ xuống nói: “Là… Nguyền rủa.”
Cũng là nguyền rủa? Khương Sở thu hồi ánh mắt: “Không thể mời giáo hoàng chữa trị sao?”
Quản gia chua xót nhưng vui mừng nói: “Bệ hạ ngài đã quên rồi sao? Là ngài cứu tôi từ trong tay dị giáo đồ, cho tôi cuộc sống mới, đây là… nỗi nhục tôi từng khuất phục ma quỷ, nên tôi từ chối chữa trị.”
“Bệ hạ, nghe nói ngài cũng chứng kiến nguyền rủa ở lâu đài của thân vương.” Đồng tử hắn hơi co lại, cả khuôn mặt có vẻ càng khủng bố, “Ngài ngàn vạn phải cẩn thận.”
“Ngươi đã từng gặp ác ma chưa?” Khương Sở híp mắt.
Quản gia lắc đầu, sau đó cúi đầu xuống, có chút ủ rũ: “Vô cùng tiếc nuối…”
“Ác ma giảo hoạt, tham lam, âm hiểm, bọn họ giỏi che giấu và ngụy trang, càng miễn bàn vị khủng bố nhất tồn tại trong bọn chúng.”
“Nghe nói chỉ có một biện pháp có thể phân biệt bọn chúng.”
Ánh mắt Khương Sở ngưng lại, biết manh mối mấu chốt đã tới.
Quản gia thấp giọng mở miệng: “Nghe nói… Khi ánh trăng hoàn toàn biến mất, đôi mắt của ác ma sẽ biến thành màu đỏ tà ác.”
Khuôn mặt lạnh lùng của quốc vương nhỏ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, như phong lan chậm rãi nở rộ trong đêm tối.
“Ta biết rồi.” Cậu chậm rãi nói, “Ta sẽ tìm người chữa trị cho ngươi, đây là mệnh lệnh, không được từ chối.”
*
Đã biết cách phân biệt ác ma, tiếp theo chính là tìm cơ hội nhìn thấy đôi mắt.
Lúc không có người, Khương Sở viết lên giấy những NPC tiếp xúc chặt chẽ với mình.
Thân vương, công tước, Giáo Hoàng, quản gia hư hư thực thực bị nguyền rủa, hai hầu gái đơn thuần trung thành.
Sau đó cậu lại gạch tên quản gia và hầu gái.
Cậu càng có khuynh hướng hai NPC này chỉ là người dẫn dắt nhiệm vụ, nhiệm vụ chính xoay quanh ba người trước.
Cùng với đó, muốn phán đoán ba người trước có phải ác ma hay không càng khó khăn, cưỡng bách mệnh lệnh khả năng hiệu quả cực nhỏ, cần thay đổi suy nghĩ.
Cậu dành một ngày trong thư phòng, muốn tìm thêm tin tức về ác ma và những kẻ ngoại đạo.
Rất lâu về trước, sau khi tạm nghỉ học ở trường, cậu chỉ có thể ở nhà một mình đọc sách, đây trở thành một trong những sở thích hiếm hoi của cậu, bởi vậy đọc xong những quyển sách này không mấy khó khăn, điều đau đầu duy nhất là hầu như cậu không thu hoạch được gì.
Xem ra cũng không thể dùng phương pháp khác thường để giải câu đố.
“Bệ hạ, ngài nên đi tắm gội rồi.” Hai hầu gái đi vào nhắc nhở cậu.
Khương Sở ngẩng đầu lên khỏi sách, xoa xoa đôi mắt, đuôi mắt hơi đỏ lên. Thì ra trời đã tối.
Nghĩ đến trời tối, cậu lập tức hỏi hai hầu gái: “Gương trong hoàng cung đã dọn đi hết chưa?”
Hai hầu gái liếc nhau: “Gương trong nhà tắm… vẫn chưa dọn đi.”