Thân vương Arnold mời cậu cùng dùng bữa tối. Khương Sở xác định bây giờ chắc chắn hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ mới miễn cưỡng đồng ý.
Thân vương không chống lại hoàng gia chắc chắn không phải là giả, chẳng qua hắn muốn đoạt được hoàng quyền, đồng thời còn muốn đạt được quốc vương.
Khương Sở tin rằng, thiếu niên quốc vương đã khó chịu với hắn từ lâu, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ chơi chết hắn.
Nhưng thật đáng tiếc, quyền lực quốc vương của cậu vẫn quá ít, cơ bản dựa vào sự trung thành của công tước đối với cậu.
Bò bít tết do đầu bếp của thân vương làm có hương vị rất ngon. Khương Sở vốn hơi lo lắng phải ăn sốt tiêu đen, nhưng khi bò bít tết được đưa lên, vậy mà lại rưới sốt cà chua.
Dù sao cậu đã tiếp nhận thiết lập lộn xộn của nơi này, cũng không muốn tự hỏi tại sao thời trung cổ sẽ xuất hiện sốt cà chua tinh luyện. Hơn nữa món này lại rất hợp khẩu vị, như thể là làm riêng cho cậu.
“Quả nhiên ngươi thích ăn.” Thân vương treo trên mặt nụ cười hứng thú, tràn ngập ám chỉ: “Ta cố ý trộm đầu bếp từ hoàng cung đến.”
“Ta nghĩ thế này.” Tính xâm lược trong mắt hắn không thèm che giấu, liếm khóe miệng, “Sớm hay muộn sau này ngươi sẽ ở đây mãi mãi, chi bằng…”
Khương Sở cười lạnh một tiếng, đột nhiên đứng lên.
Arnold nghi hoặc nhìn cậu.
Cậu nâng ly rượu thủy tinh đế cao, rượu vang màu đỏ dưới ánh đèn gần như trong suốt, mà cậu lại tiến lên một bước, tưới rượu lên đầu thân vương.
Chất lỏng màu đỏ chảy từ đuôi tóc xuống, làm ướt vạt áo cầu kỳ. Arnold còn chưa kịp phản ứng lại, kinh ngạc nhìn cậu.
“Ngươi nằm mơ đi.” Cậu châm chọc, “Trong mơ cái gì cũng có.”
Thân vương thấp giọng cười, lấy khăn ăn lau đuôi tóc, chủ động xin lỗi: “Xin lỗi, bệ hạ tôn quý.”
“Là ta thất lễ rồi.”
Hắn ngoài miệng xin lỗi thì nhanh, nhưng hiển nhiên trong mắt viết: Lần sau ta còn dám.
Khương Sở bắt đầu tự hỏi có nên đập luôn ly rượu lên đầu hắn hay không.
Nhưng nếu chọc giận NPC này, cậu không được lợi.
“Bệ hạ.” Hắn thấp giọng cười nói: “Ta yêu ngài, không có ai yêu ngài hơn ta.”
Tâm trạng Khương Sở không tốt, cũng không muốn để tâm trạng người khác tốt. Cậu nổi ý xấu, nghĩ ngay tới công tước, mở miệng nói: “Công tước có thể vì ta mà hiến linh hồn cho ác ma, ngài có thể làm gì?”
Quả nhiên sắc mặt của thân vương nháy mắt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lạnh băng, như một bức tượng không có sức sống.
Một ngọn nến trên vách tường đột nhiên tắt mất, trong phòng yên tĩnh đáng sợ.
“Điều ngài vừa nói là sự thật?” Âm thanh hắn trầm thấp mà quái dị, “Ngài không tin ta mà chọn tin công tước?”
Khương Sở không biết ác ý từ đâu chui vào làn da cậu, nhất thời khiến cơ thể cậu run rẩy.
Lúc này trước mặt cậu xuất hiện một hệ thống lựa chọn:
【 Bạn chọn tin tưởng ai? 】
【A. Công tước Verland B. Thân vương Arnold C. Không tin ai hết 】
【 chú ý: Lựa chọn của ngài đưa ra manh mối khác nhau, xin hãy lựa chọn cẩn thận 】
Khương Sở nhấn xuống chọn C.
Khi cậu xem sự lựa chọn, thân vương cũng nhìn cậu, dường như đang đợi đáp án của cậu.
Nói thật, cảm giác của cậu với công tước tốt hơn một chút, thấy công tước vô cùng trung thành với quốc vương, nhưng Arnold thì chưa chắc, tại sao cậu phải tin tưởng một người rất có thể sẽ tạo phản?
Nhưng nếu lựa chọn tương ứng có thể mở khóa manh mối riêng, cậu càng muốn có được manh mối về thân vương, sự hiểu biết của cậu đối với NPC này thật sự quá ít.
Do dự một lát, cậu vẫn chọn B.
Trên mặt Arnold lập tức giống như băng tuyết tan rã, mỉm cười: “Đương nhiên là ngài tin tưởng ta, dù sao thì trước mặt ngài ta chưa bao giờ che giấu điều gì, ngài hoàn toàn có thể tin tưởng ta.”
Khương Sở nghĩ thầm đúng là ngươi chẳng thèm che giấu gì cả.
“Xem ra ngài cũng phát hiện sự khác thường của công tước đại nhân…” Những lời này hắn còn chưa nói xong, vậy mà như phát rồ dừng lại.
“Verland làm sao?” Khương Sở nhịn không được nói.
Arnold lại cười mà không nói, người hầu hầu hạ hắn lau lau khô tóc, tiện thay một cái áo khoác khác, lại ngồi trở lại bàn.
Hắn vẫy lui gần ba mươi người hầu phụng dưỡng quốc vương, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng đứng đắn.
Khương Sở thầm nghĩ, cuối cùng cũng bắt đầu nói vào ý chính.
“Bệ hạ.” Khuôn mặt hắn nghiêm túc, hạ giọng: “Thời gian trước ngài bảo ta điều tra những kẻ ngoại đạo… Ta đã bắt được vài người, nhưng tình hình không khả quan.”
Khương Sở không nghĩ tới thì ra thân vương lén lút vậy là do đang giúp quốc vương làm việc.
Thấy cậu rũ mắt không nói, Arnold tiếp tục nói: “Ta phát hiện trên lãnh địa của ta có một chỗ tụ tập, tuần trước ta đã phá hủy chỗ đó, nhưng ta cũng phát hiện bọn họ đang tiến hành hoạt động tà ác.”
Hắn lấy trong quần áo ra một tờ giấy gấp, giao vào tay cậu: “Bọn họ đang chuẩn bị một loại nghi thức hiến tế trinh nữ thuần khiết, hình như muốn triệu hồi ác ma.”
Nghe được hai chữ ác ma, Khương Sở lập tức nghĩ tới nhiệm vụ chính.
Xem ra đây là manh mối, ác ma đột nhiên có quan hệ mật thiết với những kẻ ngoại đạo, nói không chừng có thể theo con đường này tìm được nhiều manh mối hơn.
Quốc vương nhìn nội dung trên giấy, trên mặt càng lúc càng giận dữ.
Một lát sau cậu ném giấy lên bàn: “Tuy ta không tin thần linh.”
Cậu lộ ra răng nanh tuyết trắng, như đang khát máu con mồi: “Nhưng ai cho phép bọn họ giẫm đạp lên tín ngưỡng hoàng gia?”
Thân vương Arnold lập tức nói: “Ngài muốn ta làm thế nào?”
“Tìm được người đứng sau, bắt hết tất cả những kẻ ngoại đạo còn lại.” Quốc vương lạnh lùng ra lệnh, “Nếu bọn họ muốn phụng dưỡng ác ma, đem bọn họ hiến tế cho ác ma đi.”
Ánh mắt Arnold nồng cháy nhìn cậu, ngọn lửa trong mắt càng cuồng nhiệt, hắn cúi đầu: “Xin tuân theo mệnh lệnh của ngài.”
“Còn có, phái thêm người bảo vệ các thiếu nữ chưa chồng.”
Hả? Thân vương kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Sở vẫn đang bình tĩnh.
Nhưng hình như quốc vương không định giải đáp thắc mắc của hắn, dùng khăn ăn lụa lau miệng, lập tức rời khỏi bàn ăn.
Dường như cậu nghe thấy người sau lưng cười một tiếng rồi mới nói: “Tuân mệnh.”
“Cũng xin quốc vương bệ hạ chớ quên lời hứa của mình.” Arnold nhắc nhở.
Khương Sở tùy ý gật đầu, kỳ thật căn bản không định thực hiện lời hứa gì.
Cũng không phải cậu hứa, có liên quan gì đến Khương thụ nhân ta??
Ban đêm trở nên tối đen, ngay cả lãnh địa ngoài lâu đài cũng gần như không nhìn thấy ánh sáng. Lúc này Khương Sở mới cảm thấy không có đèn điện bất tiện như thế nào.
Hắn từ người Cậu đi dạo có người hầu theo sau trong lâu đài, một lát đã cảm thấy chán.
“Bệ hạ?” Verland nhìn Khương Sở chậm rãi đến gần, “Sao ngài lại ở đây?”
“Tùy tiện đi dạo.” Cậu trả lời.
Verland vì thế cũng không hỏi, chậm rãi đi cùng cậu.
“Ngài có thể nói cho ta, bữa tối hôm nay thân vương đã nói gì với ngài không?” Verland đột nhiên mở miệng hỏi.
【 Đối với sự thỉnh cầu của công tước, bạn chọn: A. Giấu giếm B. Nói thật 】
【 Chú ý: Lựa chọn của bạn đưa đến manh mối khác nhau, xin hãy lựa chọn cẩn thận】
Lần này cậu không hề do dự chọn A. Bây giờ không thể xác định ai là ác ma, sao cậu có thể hoàn toàn tin tưởng hắn?
Nụ cười của công tước trở nên vô cùng khó coi: “A… Ta biết rồi, thì ra ta vẫn không đáng được bệ hạ tin tưởng.”
“Nhưng bệ hạ à, ngài nhất định phải cẩn thận.” Hắn hạ giọng, “Nghe nói trong lâu đài này có ma, chính là bởi vì… Thân vương đã bán linh hồn cho ác ma.”
Khương Sở:?
Tình huống gì đây?? Thân vương đưa ra manh mối nói công tước rất khả nghi, công tước cho cậu manh mối bảo thân vương có quan hệ với ác ma, vậy rốt cuộc ai mới là thật?
Lúc Verland nói chuyện có thể nghe thấy tiếng nghiến răng: “Thân vương đã có mưu đồ gây rối ngài từ rất lâu rồi.”
Khương Sở: Ta biết.
Ta không mù mà.
Một chủ một tớ khó có được giây phút bình thản bên nhau, rất nhanh tiếng chuông trên tháp lại vang lên, âm thanh trống rỗng kéo dài truyền vào tai Khương Sở, cậu cau mày ôm ngực, đột nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh.
“Ngài muốn nghỉ ngơi sao?” Verland hỏi cậu, “Ta đưa ngài về phòng.”
【… Ta #¥T&… Tìm được ngươi…】
“Ngươi có nghe thấy có người đang nói không?” Khương Sở hỏi.
Verland dịu dàng nhìn cậu, cho rằng cậu mệt quá: “Không có ai nói cả, bệ hạ, ta đưa ngài về phòng nghỉ ngơi thôi.”
“Không cần.” Cậu xoa mi tâm, “Để người hầu đưa ta đi là được.”
Hắn chỉ có thể thất vọng rời đi.
Khương Sở đi thẳng về phòng, cậu biết mức độ nghiêm trọng chứng thích ngủ của mình, nếu không muốn ngủ trên sàn nhà lạnh băng suốt đêm, tốt nhất là cậu nên nhanh chóng trở lại phòng.
Trước mắt cậu càng ngày càng mơ hồ, như sương mù phủ kín, đèn pha lê và tranh sơn dầu treo ở hành lang càng nhìn không rõ, tiếng nói của người hầu cũng trở nên hỗn loạn.
Sau đó cậu rơi vào giấc ngủ sâu.
*
Lần nữa tỉnh lại, cậu phát hiện mình nằm trong phòng, đã thay đồ ngủ.
Là người hầu giúp cậu thay? Cậu xoa đầu ngồi dậy, nhìn trời bên ngoài còn chưa sáng.
Chứng thích ngủ có điểm xấu, đó là cậu có khả năng rơi vào ngủ sâu bất kỳ lúc nào, thời gian ngủ có dài có ngắn, có thể là một giờ, cũng có thể là một ngày, dài nhất không quá một tuần. Đến giờ cậu sẽ tự tỉnh, không buồn ngủ nữa, tựa như chưa từng ngủ.
Quả thực như một quả bom hẹn giờ.
Cậu không hy vọng ở thời điểm mấu chốt đột nhiên ngất xỉu, ví dụ như khi bị quỷ đuổi giết.
Chung quanh rất lạnh lẽo, đây không phải là nhiệt độ nên có của một căn phòng. Khương Sở xuống giường, sờ soạng ngực mình một chút, cảm giác tim đập nhanh còn chưa biến mất.
Cậu thắp nến, hai chân trơn bóng giẫm lên thảm lông cừu màu trắng, nương theo ánh nến, cậu thấy rõ thứ đặt ở mép giường.
Là một tấm gương.
Gương lớn đến mức có thể chứa được một người, tạo hình cổ xưa, trên khung khắc hoa văn phong phú, giống cổng lớn nhà thờ.
Tuy nhìn sơ qua thì thấy bình thường, nhưng một khi cậu nhìn vào chính mình trong gương, sẽ cảm thấy vô cùng xa lạ, càng run rẩy.
Chắc chắn đây không phải thứ tốt lành gì. Khương Sở ấn tay lên mặt gương, trực giác nói cậu phải đập vỡ gương.
Trong gương phản chiếu hình ảnh cậu, tóc dài vàng nhạt vương trên vai, mi mục thâm thúy diễm lệ, lộ ra cổ trắng thon dài, ngón tay cũng thon dài, còn quý phái hơn cả nhẫn ngọc bích cậu đeo.
Nhưng cảm giác “nó” thật sự rất xa lạ.
Yên lặng hồi lâu hệ thống đưa ra một lựa chọn vô cùng kỳ cục:
【 Gương cổ phản chiếu hình ảnh của bạn 】
【 Bạn chọn: A. Hôn môi người trong gương B. Cắn yết hầu nó 】
Khương Sở:??? Hệ thống điên rồi sao?!
Không chờ cậu phản ứng lại, chỉ thấy “bản thân” trong gương cong cong khóe môi, tay chậm rãi luồn vào giữa những kẽ ngón tay cậu.
Dùng sức, cùng cậu mười ngón đan vào nhau.