Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

[NPC]: Chương 2


2 năm

trướctiếp


Tuyệt đối đừng để bị bắt được (2)

Điều vô cùng hiển nhiên là quốc vương bệ hạ không muốn đi.

Nhưng không đi thì không được, nếu muốn tìm ra ác ma ẩn giấu, đương nhiên phải xuống tay từ người thường xuyên tiếp xúc với nguyên chủ, nếu không đi, chắc chắn không tìm thêm được manh mối gì.

Khương Sở lại cảm thấy trò chơi sẽ không thiết lập ác ma là người thường, nếu không thì chắc cậu tìm cả đời cũng không thấy.

Bây giờ cậu cảm thấy trò chơi này có hơi quai quái.

Cậu và công tước Verland đang ngồi mặt đối mặt với nhau trong xe ngựa. Xe ngựa của quốc vương rất rộng, hai người ngồi vẫn còn rộng, thậm chí để tránh cho quốc vương phản cảm, đã ngồi khác bên với cậu.

Khương Sở giả vờ nhìn ngoài cửa sổ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được công tước đang nhìn mình chằm chằm, rất cẩn thận, lại mang theo nóng bỏng không thèm che giấu.

Đầu cậu lại bắt đầu đau.

Không phải bảo là châu Âu trung cổ không cho phép chơi gay hả? Tại sao quốc vương còn chưa hạ lệnh thiêu chết bọn họ nhỉ, chẳng lẽ hắn thích cảm giác “được” người người mơ ước?

Rất nhanh cậu đã biết được nguyên nhân.

Sau khi trở lại hoàng cung, cậu mới phát hiện quốc vương này chỉ là bù nhìn, chính sự do công tước Verland quản lý, tôn giáo thần quyền bị giáo hoàng nắm trong tay, quân vụ được giao cho thân vương Arnold.

Khó trách tính tình của quốc vương nhỏ lại tệ như vậy, nếu là cậu cậu cũng nổi điên.

Khương Sở ngồi trong thư phòng của mình, tay cầm một quyển tiểu sử hoàng gia, hiểu được sơ sơ tình hình hiện tại.

Tên đầy đủ của quốc vương đương nhiệm là Hill Holland, con trai độc nhất của quốc vương đời trước. Không phải là cựu quốc vương thủy chung nên chỉ có một hoàng hậu và một đứa con, mà ngược lại, hắn phong lưu thành tánh, không tính con rơi con rớt bên ngoài, hắn có ba đứa con gái tám đứa con trai, tất cả đều từ những hậu phi khác nhau.

Nhưng bất hạnh thay, các con của hắn liên tiếp bị đầu độc, con gái cũng bị gả đi xa, đến khi cựu quốc vương ngu ngốc nhận ra, hắn chỉ còn lại đứa con duy nhất là Hill năm ấy mới tám tuổi.

Cựu quốc vương biết mình không còn nhiều thời gian, vội vội vàng vàng truyền lại ngôi vị cho Hill, lúc này mới giữ không để ngôi vị hoàng đế bị người ngoài cướp mất. Nhưng hắn không biết như vậy vừa hay đúng ý những người đó, Hill trở thành một hoàng đế bù nhìn, một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt.

Nhưng quốc vương nhỏ cũng có chút bản lĩnh, không chỉ bình bình an an lớn lên, mà còn chậm rãi thu hồi quyền lực.

Ngay lúc cậu định tra một ít tài liệu về thân vương, thì nghe thấy có người gõ cửa, cậu nói: “Vào đi.”

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm đi đến, khom người với cậu: “Bệ hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Khương Sở tùy ý gật gật đầu, cũng không nhìn y, xoay người sang chỗ khác đặt sách lại chỗ cũ, người đàn ông lại cúi người, rời khỏi phòng.

Rất nhanh đã có hai hầu gái khác đến, mỉm cười ngọt ngào với cậu, nói cho hắn các nàng là hầu gái tùy tùng, cùng quốc vương đi thị sát.

“Quản gia bảo chúng tôi đến đón ngài.” Hầu gái trông khá là trầm ổn nói.

Khương Sở lý nào lại phản đối.

Chỉ là ngoài ý muốn cậu lại thấy công tước đứng trước xe ngựa, mỉm cười chờ đợi cậu.

Công tước dạo này nhàn vậy hả??

Cậu đã tra tư liệu, biết công tước không phải là quản gia, vốn không cần theo hầu bên cạnh quốc vương, chưa nói đến Verland còn là một công tước có thực quyền, hắn phải quản lý một lãnh địa lớn.

“Tại sao ngươi lại ở đây?” Quốc vương nhíu mày.

Verland chậm rãi nói: “Ta vô cùng lo lắng cho an nguy của quốc vương, thân vương Arnold cũng không phải người có thể ở chung, ta muốn hộ vệ bên người quốc vương.”

Khương Sở: Ta cảm thấy ngươi đi theo mới nguy hiểm.

Verland: “Để ta đánh xe cho bệ hạ.”

Khi hắn nói những lời này không hề có một chút bất mãn nào, ngược lại còn cảm thấy một công tước đánh xe ngựa cho quốc vương vô cùng vinh quang.

Khương Sở:… cậu cảm thấy mình cần nói chuyện với người bình thường.

Verland thật sự đánh xe ngựa, đương nhiên, xe ngựa của quốc vương còn có một đội kỵ sĩ bảo vệ, cậu ngồi bên trong cũng khá an toàn.

Hai hầu gái cũng ngồi trên xe ngựa. Hai người đều sụp mi thuận mắt, nhưng khi cửa xe vừa đóng lại, vẻ mặt các nàng đều trở nên lo lắng.

“Bệ hạ vất vả quá.” Hầu gái nhỏ tuổi hơn đau lòng nói: “Buổi sáng mới đi nhà thờ về, buổi chiều đã phải chạy tới lãnh địa của thân vương, còn chưa được nghỉ ngơi nữa.”

“Được rồi.” Hầu gái lớn tuổi hơn trách mắng: “Để bệ hạ tranh thủ nghỉ ngơi, đừng làm ồn.”

Hầu gái nhỏ tuổi thế mà lại không sợ quốc vương, lo lắng nhìn về phía cậu: “Bệ hạ không thể không đi sao? Ai cũng biết thân vương Arnold không chống lại ngài…”

Hầu gái nhỏ tuổi bắt đầu ríu rít nói chuyện, Khương Sở liền nghe.

Tốt quá, lúc này cậu con đang lo chưa kịp tra tài liệu, bây giờ đã có người giúp cậu bổ sung thiết lập.

Theo lời hầu gái, huyết thống của thân vương Arnold cũng không cao, hắn là một quý tộc có xuất thân thường dân, nhưng hắn tham vọng khống chế phần lớn quân quyền, sau khi được phong làm thân vương, càng đối đầu từ xa với hoàng gia.

Các anh em của Hill bị đầu độc, chắc chắn có bút tích của hắn, chẳng qua hiện tại bọn họ không có chứng cứ.

Cho nên quốc vương mới không yên tâm hắn, nhân cơ hội này đi thị sát lãnh địa của thân vương.

Khương Sở đã không thèm để ý những giả thiết lung tung rối loạn này kia, bây giờ cậu chỉ thấy vui, xem ra thân vương này là người bình thường.

Chỉ cần không thích cậu là được, cậu không muốn chơi trò chơi tình yêu khủng bố đâu.

Hai hầu gái hầu hạ quốc vương từ nhỏ, là người thân cận với cậu nhất sau cựu quốc vương. Các nàng không nơm nớp lo sợ cậu như những người khác, ngược lại còn cung cấp rất nhiều tình báo.

Hầu gái nhỏ vén rèm lên nhìn thoáng qua, buồn bã nói: “Haiz, sao đã tới rồi.”

Hầu gái lớn tuổi quát lớn: “Hạ rèm xuống.” Sau đó chuyển hướng sang Khương Sở: “Bệ hạ, ngài cứ nghỉ ngơi một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi ngài.”

Ngón tay Khương Sở vuốt viên ngọc bích trên quyền trượng: “Không cần.”

Khi người bên trong nói chuyện với nhau, người bên ngoài cũng nói, hơn nữa Khương Sở nghe rất rõ ràng.

“… Kia là xe ngựa của quốc vương bệ hạ sao…”

“Trời ơi, tại sao bệ hạ đến lãnh địa của thân vương…”

“Sao chỉ mang có mấy kỵ sĩ vậy? Ít người thế làm sao bảo vệ được sự an nguy của quốc vương chứ!”

Khương Sở:…

 

Còn có người tuyệt vọng nói: “Nếu quốc vương bị giết ở lãnh địa của chúng ta, dân thường như chúng ta xong đời rồi!”

Khương Sở:…

 

Đáng sợ như vậy á?

Càng nghe bên ngoài miêu tả, cậu càng cảm thấy khả năng Arnold chính là ác ma, trong lòng không khỏi bắt đầu cảnh giác.

Xem ra quan hệ giữa vị thân vương này và hoàng gia đúng là không tốt. Nhưng có người lòng muông dạ thú nào mà không muốn lật đổ hoàng quyền chứ?

Đến cả việc đầu độc sát hại trữ quân còn làm được, biết đâu thật sự dám khiến cho quốc vương mất tích trên lãnh địa của hắn.

Khương Sở cũng hơi hối hận tại sao không mang thêm kỵ sĩ tới. Nhưng tuy cậu căng thẳng, trên mặt lại không biểu lộ ra, ngược lại hai hầu gái gấp đến mặt mũi trắng bệch.

Xe ngựa tiến vào một lâu đài rộng lớn, lập tức có người hầu đến nghênh đón. Xuyên qua cổng thành tối tăm dài đằng đẵng, người hầu dẫn quốc vương vào bên trong.

Giờ phút này công tước không ở đây, kỵ sĩ bị yêu cầu ở lại bên ngoài, Khương Sở cảm thấy không được đảm bảo an toàn, chậm chạp không bước.

Cậu nhìn người hầu bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Tại sao thân vương không đích thân ra đón?”

Người hầu cung kính cúi người, trả lời: “Điện hạ đã chờ ngài ở phòng ăn.”

Quốc vương không nhượng bộ: “Chẳng lẽ kỵ sĩ của ta không xứng được vào cùng ta?”

Người hầu khó xử. Kỵ sĩ bình thường đúng là không có tư cách, nhưng kỵ sĩ của quốc vương thì có.

Hơn nữa vị quốc vương này vẫn là…

 

Nhưng nhỡ khiến thân vương không vừa ý…

Người hầu rùng mình, sắc mặt trắng bệch, nhất thời cũng không biết phải xử lý thế nào mới ổn thỏa.

“Quốc vương bệ hạ không cần lo lắng.”

Người hầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức lui về một bên, một người đàn ông cười khanh khách đi xuống cầu thang.

Dung mạo hắn , cũng là người anh tuấn hiếm thấy, không hề thua kém công tước, chỉ là không cung kính với quốc vương chút nào: “Ngài có thể yên tâm tiến vào, ta tuyệt đối sẽ không làm gì ngài.”

Đầu lưỡi hắn đảo quanh trong miệng, khàn giọng cười nói: “Ít nhất hiện tại sẽ không.”

Khương Sở lại nhìn ra một ý khác rất rõ trong mắt hắn: Phải đến khi ta hoàn toàn chiếm ngài làm của riêng.

Khương Sở:…

Loại trò chơi này làm sao qua màn được?? Mô tả trò chơi cũng đâu có nói là sẽ có ba tên tâm thần đâu


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp