Lưu ý trước khi đọc: Mình sẽ để thống nhất đại từ nhân xưng ngôi thứ 3 cho NPC nam là ‘hắn’ để tránh lộ trùm cuối nha các bạn. Tác giả viết rõ ràng lắm, không sợ bị nhầm đâu.
Vài phút trước, Khương Sở còn ở nhà xem giới thiệu một con game kinh dị.
Nghe nói đây là game kinh dị đứng đầu hiện nay, với tốc độ phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật đương thời, nhà phát triển game hoàn toàn đã có thể khiến game trở nên vô cùng chân thực, vì thế mà đã có vô số người yêu thích cảm giác mạnh vào trải nghiệm cảm giác kích thích chân thật.
Trò chơi này là quà mà em gái tặng cho cậu. Cậu mắc hội chứng người đẹp ngủ trong rừng vô cùng nghiêm trọng, luôn hôn mê vô ý thức không kiểm soát được, mà đối với bệnh của cậu, trình độ khoa học kỹ thuật trước mắt lại bó tay không có cách nào, chỉ có thể giảm triệu chứng, không thể trị dứt điểm. Ý của em gái là cho cậu chịu nhiều kích thích, có lẽ có thể giảm bớt buồn ngủ.
Tuy không cảm thấy phương pháp này sẽ có tác dụng hơn y học, nhưng dù sao cũng là ý tốt của em gái, cậu cứ đăng nhập thử.
Vì thế mà bây giờ cậu đang ở trong trò chơi.
Trước mặt cậu là một cánh cổng cổ xưa, kiên cố, bên trên khắc hoa văn hoa lệ, khung làm từ kim loại màu đồng cổ, giống như kiến trúc châu Âu thời Trung cổ.
Kiến trúc sau cổng lớn là một nhà thờ tháp nhọn, được xây dựng theo phong cách Baroque. Trên tháp phủ đầy rêu xanh, màu sắc âm u như máu đọng, vài con quạ đen lảng vảng xung quanh, tạo cho người ta cảm giác không thoải mái.
Thiếu niên quý tộc mặc trang phục quý phái thanh lịch đứng ở cửa, lộ ra góc nghiêng xinh đẹp, mũi cao thẳng, khuôn mặt thờ ơ, tóc và lông mày trắng nhạt, giống như tia nắng ban mai, chỉ có đôi mắt là đen như màn đêm.
Áo choàng màu xanh hoa lệ của cậu dính bùn đất, lại không ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu chút nào, tay cậu cầm quyền trượng khảm ngọc bích, biểu lộ thân phận cao quý.
“Quốc vương bệ hạ.” Một người đàn ông mặc trang phục quý tộc màu đen tiếp cận cậu, giúp cậu cởi áo choàng một cách tự nhiên, “Ngài nên đến phòng xưng tội rồi.”
Khương Sở yên lặng đánh giá hắn.
Nhìn phong cách trang phục ở đây, hẳn là lấy bối cảnh châu Âu thời Trung cổ, nhưng từ trang phục lại không thể xác định được đây là thế kỷ nào.
Người đàn ông lại hiểu nhầm sự im lặng của cậu, hỏi: “Bệ hạ, ngài lại không muốn đi sao?”
Khương Sở không biết tính cách nhân vật của mình như thế nào, đành gật đầu theo.
Ánh mắt người đàn ông lộ ra ý cười cưng chiều, thế mà lại quỳ một gối xuống giữa sự theo dõi chăm chú của đám đông, nắm lấy tay phải của Khương Sở, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu: “Ngài đúng là một quốc vương bệ hạ tùy hứng.”
Khương Sở không quen bị người khác đụng vào, lập tức thu tay.
Cậu cau mày nói: “Đừng đụng vào ta.”
Người đàn ông không để ý sự xa cách của Khương Sở, thậm chí có thể nói, hắn đã quen, nhưng hắn vẫn quỳ một gối hướng về Khương Sở, thành kính nói: “Nếu ngài có bất kỳ bối rối gì, thân là công tước ta không thể thoái thác tội của mình, ta nguyện hiến linh hồn ta cho ác ma, chỉ mong giải quyết được phiền não của ngài.”
Ánh mắt hắn sáng rỡ, tràn ngập tình yêu: “Nhưng nếu vì ngài tùy hứng, bỏ lỡ chúc phúc của thượng đế, ta không thể tha thứ cho chính mình.”
Quốc vương nhỏ cáu kỉnh nhìn hắn không nói một lời, chắc chắn là tức giận rồi.
Quốc vương của hắn, ngay cả tức giận cũng khiến người ta thần hồn điên đảo như vậy.
Khương Sở thăm dò rõ ràng tính cách của nguyên chủ, đại loại là nhị thế tổ(*), bị coi như quốc vương mà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, gần như là bị chiều hư.
(*)Nhị thế tổ(二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Cậu còn chưa quên game mà mình tiến vào là một con game kinh dị, trong loại trò chơi này, nhị thế tổ chính là đối tượng bay màu sớm nhất.
Vậy thì dễ rồi. Khương Sở mặt không cảm xúc mà nghĩ, ít nhất cậu sẽ không lòi đuôi lúc diễn.
Cậu quay đầu đi về phía nhà thờ.
“Ngơ ra đó làm gì?” Khương Sở quay đầu liếc mắt nhìn hắn, thái độ lạnh nhạt.
“Tại sao không giúp ta mở cửa?”
Công tước sửng sốt trong chốc lát, lúc này mới mỉm cười tiến lên, giúp cậu mở cửa ra.
Đội kỵ sĩ của quốc vương không thể vào nhà thờ, ngay cả ngựa cũng không được phép tiến vào, vì vậy chỉ có vài người hầu và công tước được cho phép đi cùng.
Công tước cụp mi rũ mắt chờ quốc vương đi qua trước mặt hắn, nhưng khi quốc vương lướt qua hắn, lại hơi ngừng lại, nói bên tai hắn một câu:
“Lần sau còn dám nói không với ta, ngươi cứ cút xéo đi.”
Cổ họng công tước căng chặt, không biết là kích động hay căng thẳng. Khương Sở không để ý đến hắn nữa, tự mình đi vào trong.
Cậu đi lang thang không mục đích trong nhà thờ, khắp nơi đều có nữ tu sĩ hành lễ với cậu, xem ra quốc vương này cũng làm người khác ấn tượng khá sâu sắc, hơn một nửa người nhìn về phía cậu với ánh mắt mang theo sợ hãi.
Thấy cậu đi dạo cũng đủ rồi, lúc này công tước mới tiến lên một bước, dịu dàng nói: “Bệ hạ, Giáo Hoàng đang chờ ngài ở phòng xưng tội.”
Khương Sở hơi nghiêng đầu: “Vậy ngươi dẫn đường đi.”
Công tước mỉm cười đồng ý, cũng không nghi ngờ tại sao quốc vương không biết đường đến phòng xưng tội, tận chức tận trách dẫn đường, rất nhanh đã đến một căn phòng tương đối đơn giản.
Hắn giải thích: “Vào ngày Sám hối, nhà thờ sẽ mở cửa tiếp nhận tất cả tín đồ, các tín đồ sau khi cầu nguyện thường sẽ đến phòng xưng tội sám hối tội lỗi của mình. Hôm nay để nghênh đón bệ hạ, việc mở cửa đã kết thúc sớm.”
Khương Sở gật nhẹ đầu: “Vậy ngươi có thể đi vào không?”
Công tước mỉm cười lắc đầu: “Chỉ có bạn đời của ngài mới có thể cùng ngài đi vào, ta không… đủ tư cách.”
Mấy từ cuối cùng dạo trong miệng một vòng, cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Khương Sở giao quyền trượng cho hắn, đi vào phòng một mình.
Phòng không có cửa sổ, chỉ có vài ngọn nến, trông vô cùng tối tăm. Ở cuối có một cánh cửa sổ nho nhỏ, bị thanh gỗ ngăn cách, phía dưới cửa sổ nhỏ có một cái lỗ đen, nhìn có vẻ vừa lọt được một bàn tay.
Trừ những thứ này, hai bên phòng còn xếp ghế dài ngay ngắn, hướng về cửa sổ nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.
“Bệ hạ?” Một giọng nam đột nhiên vang lên.
Khương Sở ngẩng đầu nhìn, hình như có người vừa ngồi xuống sau cửa sổ. Giọng nói của hắn quá hay, tựa như mang cái hôn của Chúa, giờ phút này đang gọi cậu.
“Bệ hạ, mời ngài đến chỗ ta.” Trong giọng nói ẩn giấu ý cười, “Xin đừng để bầy tôi của ngài đợi lâu.”
Khương Sở nhìn kỹ đánh giá hắn, tuy cậu không nhìn thấy người trong cửa sổ, nhưng người bên trong có thể thấy rõ cậu.
Tóc trắng của thiếu niên quốc vương như ánh sáng trong màn đêm, như thể còn xa cách hơn cả trong lời đồn của thế nhân, ánh mắt nhìn hắn vẫn ngập tràn phán xét và chán ghét như trước.
Như vậy rất tốt.
Giáo Hoàng lộ ra một nụ cười hư ảo.
Khi Khương Sở ngồi trước cửa sổ, vừa nghe nói phải đưa tay vào, lập tức bắt đầu cảnh giác.
Sao cậu biết được thứ bên trong là người hay quỷ, nhỡ đâu cậu vừa thò tay vào đã mất tay luôn thì phải làm sao?
Tuy game kinh dị sẽ che 70% cảm giác đau, nhưng cậu vẫn không muốn thử.
“Ta không cho rằng ta có tội.” Trên mặt quốc vương phủ đầy sương giá, “Ta cũng không cần xưng tội.”
Giáo Hoàng khẽ cười: “Thế nhân sinh ra đã có tội.”
Khương Sở: “Vậy ngươi cũng có tội, ngươi xưng tội với ai?”
Giáo Hoàng: “Đương nhiên là với Chúa.”
“Ồ—” thiếu niên kéo dài âm cuối, giọng nói tràn ngập châm chọc, “Ta không tin.”
Đột nhiên trong đầu cậu xuất hiện một âm thanh:
【 Đang đọc dữ liệu, trò chơi 《 Tuyệt đối đừng để bị bắt được 》 đã tải xong 】
【 Nhiệm vụ: Tìm ra ác ma ẩn giấu trong bọn họ 】
【 Nhiệm vụ nhắc nhở: Tuyệt đối… đừng để bị bắt nha 】
Cậu vừa nghe mô tả trò chơi xong đã nghe thấy hình như người phía sau cửa sổ đang cười.
Giáo Hoàng cười đến nỗi thở không nổi, thậm chí ho khụ khụ, dù là cười thì giọng của hắn vẫn rất hay, chỉ là Khương Sở hoàn toàn không dao động.
“Đúng là ta có tội.” Giáo Hoàng cười xong, lúc này mới nhẹ giọng, “Bệ hạ, hay chúng ta giao dịch thử xem, ta xưng tội với ngài, ngài cũng xưng tội với ta.”
Quốc vương hừ lạnh: “Tại sao ta phải nghe ngươi?”
Giáo Hoàng cũng không giận: “Ngài không muốn biết bí mật của ta à?”
Biểu cảm trên mặt thiếu niên quốc vương thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn là tò mò áp đảo chán ghét, chậm rãi vươn tay phải.
Khi bị một bàn tay lạnh như băng nắm lấy, cậu lạnh đến giật mình.
Sao lại có bàn tay nào lạnh như vậy? Tên này là loài người thật à?
Cậu muốn thu tay ngay lập tức, nhưng sức lực của cái tay kia lớn hơn tưởng tượng của cậu quá nhiều, nắm chặt không cho cậu nhúc nhích.
“Ta mắc một sai lầm vô cùng lớn.” Giáo Hoàng hôn lên mu bàn tay cậu, “Ta để một người tiến vào trái tim ta.”
Khương Sở run rẩy, suýt nữa gọi em gái vào đây mà xem trai thẳng nè.
Nhà sản xuất trò chơi lấy đâu ra mấy lời âu yếm mắc ói này vậy? Tiểu thuyết tổng tài bây giờ còn không dám viết như vậy!
“Người ấy cao quý, ngạo mạn, xinh đẹp, nhưng lại rất không nghe lời.” Khương Sở có thể cảm giác được người sau cửa sổ đang nhìn chằm chằm cậu như đang nhìn một con con mồi, “Người ấy mãi mãi không biết, bóng tối và ánh sáng cộng hưởng trên người người ấy là cảnh tượng tuyệt đẹp đến nhường nào.”
Cổ tay Khương Sở vừa lật, chớp lấy ngay khi tay hắn chợt buông lỏng, cậu lập tức rút tay về.
Giáo Hoàng rũ mắt nhìn vết thương nhợt nhạt trên cổ tay mình, cười bất đắc dĩ.
“Bệ hạ vẫn chán ghét ta như vậy.” Hắn nói.
Quốc vương đứng lên, xoa cổ tay, biểu cảm trên mặt hiển nhiên đã phẫn nộ đến cực điểm.
“Lần sau còn muốn ta tới phòng xưng tội, thì ngươi liệu mà vác xác tới cầu xin ta.” Ánh mắt cậu lạnh lẽo vô cùng.
Nói xong câu đó, Khương Sở xoay người rời đi, không hề có ý định hoàn thành giao dịch.
Nhưng Giáo Hoàng vẫn chưa quên: “Bệ hạ, ngài còn chưa xưng tội.”
Quốc vương đã tới gần cửa quay đầu lại nhìn hắn, gương mặt ngược sáng không nhìn rõ, nhưng giọng điệu vẫn không mấy thân thiện như trước: “Ta không tin vào thần, tại sao phải xưng mình có tội?”
Nói xong, cũng không đợi hắn trả lời, lập tức bước ra khỏi cửa.
Khương Sở nhìn vết máu trên đầu ngón tay, hẳn là có thể loại trừ khả năng Giáo Hoàng là ác ma.
Mọi người đều biết, ác ma không có máu đỏ.
Manh mối hiện tại của cậu vô cùng ít ỏi, không biết phạm vi nghi phạm, ngoại trừ vết máu cũng không biết những phán đoán tiêu chuẩn, càng khỏi nhắc đến hai kẻ kỳ quái có tình yêu mù quáng với cậu.
Cậu cảm thấy game này hơi khó giải quyết.
Nhưng may mà thân phận của cậu là quốc vương, chắc hai NPC này sẽ không làm chuyện gì kỳ quái với cậu.
Công tước thấy cậu đi ra, lập tức mang theo áo choàng và quyền trượng lên đón, vô cùng tri kỷ giúp cậu mặc lên.
“Cảm giác của bệ hạ thế nào?” Hắn tựa như lơ đãng hỏi.
“Cảm giác?” Quốc vương hừ lạnh một tiếng, “Giáo Hoàng vẫn vô cùng đáng ghét.”
Sau khi cậu nói câu đó, công tước giãn mày. Hắn tỉ mỉ giúp cậu thắt một cái nơ bướm: “Chiều nay vốn định đến thị sát lãnh địa của thân vương Arnold, ngài có muốn dời lại không? Hôm nay tranh thủ nghỉ ngơi thêm.”
Còn một thân vương nữa? Khương Sở đau hết cả đầu.
Đừng nói là thân vương kia đầu óc cũng có vấn đề nha?