Chương 25

Editor: Nhi Nhi

“Không sợ lây bệnh à?” Lục Hiên rũ mắt, nhìn Hạ Tê dựa vào lồng ngực mình, “Sao lại đến đây?”

Hạ Tê lắc đầu: “Cũng không phải bị cúm, sao mà lây được… em lái xe đến.”

Lục Hiên nhắm mắt, yên lặng một lúc lâu đột nhiên nói: “Ngày hôm qua, là anh bảo người đại diện của em nói cho em biết anh bị ốm.”

Hạ Tê ngẩng mặt, lâu sau mới phản ứng lại, cứng họng: “Không phải… Chị Miêu Miêu tự nghe được sao…”

“Là anh bảo Lục An Kỳ sắp xếp, sắp xếp người đại diện đi thăm ban, lại giả vờ lơ đãng nói chuyện anh bị ốm cho em nghe.”

Lục Hiên giật giật môi, không biện hộ gì.

Hạ Tê sửng sốt, đột nhiên bật cười, thoải mái nói: “Em nói chứ, sao mà chị Miêu Miêu lại biết ngài ở đây được.”

Ánh mắt Lục Hiên phức tạp: “Em không giận à?”

Hạ Tê thả lỏng dựa vào người Lục Hiên, nhắm hai mắt hừ hừ: “Tức giận gì chứ… bởi vì ngài thích em, muốn gặp em, mới bỏ nhiều tâm tư như vậy, nhưng ngài có thể nói thẳng với em, em có thể về sớm hơn, ngài ổn chưa? Em lo lắng lắm.”

Lục Hiên không nói chuyện một lúc lâu, Hạ Tê mở mắt ra nhìn Lục Hiên, cười nói: “Em không giận thật mà, ngài bị ốm, muốn gặp em, chuyện này rất bình thường, chúng ta là… là…”, Hạ Tê ngượng, bỏ qua mà nói tiếp, “Em chăm sóc ngài, là điều hiển nhiên.”

Lục Hiên thở phào một hơi, cúi đầu vùi mặt vào đầu tóc xoã tung mềm mại của Hạ Tê.

Hạ Tê chớp mắt, đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu lên lo sợ nói: “Vậy… Hôm qua lúc biết được em nghe ngài bị ốm xong không có phản ứng gì hết, có phải là ngài thất vọng lắm không?”, Hạ Tê đau lòng nhìn Lục Hiên, tự trách bản thân: “Chắc chắn là lúc ấy ngài có trách em đúng không? Em… thật sự là bên kia em không thể tránh đi được, hai ngày nay em diễn rất nhiều, em xin lỗi…”

Hạ Tê vô cùng đáng thương mà nhìn Lục Hiên, Lục Hiên nhìn Hạ Tê, trong lòng như bị một con mèo con cào cấu.

“Người nên nói xin lỗi phải là anh.” Lục Hiên nhìn Hạ Tê, thấp giọng nói, “Là anh làm kiêu.”

Hạ Tê cười hehe, lắc đầu nói: “Lúc người ta không thoải mái sẽ muốn làm nũng, ngài còn chưa nói cho em biết, ngài đã khá hơn thật chưa? Không thoải mái từ khi nào?”

Lục Hiên biết Hạ Tê cố ý nói sang chuyện khác, tránh để mình khó xử, nhưng nếu Lục Hiên sợ khó xử thì đã không nói ra, anh nhẹ nhàng cầm tay Hạ Tê, thấp giọng nói: “Không có lần sau.”, Lần sau lúc lại muốn gặp Hạ Tê, anh sẽ nói thẳng.

Hạ Tê vui vẻ trong lòng, cậu gật đầu: “Được.”

Hạ Tê đột nhiên cảm thấy chơi rất vui, Lục Hiên bị ốm không giống bình thường, cứ như đã bé lại rất nhiều, trước kia với cậu mà nói, Lục Hiên chẳng khác gì một vị thần, vĩnh viễn không chê vào đâu được, bây giờ bị ốm, cuối cùng cũng giống một người bình thường, cũng có cảm xúc, cũng biết giận dỗi.

Hạ Tê trong lòng hạnh phúc thở dài, Lục tiên sinh nhất định rất thích mình.

Tinh thần được thả lỏng thì lại cảm thấy mệt mỏi, Hạ Tê ngáp một cái, ngón cái của Lục Hiên khẽ vuốt quầng thâm của Hạ Tê, nói: “Ngủ một lát nhé?”

Hạ Tê cười, lên giường chui vào trong chăn của Lục Hiên.

Lục Hiên cứ có cảm giác rằng cậu sẽ bị mình lây bệnh, muốn gọi điều dưỡng lấy cho Hạ Tê chăn mền khác, Hạ Tê chẳng chịu nghe, chui vào chăn ôm Lục Hiên không chịu thả, Lục Hiên không còn cách nào, chỉ đành dựa vào cậu, Hạ Tê ôm cánh tay Lục Hiên, nhắm hai mắt nói: “Ngài vẫn chưa nói cho em, ngài đã khá hơn chưa?”

Lục Hiên “ừm”: “Đã hạ sốt rồi.”

Hạ Tê mở mắt ra, suy nghĩ rồi nói: “Vậy chờ em dậy… chúng ta về nhà nhé, chỉ là cảm mạo, em có thể chăm sóc ngài, không cần ở lại đây, truyền dịch cũng truyền ở nhà được.”

Lục Hiên gật đầu: “Được.”

Hạ Tê làm việc liên tục gần hai mươi tiếng đồng hồ, lại lái xe nửa ngày, sớm đã mệt muốn chết rồi, biết Lục Hiên không sao nên thả lỏng hoàn toàn, cố gắng nói chuyện với Lục Hiên mấy câu, một lát đã ngủ mất.

Giữa trưa điều dưỡng đưa cơm tới, Lục Hiên “suỵt” một tiếng, điều dưỡng biết ý, gật đầu đi ra ngoài.

Hạ Tê ngủ một giấc đến tối.

Đến khi cậu tỉnh lại, cánh tay trái của Lục Hiên đã mất cảm giác.

“Sao… sao ngài không đẩy em ra?” má phải Hạ Tê còn có vết hồng mờ mờ, vừa đáng thương vừa đáng yêu, cậu vội nói, “Hôm… hôm nay ngài dùng tay này truyền dịch à? A a…”

Giữa chừng Lục Hiên cũng ngủ một lát, không biết là do thuốc phát huy tác dụng hay là do nhìn thấy Hạ Tê, tinh thần tốt hơn bình thường rất nhiều, Lục Hiên cười: “Không nghiêm trọng thế đâu, hơi tê một chút, lát nữa là ổn, em đi gọi điều dưỡng, chúng ta thu dọn rồi về nhà.”

Hạ Tê vẫn không yên tâm, muốn giúp Lục Hiên xoa bóp, lại sợ như vậy sẽ làm anh càng tê, đành phải nhàm chán quan sát, Lục Hiên nhìn má phải đỏ bừng của cậu mà ngứa ngáy trong lòng, nhưng vì đang ốm, Lục Hiên không muốn quá thân mật với Hạ Tê, chỉ đành tống cổ cậu ra ngoài.

Hạ Tê vừa ra khỏi cửa lại bị mấy chị điều dưỡng ngăn lại, bèn ký tên cho mấy cô nàng, tìm bác sĩ lấy thuốc, làm thủ tục xuất viện.

Nghiêm Trác Dịch không ngờ Hạ Tê đã trở lại, nhận được điện thoại thì mất một lúc mới phản ứng lại, lập tức đi cùng tài xế tới đón, giờ cơm tối, hai người vừa về đến nhà.

Trước kia thỉnh thoảng Hạ Tê sẽ nấu ăn ở nhà, nhưng cậu đã không ở nhà một tháng, nghĩ thôi cũng biết tủ lạnh ‘sạch’ như thế nào, may mà trên đường về Nghiêm Trác Dịch có xuống xe mua cháo, hai người lấy cháo làm bữa tối, Hạ Tê lại nhờ Nghiêm Trác Dịch mua giúp ít đồ dùng sinh hoạt, chuẩn bị sáng mai nấu cháo cho Lục Hiên.

Sắp xếp xong xuôi đã gần 9 giờ, Hạ Tê tăng nhiệt độ phòng ngủ, chui vào trong chăn thoải mái cảm thán một câu: “Ở nhà vẫn tốt hơn.”

Lục Hiên buồn cười, xoa đầu Hạ Tê, Hạ Tê mới tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, giữa những sợi tóc còn vương mấy giọt nước.

“Bộ phim này tầm nửa tháng nữa là quay xong, quý đầu tiên của đại phú ông cũng ghi hình xong rồi…” Hạ Tê chậm rãi tính toán, ngẩng đầu nhìn Lục Hiên, hai con ngươi đen bóng, “Từ giờ đến Tết… em chỉ nhận quảng cáo thôi, được không?”

Lục Hiên hơi nhíu mày, Hạ Tê lại vội nói: “Không chỉ riêng vì ở bên ngài, em…”, Hạ Tê hơi ngại ngùng, “Thật ra em cũng rất nhớ ngài.”

Trước đây lúc đóng phim cũng sẽ nhớ Lục Hiên, nhưng không giống bây giờ, lúc ấy mỗi ngày Hạ Tê đều bối rối lo lắng mình sẽ bị Lục Hiên cho cút xéo, không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bây giờ hai người thật sự đã ở bên nhau, cho nên mỗi ngày dù không làm gì cũng khiến cho Hạ Tê hạnh phúc bay lên trời, trải qua những ngày tháng hạnh phúc, lại phải đi đóng phim một mình, ngày tháng chẳng còn vui vẻ.

Hạ Tê hơi ngại ngùng, “Ngài không biết ở phim trường em nhớ ngài chừng nào đâu, lúc nhớ ngài thì muốn gọi điện cho ngài nhưng lại không dám.”

Lục Hiên bật cười: “Tại sao không dám?”

Hạ Tê khó xử nhìn Lục Hiên: “Em nào dám mỗi ba phút gọi cho ngài một cuộc chứ?”

Hạ Tê ấp úng, hơn nữa có khi chưa được ba phút đã bắt đầu nhớ rồi.

Lục Hiên nhịn rồi lại nhịn: “Nếu không phải sợ lây bệnh cho em…”

“Em không sợ lây.” Hạ Tê buột miệng thốt ra, nói xong lại thẹn thùng, lảng sang chuyện khác, “Thì… Gần đây cũng không có kịch bản nào hay, dù sao với độ hot của đại phú ông, không sợ bị flop, haiz… Khi nào em thành ảnh đế, lúc đó không cần cố gắng làm việc như vậy nữa.”

“Vậy thì trong thời gian ngắn chắc cũng chưa đâu vào đâu cả.” Lục Hiên hài lòng, cố gắng dời sự chú ý của mình đi, “Muốn làm ảnh đế đến vậy à?”

Hạ Tê gật đầu, cũng không nói tại sao, vẻ mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc, Lục Hiên gật đầu: “Được, khi nào em thành ảnh đế thì nghỉ ngơi nhé, nghỉ giữa chừng cũng được, anh nuôi em, hay em muốn anh mở phòng làm việc cho em đây?”

Hạ Tê nhịn không được bật cười: “Người ta mở phòng làm việc để trốn thuế, em mở để làm gì… Khi nào thành ảnh đế rồi tính tiếp vậy.”

Sau khi xác định mục tiêu cuộc đời, Hạ Tê vô cùng hạnh phúc, muốn viết mục tiêu lâu dài này lên giấy rồi dán lên tường, sáng nào cũng nhìn để khích lệ bản thân, Lục Hiên nhìn cậu hưng phấn, khoé miệng cong lên, nói: “Được, đây là mục tiêu dài hạn, vậy ngắn hạn đâu?”, Ảnh đế thì Lục Hiên chỉ có thể giúp được một phần, đó là kiếm cho cậu mấy kịch bản tốt, đạo diễn tốt, chế tác tốt, phần lớn còn lại đều phải dựa vào bản thân Hạ Tê, nhưng nếu là những thứ khác… Lục Hiên dịu dàng nhìn Hạ Tê, cảm thấy gần như là không có gì mà mình không thể thoả mãn cậu.

Hạ Tê nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng dụi dụi người Lục Hiên, nhỏ giọng nói: “Ngắn hạn, em… em muốn ngài hôn em…”, có trời mới biết buổi sáng khi gặp vừa gặp Lục Hiên, Hạ Tê muốn thân mật với anh chừng nào, nhưng phòng bệnh trong viện điều dưỡng bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào, Hạ Tê lại lo lắng Lục Hiên không thoải mái, bây giờ không có người khác, Lục Hiên nhìn qua cũng không khác ngày thường là bao, Hạ Tê rất muốn gần gũi với anh.

Lục Hiên không ngờ Hạ Tê lại yêu cầu chuyện này, thỏa mãn đương nhiên là có thể thỏa mãn, nhưng… Lục Hiên quay đầu nhìn Hạ Tê, Hạ Tê đỏ mặt, như là cún con thèm ăn, không thấy dâm tà, chỉ thấy đáng yêu.

Trong mắt Lục Hiên toàn là cưng chiều, trầm giọng nói: “Không sợ lây bệnh hửm?”

Hạ Tê lắc đầu, thiếu vẫy đuôi nữa thôi.

Cuối cùng thì Lục Hiên cũng không hôn Hạ Tê thật.

Anh thật sự không muốn làm Hạ Tê bị ốm, nhưng cũng biết Hạ Tê nhớ mình bao nhiêu, Lục Hiên chỉ dừng ở đoạn hôn nhẹ, hôn trán rồi chạm nhẹ lên mặt trấn an Hạ Tê, cậu rõ ràng là chưa thỏa mãn, Lục Hiên cười khẽ, xoay người đè Hạ Tê xuống.

Hạ Tê mở to hai mắt, Lục Hiên cởi quần ngủ của Hạ Tê, dịu dàng âu yếm.

Lục Hiên vẫn luôn đeo chiếc nhẫn mà Hạ Tê tặng anh, khi anh vuốt ve đùi trong của Hạ Tê, chiếc nhẫn cọ qua làn da nhạy cảm, khiến Hạ Tê khó nhịn lại thích ý, còn có cảm giác hơn bình thường…

Xong việc hai người sửa sang lại, dựa vào nhau cùng xem chiếu lại đại phú ông, xem được một nửa thì bên ngoài tuyết rơi, Hạ Tê vui vẻ nhảy lên bò đến bên cửa sổ sát đất xem, bị Lục Hiên kéo về lại trong chăn, mắng nhẹ: “Em cũng muốn bị cảm à? Chưa bao giờ thấy tuyết hay gì?”

Hạ Tê vui vẻ đến mức hai mắt sáng lên: “Mấy cảnh tiếp theo của em toàn là quay ngoài trời, bây giờ tuyết rơi hẳn là không có cách nào quay tiếp!”, Hạ Tê vội gọi điện cho trợ lý còn ở bên kia, quả nhiên, tuyết bên kia còn lớn hơn, còn là mưa tuyết*, bên kia nhiệt độ cao, mưa tuyết rơi xuống đất hoá thành bùn, sân quay ngoài trời bị tuyết phủ loạn tùng phèo cả lên, trong thời gian ngắn không có cách nào quay phim tiếp được, chỉ có thể quay cảnh của những người khác trước.

夹雪: chỉ hiện tượng mưa đặc biệt được hình thành do nước mưa và tuyết tan một phần rồi rơi xuống cùng một lúc. Không giống mưa đá, mưa tuyết có độ cứng tương đối thấp và trong hơn, nhưng sẽ có dấu vết của các tinh thể băng trong đó, được hình thành do sự bồi tụ của một số bông tuyết tan chảy. Ở bất kỳ nơi nào, sự xuất hiện của hiện tượng thời tiết này tương đối ngắn, và nó thường ở giai đoạn chuyển từ mưa sang tuyết, hoặc ngược lại.

Quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Tạm thời chưa cần rời xa, hai người đều thả lỏng, Hạ Tê xuống giường đi pha một ấm trà sữa nhỏ, lấy thêm ít đồ ngọt rồi quay về, hay người vừa uống trà vừa xem chương trình, ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, trong cửa sổ ấm áp như mùa xuân, vô cùng hạnh phúc.

Chap trước

Chap sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play