Editor: Nhi Nhi
Sau khi bộ phim truyền hình thứ hai quay xong, quả nhiên Hạ Tê đến giải thích với Diêu Miêu Miêu, trước Tết âm lịch sẽ không nhận diễn nữa.
“Sang năm đạo diễn Phí có một bộ phim, nói về mối tình đầu, em sẽ cố gắng giành được vai nam chính.” Vài tháng không làm việc, Hạ Tê cảm thấy rất có lỗi với Diêu Miêu Miêu, áy náy nói, “Đến lúc đó em nhất định sẽ cố gắng.”
Không giống mối quan hệ giữa nghệ sĩ và người đại diện khác, tuy Diêu Miêu Miêu là người đại diện chân chính đầu tiên của Hạ Tê, nhưng tài nguyên của Hạ Tê đều do Lục Hiên hoặc là Lục An Kỳ lấy cho, muốn quay cái gì không muốn quay cái gì có Lục Hiên nói mới được, thật ra lời nói của Diêu Miêu Miêu không có trọng lượng lắm, cô nàng hiểu Hạ Tê tạm thời nghỉ ngơi chắc chắn là vì Lục Hiên, biết mình có ngăn cản cũng vô dụng, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Nhân lúc…”
Diêu Miêu Miêu ngừng một lúc, tiếp tục nói: “Bây giờ chị nói mấy thứ có lẽ cậu sẽ thấy chối tai, nhưng sau này cậu sẽ hiểu, phải nhân lúc… nhân lúc điều kiện còn tốt ra nhiều tác phầm một tí, trước kia chị cũng từng dẫn dắt người khác, đã nhìn mấy việc này quen rồi, qua vài năm nữa cậu sẽ hiểu, thời gian dài, cái gì cũng là giả, chỉ có tác phẩm của cậu và tiền kiếm được trong tay mới là thật.”
Hạ Tê hiểu Diêu Miêu Miêu muốn bảo mình nhân lúc còn ở bên Lục Hiên cố gắng tranh thủ chút tài nguyên về cho mình, lời này tuy khó nghe, nhưng cũng là vì thật sự muốn tốt cho mình, Diêu Miêu Miêu vẫn luôn cho rằng loại quan hệ giữa mình và Lục Hiên là loại quan hệ kia, Hạ Tê không tiện giải thích với cô nàng mình và Lục Hiên thật sự ở bên nhau, nói ra thì có hơi làm màu, mà chắc chắc Diêu Miêu Miêu cũng không tin, Hạ Tê chỉ đành gật đầu: “Em biết, em sẽ nhớ kỹ.”
“Hơn nữa…” Diêu Miêu Miêu thở dài, “Hai người ở bên nhau mãi càng dễ thấy phiền.”
Hạ Tê cười: “Không đâu.”
Diêu Miêu Miêu hận sắt không thành thép*, nhưng Hạ Tê cứ khăng khăng muốn nghỉ ngơi một thời gian, cô nàng cũng không dám nói thẳng, nếu không nhỡ mà đắc tội với Lục Hiên, người rớt đài là mình chứ ai, cô nàng bất đắc dĩ, lại khuyên Hạ Tê vài câu, Hạ Tê đồng ý vẫn chạy quảng cáo, trong lòng Diêu Miêu Miêu cảm thấy vậy cũng ổn, gật đầu rồi đi.
*恨铁不成钢: không hài lòng với người được kỳ vọng, hi vọng người đó sẽ trở nên tốt hơn
Xin nghỉ phép xong, tâm tình Hạ Tê rất tốt, suy nghĩ một tẹo lại nhờ trợ lý mua giúp mình một cái lắc tay tặng cho Diêu Miêu Miêu, mình không làm việc, thu nhập của Diêu Miêu Miêu cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nghỉ phép cùng với Hạ Tê còn có Lục Hiên.
Mấy tháng trước Hạ Tê không thường ở nhà, thời gian Lục Hiên ở bên ngoài cũng dài theo, mà sau khi Hạ Tê nghỉ phép, Lục Hiên thay đổi thói quen cũ, mỗi buổi chiều xử lý gần xong việc rồi sẽ về nhà, bây giờ Hạ Tê càng ngày càng nổi tiếng, ra ngoài càng bất tiện, hai người tự lực cánh sinh, tự nấu một ít cơm canh đơn giản các loại, còn lại toàn là do Nghiêm Trác Dịch mua về, thời gian dư dả hai người sẽ thử nấu một ít đồ ăn, ban đầu thì đúng là dở tệ, nhưng dần dần cũng nấu ra được tí mùi vị.
Thỉnh thoảng Hạ Tê sẽ ăn mặc kín mít, đeo kính râm ra ngoài với Lục Hiên, cùng nhau ăn tối, đi rạp chiếu phim xem công chiếu, giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường, cuối tuần hoặc là ngày lễ, Lục Hiên vẫn giống như khi mới bên Hạ Tê, đi đón cậu ra ngoài ghế sau xe chất đầy quà, cho Hạ Tê bất ngờ, cho cậu vui vẻ bóc quà. Khi Lục Hiên bận việc đến khuya Hạ Tê sẽ đến công ty Lục Hiên chờ anh, người trong công ty đã sớm được nhắc nhở, không ai dám đến xin chữ ký Hạ Tê, Hạ Tê lại giống như trước khi nổi tiếng, tìm vị trí yên tĩnh đọc sách, chờ Lục Hiên tan tầm, cùng nhau về nhà.
Ăn không ngồi rồi gần hai tháng, mỗi ngày ở bên nhau, Hạ Tê không có tí nào cảm thấy cái cảm giác chán ngấy phiền phức khi ở bên nhau mà Diêu Miêu Miêu nói, trái lại Lục Hiên…
“Sang năm nghỉ ngơi thêm mấy tháng cũng được, nên chỗ đạo diễn Phí cũng đã định rồi, sang năm em đóng phim điện ảnh của anh ấy, lại tìm thêm một bộ nào đó, có hai bộ, thêm chương trình thực tế nữa là được.” Giọng điệu của Lục Hiên nhẹ nhàng, “Muốn đại ngôn nào cứ bảo Lục An Kỳ đi liên hệ.”
Lục Hiên có cảm thấy phiền đâu, anh vẫn cứ muốn sinh hoạt như thế này mãi thôi.
Trong khoảng thời gian nghỉ ở nhà, Hạ Tê tăng một ký, tuy không nhận ra, nhưng sắc mặt tốt hơn rất nhiều, tâm tình tốt, nghỉ ngơi đủ, trạng thái tinh thần cũng khác trước, Lục Hiên vừa kết thúc cuộc họp qua video, anh đóng laptop lại, nhìn người yêu bé nhỏ càng ngày càng đẹp trai của mình, nhàn nhạt cười, nói: “Nếu còn thấy mệt, chỉ đóng phim của đạo diễn Phí thôi cũng được, công ty không cần em kiếm tiền, cho em nhận toàn là phim chất lượng cao, cứ nổi tiếng rồi lấy thưởng thôi, tác phẩm như vậy mỗi năm một bộ là hoàn toàn đủ rồi.”
Hạ Tê lắc đầu cười, đến ngồi bên cạnh Lục Hiên, Lục Hiên kéo tay Hạ Tê, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cậu, chậm rãi nói: “Sắp sinh nhật rồi, muốn quà gì?”
Hạ Tê cố nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng từ bỏ: “Không phải em khách sáo, mà là… thật sự nghĩ không ra.” Mỗi ngày đều vui vẻ như ăn sinh nhật, Hạ Tê không nghĩ ra được mình còn cần gì nữa.
Lục Hiên cười, xoay người đè Hạ Tê trên sô pha, hôn môi.
Sắp đến tết âm, các hoạt động dần nhiều lên, Diêu Miêu Miêu chọn cho Hạ Tê vài việc ổn ổn, trong đó có một lịch trình tham gia một gameshow giải trí, để PR cho phim truyền hình của cậu.
Không thân với đoàn phim này lắm, nhưng quan hệ giữa mọi người cũng khá tốt, gặp mặt thì trò chuyện một lúc, nữ chính lôi kéo Hạ Tê chụp ảnh chung cả nửa ngày trời, Hạ Tê phối hợp, bảo bán manh thì bán manh, bảo hoảng sợ thì hoảng sợ, nữ phụ số một chụp thật lâu mới vừa lòng, chọn mấy tấm thật đẹp mới đăng weibo.
Hạ Tê lịch thiệp cười cười: “Chờ chị đăng rồi em share lại.”
Nữ chính cười, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Cậu đắc tội với nữ MC à? Lúc diễn tập sao cô ấy lại tức giận* với cậu?”
*眼不是眼,鼻子不是鼻子: mắt không phải mắt, mũi không phải mũi: mô tả biểu hiện tức giận trên khuôn mặt của một người, chỉ vào người kia để bày tỏ sự không hài lòng hoặc ghê tởm.
Thật ra Hạ Tê cũng phát hiện ra, chương trình này có hai MC, nam MC còn đỡ, rất nhiệt tình, cũng hay làm nóng bầu không khí, so sánh thì MC nữ có hơi lười nhác, đặc biệt là đối với Hạ Tê, thái độ mệt mỏi thì không nói, câu hỏi cũng sắc bén lạ thường, khiến người ta cảm thấy có gì đó không ổn, giữa đường có MC nam gỡ rối hai lần, mọi người đều phát hiện cô nhắm vào Hạ Tê, may mà thái độ của Hạ Tê vẫn rất tốt mới không xấu hổ.
Hạ Tê lắc đầu nói: “Thật ra lần đầu tiên gặp cô ấy, lúc vừa gặp mặt em cũng không chủ động chào hỏi, thật ra… cũng không rõ lắm.”
Nữ chính chau mày, kiến nghị nói: “Hỏi người đại diện của cậu xem, buổi chiều mới ghi hình, tốt nhất là nên nói ra trước đó, nếu bên kia không nói lý, vậy bảo người đại diện của cậu liên hệ vài người, bảo hậu kỳ lúc biên tập chú ý một tẹo, đừng làm cho mất tự nhiên quá.”
Nữ chính chưa tiếp xúc với nữ MC này bao giờ, lúc nãy diễn tập gặp cô ta cũng không quá thoải mái, Hạ Tê cảm ơn nữ chính, nhắn wechat cho Diêu Miêu Miêu.
Vốn là buổi chiều ghi hình Diêu Miêu Miêu mới đến, nhận được wechat vội chạy tới, trên đường nhờ nhờ quen mới biết được mọi chuyện.
“Chị nói là… cô ấy…” Hạ Tê không thể tin tưởng nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói, “Trước đây cô ấy và ngài Lục…”
Diêu Miêu Miêu cũng không ngờ sẽ gặp loại chuyện này, nói: “Đều tại chị, chuyện này không có mấy ai biết, không ngờ lại trùng hợp như vậy, cậu đừng lo lắng, thật ra Lục tổng và cô ta không có gì cả.”
“Trước đây cô ta từng phỏng vấn Lục tổng, chắc là lúc ấy yêu thích Lục tổng, muốn kết giao thử xem, nghe nói hình như hai người cùng ăn cơm, nhưng có ai ở đó không thì không biết, đây cũng là cô ta nói, không ai biết thật giả, chỉ có chuyện phỏng vấn là thật.” Diêu Miêu Miêu nhớ lại những gì mình hỏi thăm được, giải thích, “Dù có thật đi nữa thì cũng chỉ là cùng đi ăn, chắc là lúc ấy Lục tổng nhìn ra cô ta là người không có năng lực, không hứng thú với việc phát triển tiếp, không tính là bạn bè, nhưng cô ta không từ bỏ, trước đây cô ta còn muốn hợp tác với nghệ sĩ công ty chúng ta, chắc cũng có tính toán khác.”
Hạ Tê cứng họng: “Cho nên nói… cô ấy biết chuyện em và ngài Lục?”
Diêu Miêu Miêu thở dài: “Cho nên cậu cảm thấy trong giới có bao nhiêu người không biết? Cho dù có người không biết, nhưng nếu cô ta vẫn luôn có ý với Lục tổng, với sự nhạy cảm của Lục tổng, sao có thể hỏi không ra.”
Hạ Tê cười gượng.
Diêu Miêu Miêu trợn trắng mắt, nói: “Đúng là bị điên, Lục tổng gai mắt cô ta, làm khó dễ cậu làm gì? Được thời, nếu cô ấy còn như vậy chúng ta không ghi hình nữa, bị điên à, dù sao những người khác trong đoàn phim cũng đến gần đủ, cậu không ghi hình cũng không chậm trễ tiến trình.”, Sau lưng có ô dù, Diêu Miêu Miêu cũng rất kiên cường.
Hạ Tê cười lắc đầu: “Không cần, thật ra cũng không có gì, đến khi chính thức ghi hình cô ấy hẳn là sẽ không để cảm xúc cá nhân vào chương trình, để người ta nhận ra sẽ không tốt cho bản thân, em nghe không hiểu thì thôi.”
Diêu Miêu Miêu cũng chỉ nói thôi, cô nàng biết là nửa chừng từ chối sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến Hạ Tê, chỉ đành gật đầu: “Được rồi, bây giờ chạy lấy người cô ta mới vui á, tìm mấy phóng viên viết linh tinh, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, haha.”
Biết Lục Hiên không có quan hệ với cô ta Hạ Tê cũng không để trong lòng nữa, nhẹ nhàng cười nói: “Hai ngày trước em nhờ trợ lý tặng quần áo cho chị chị thấy chưa? Mua lúc đi dạo phố, thấy hợp với chị lắm.”
Diêu Miêu Miêu nhìn Hạ Tê không chút tức giận, thở dài nói: “Nói đến cùng, vẫn phải cảnh giác, cậu nhìn nữ MC này xem, tuổi trẻ ngoại hình lại tốt, năng lực làm việc cũng tốt, những người thế này bên cạnh Lục tổng có rất nhiều.”
Hạ Tê không nhịn được cười: “Cô ấy còn lớn hơn em năm tuổi.”
Diêu Miêu Miêu ra vẻ muốn giận, Hạ Tê vội dỗ cô nàng, trong lòng cậu hiểu rõ Diêu Miêu Miêu sợ cậu bất lợi.
Trợ lý tới gọi Hạ Tê đi xem tiến độ chương trình, Diêu Miêu Miêu xua tay: “Đi thôi đi thôi.”
Diêu Miêu Miêu không giống khi vừa bắt đầu dẫn dắt Hạ Tê, bây giờ cô nàng dẫn dắt một nhóm bốn nghệ sĩ, trong nghiệp người đại diện của cô nàng, Hạ Tê là nghệ sĩ nổi tiếng nhất, về phương diện công việc, Diêu Miêu Miêu lén hy vọng cậu có thể giúp mình trở thành người đại diện có tiếng tăm, Diêu Miêu Miêu cũng thật sự hy vọng Hạ Tê có thể phát triển, dù là sự nghiệp hay là tình cảm.
Nghĩ như vậy, Diêu Miêu Miêu không nhịn được mà gọi điện cho Lục An Kỳ, nói rõ chuyện hôm nay.
Buổi chiều ghi hình, nữ MC kia quả nhiên tém lại rất nhiều, nhưng toàn bộ quá trình vẫn hơi xấu hổ, may mà người trong đoàn phim đều có tinh thần, không lộ quá nhiều, hậu kỳ cắt nối biên tập một chút, hẳn là nhìn không ra gì.
Sau khi chương trình kết thúc, mọi người theo lệ cùng hẹn nhau đi ăn tối, nam MC còn sắp xếp tăng hai, đến quán anh ta mở ca hát uống rượu, mọi người đều rất hào hứng, Hạ Tê muốn tránh phải xấu hổ, bèn cười nói buổi tối đã có hẹn, lúc nãy mọi người đã nhìn ra gì đó, hơi khách sáo vài câu thì không nhắc lại nữa, mọi người chụp ảnh ở hậu trường, hoặc là tẩy trang hoặc ngồi tám chuyện, đến khi người đại diện và trợ lý của từng người đến bàn giao công việc mới đi chơi.
“Hạ Hạ.” Diêu Miêu Miêu đẩy cửa phòng nghỉ, cười chào hỏi mọi người, đi đến cạnh Hạ Tê dùng mắt ra hiệu, âm thanh không lớn không nhỏ “Hắn tới.”
Không cần nói tỉ mỉ, Hạ Tê tự biết “hắn” này là ai, trước đây thỉnh thoảng Lục Hiên cũng sẽ đến đón Hạ Tê, Hạ Tê không để ý lắm, tự đứng dậy đi ra ngoài.
Diêu Miêu Miêu ngồi vào vị trí của Hạ Tê, nam MC cho rằng Hạ Tê phải đi, anh ta biết hôm nay đắc tội Hạ Tê, đi theo ra muốn thuận tiện hoà hoãn vài câu, Diêu Miêu Miêu lên tiếng ngăn cản, cười nói: “Bên chúng tôi còn có người đến nói chuyện với giám chế, lát nữa mới đi.”
Nam MC không rõ nguyên nhân, cười gật đầu, nữ MC nhạy cảm nhìn sang, nhíu mày.
Diêu Miêu Miêu nghịch điện thoại, nói chuyện qua lại với một người đại diện có hiểu biết bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Nghệ sĩ mà yêu đương vào, làm việc không có quy luật, khó làm quá.”
Đối phương thông cảm gật đầu, càng hàn huyên, nữ MC càng ngồi không yên, cô ta cười có lệ với nghệ sĩ bên cạnh, cũng đẩy cửa đi ra ngoài, Diêu Miêu Miêu ngước mắt liếc nhìn cô ta, tiếp tục nói chuyện với người quen.
Hạ Tê không ngờ Lục Hiên lại vào được, kinh ngạc mở to hai mắt: “Ngài, có chuyện gì ạ?”
Bước vào studio không phải là diễn viên quần chúng ăn mặc khoa trương thì cĩng là nghệ sĩ trang phục hoa lệ, Lục Hiên mặc âu phục, cực kì phù hợp với chiều cao 1m85, quả thực không thể bắt mắt hơn, Hạ Tê không cẩn thận lại bị sự đẹp trai của Lục Hiên đánh gục, kéo Lục Hiên đến sân thượng lầu hai không có người, bình tĩnh lại mới nhỏ giọng hỏi: “Sao không chờ em trên xe? Bên này xong việc rồi, bây giờ chúng ta đi nhé?”
Lục Hiên nhàn nhạt cười: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hạ Tê nhấp môi cười.
Hạ Tê vừa muốn nói gì, nhưng nghe được tiếng giày cao gót nho nhỏ cách đó không xa, cậu lui lại một bước theo bản năng, vừa định quay đầu nhìn, không ngờ lại bị Lục Hiên kéo về, Hạ Tê trừng lớn mắt: “Lục Hiên… ưm ưm…”
Lục Hiên một tay ôm eo Hạ Tê không cho cậu lui về phía sau, một tay vỗ nhẹ gáy Hạ Tê, cúi đầu hôn lên môi Hạ Tê.
Hạ Tê biết phía sau có người, căng thẳng chết mất, ngón tay thon dài của Lục Hiên xuyên qua tóc Hạ Tê, dịu dàng vuốt nhẹ, anh nhẹ nhàng cắn môi Hạ Tê môi, Hạ Tê hơi hé môi, ngay lập tức Lục Hiên kéo người lại gần, chậm rãi tham lam hôn mạnh hơn.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Hiên mới buông Hạ Tê ra, Hạ Tê hơi hoảng hốt, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng chật vật mơ hồ của nữ MC.
Hạ Tê hiểu ra ngay, lắp bắp nói: “Ngài cố ý, nhưng… sao ngài biết được chứ?”
Lục Hiên không nói gì, trong mắt mang theo ý cười, Hạ Tê hơi lo lắng: “Cô ấy sẽ không nói linh tinh chứ… vừa nãy cô ấy không chụp ảnh đâu nhỉ?”
Lục Hiên cười khẽ: “Yên tâm, cô ta không dám.”
“Anh không đi ăn với cô ta, chỉ nhận lời phỏng vấn của cô ta một lần, thời gian chưa tới một tiếng, chỉ có tiếp xúc như vậy thôi.” Không đợi Hạ Tê hỏi, Lục Hiên đã chủ động nói, “Lúc sau cô ta đúng là có từng liên hệ với anh, nhưng anh không gặp cô ta, tất cả những chuyện khác đều là cô ta bịa ra, từ khi ở bên cạnh em, anh không còn đi tìm tình nhân nữa, nên những chuyện người khác nói…”
Trong lòng Hạ Tê ấm áp, tiếp lời: “Dù người khác nói gì, em cũng sẽ không tin, em tin tưởng ngài.”
Lục Hiên nhìn Hạ Tê, những lo lắng trước đây đã biến mất tăm.
Tiểu Tê của anh, chỉ tin tưởng anh.
Lục Hiên hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Vì anh mà nhận ít công việc hơn, có hối hận không?”
Hạ Tê cười lắc đầu.
“Bớt đi nhiều cơ hội để nổi tiếng, có hối hận không?”
Hạ Tê lắc đầu.
“Cách con đường trở thành ảnh đế của em còn rất dài, có hối hận không?”
Hạ Tê tiếp tục lắc đầu.
“Cứ cùng anh như thế này cả đời, có hối hận không?”
Hạ Tê nhìn hộp hình vuông nhỏ trong tay Lục Hiên, thất thanh: “Đây là…”
Lục Hiên mở hộp trang sức ra, lấy ra nhẫn kim cương cùng kiểu với nhẫn nam Hạ Tê tặng anh, chậm rãi đeo vào ngón áp út tay trái của Hạ Tê, vừa như in.
Lục Hiên lẳng lặng nhìn Hạ Tê, đôi mắt sâu thẳm của anh cất giấu tình cảm dịu dàng vô hạn dành cho Hạ Tê.
Hạ Tê cắn chặt môi, hốc mắt đỏ bừng.
Lời mà cậu phải chờ đến ngày trở thành ảnh đế mới dám nói, bị Lục Hiên giành nói trước mất rồi.
Ngài Lục của cậu, người yêu mà cậu vẫn luôn phải ngước mắt nhìn lên, dùng tình yêu đong đầy và dịu dàng của anh, kết thúc hoàn toàn mối tình đơn phương 5 năm, từ nay về sau, không còn quá khứ chua xót, chỉ còn lưỡng tình tương duyệt.
Hạ Tê ngẩng đầu nhìn Lục Hiên, cười tươi, lắc đầu thật mạnh: “Em không hối hận.”