Editor: Nhi Nhi
“Ngài Lục, còn một chuyện nữa…”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người đến phòng khách, Hạ Tê quỳ gối trên sofa lau tóc cho Lục Hiên, Lục Hiên đổi đài xem tin tức, không tập trung: “Ừm?”
Hạ Tê ngồi xuống, thấp giọng nói: “Chị Miêu Miêu mới nhắn WeChat cho em, bảo bên《 Loạn thế 》 gọi điện cho chị ấy, hối em về đoàn.”
Ánh mắt Lục Hiên vẫn đặt trên TV, chậm rãi nói: “Không phải bảo là chưa tới lượt em diễn sao?”
“Sắp tới rồi, với lại đáng lẽ em phải luôn ở trong đoàn…”
Lần trước đóng phim rời đi chưa tới một tuần, sau khi trở về hai người suýt nữa cãi nhau, lần này lại trở về là muốn theo tới khi đóng máy, thời gian dài như vậy, Hạ Tê lo lắng Lục Hiên sẽ đi tìm tình nhân khác, lại lo mình sẽ quá nhớ Lục Hiên, trong lòng cậu khó chịu, tiếng cũng bé xíu, “Chắc là… Tạm thời không cùng ngài được.”
Lục Hiên quay đầu đi tới kéo tay Hạ Tê để cậu bên cạnh mình: “Không nỡ xa tôi?”
Hạ Tê suy nghĩ một chút, hơi hơi gật đầu.
Khoé miệng Lục Hiên cong lên lộ ra ý cười gợi cảm: “Nhóc con, để ý công việc nhiều vào, bớt để ý chuyện trên giường đi.”
Hạ Tê nghẹn đỏ mặt, gì chứ, không phải là vì cậu không nỡ xa Lục Hiên đâu.
Nhưng Hạ Tê lại không thể giải thích, chẳng lẽ nói là vì cậu quá thích Lục Hiên nên không nỡ sao? Tâm tình Hạ Tê càng không tốt, cả người ỉu xìu, Lục Hiên rốt cuộc dời mắt khỏi TV để chú ý đến cậu, trầm ngâm nói: “Tôi sẽ hỏi thăm Phí Hạo, lúc em ít cảnh diễn, thỉnh thoảng tôi sẽ đón em về.”
Lục Hiên cười: “Ngày thường muốn ăn gì, ngại nói cho trợ lý hay người đại diện thì nói cho Nghiêm Trác Dịch, bảo hắn mua qua cho em”
Tâm tình Hạ Tê tốt hơn một chút, gật đầu: “Cảm ơn ngài Lục.”
Lục Hiên tiếp tục xem TV, một lát sau lại nói: “Lúc tôi rảnh cũng sẽ đến gặp em.”
Đôi mắt Hạ Tê như được những lời này thắp sáng, tâm tình tốt lên ngay lập tức.
Hạ Tê cầm lấy khăn lông, tiếp tục lau tóc cho Lục Hiên.
“Đúng rồi, nhân vật hiện tại này của em… cũng không có cảnh thân mật nào đúng không?” Lục Hiên không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi, “《 Loạn thế 》 thì chắc là không có, tôi đã xem kịch bản rồi, nhân vật kia của em yêu thầm người ta bao nhiêu năm, chưa kịp làm gì đã chết, còn bộ phim《Đi ngược gió》kia thì sao?”
Cái gì gọi là chưa làm gì đã chết hả, đó là một bộ phim bi tráng chấn động linh hồn, làm sao có thể nghĩ đến mấy thứ kia, Hạ Tê nhỏ giọng phun tào trong lòng, đáp: “《Đi ngược gió》cũng không có, nhân vật kia của em mới 22 tuổi đã chết trong trận Thượng Hải, không kịp phát triển tình cảm, hơn nữa 《Đi ngược gió》vốn cũng không nhấn mạnh chuyện tình cảm nam nữ, tần suất tuyến tình cảm của nam chính nữ chính cũng không nhiều lắm.”
Hạ Tê tuổi trẻ, vì vóc người nhỏ, diễn nhân vật còn nhỏ tuổi hơn người thật rất nhiều, cũng không có cảnh diễn tình cảm nào, Lục Hiên gật đầu, nói: “Chờ sau khi phim công chiếu, hẳn là An Kỳ sẽ tìm seeder hỗ trợ em, đến lúc đó người chú ý em sẽ nhiều lên, ở ngoài nhớ giữ mình trong sạch, đừng để dính phốt.”
Hạ Tê vội gật đầu, Lục Hiên đổi kênh, lại nói: “Còn nữa, đừng nhận những vai có cảnh nhạy cảm.”
“Vâng.” Hạ Tê ngoan ngoãn đồng ý, nhưng tiểu ác ma trong lòng lại đang không ngừng xúi giục cậu, làm cậu không nhịn được mà hỏi, “Nhưng mà ngài Lục ơi… Tại sao không thể nhận vậy?”
Lục Hiên quay đầu nhìn cậu, nhếch môi cười: “Bởi vì em ở trên giường quá damdang, tôi không muốn cho người khác thấy.”, Lục Hiên tiếp tục xem tin tức quốc tế không để ý Hạ Tê nữa, Hạ Tê giống như mèo bị chọc xù lông, muốn giải thích lại không thể nói. Rõ ràng là một người đứng đắn như vậy, tại sao khi ở riêng với nhau, sẽ luôn, sẽ luôn… Sẽ luôn nói ra những lời hạ lưu này tự nhiên như vậy chứ?!
Hạ Tê nhìn tin tức trong lòng đã bay tới tận đâu đâu rồi, nếu mình nói với người khác là Lục Hiên nói như thế, chắc chắn là không ai tin!
Nhưng mà, không muốn cho người khác thấy… Cũng là để ý mình nhỉ? Lục Hiên là người rất mạnh mẽ, cũng là người có tính gia trưởng, đây chắc là do bản năng muốn chiếm hữu… Hạ Tê mơ màng nghĩ, lại bắt đầu suy nghĩ xem “nhạy cảm” của Lục Hiên là ý gì, nude, bán nude? Cậu nhớ mang máng trong tiểu thuyết 《Đi ngược gió》có một cảnh, là lúc cậu ở trường quân đội, sau khi huấn luyện lén cùng mấy bạn học chạy đến phòng tắm tư nhân quân trường, sau đó còn bị phát hiện, cũng không biết kịch bản cải có thêm cảnh đó vào không, nếu thêm vào, cũng không biết là quay như thế nào, phim truyền hình sẽ không quá khoa trương, nhưng ở trần thì cũng có khả năng lắm, cái này có tính là nhạy cảm không nhỉ? Không tính đâu…
Còn đừng dính phốt, Hạ Tê phát sầu, ý của Lục Hiên là định cho mình vai nam phụ 《Đi ngược gió》, trong phim đúng là không có cảnh nào diễn với con gái, nhưng cảnh diễn với nam chính có thể làm người ta yy rất nhiều, Diêu Miêu Miêu còn nói, nếu lấy được vai nam phụ 《Đi ngược gió》thật, đến lúc đó sẽ bảo công ty ra mặt, để cậu phối hợp bán hủ với nam chính, thủ đoạn tuyên truyền, đến lúc đó…
Hạ Tê trộm ngắm Lục Hiên đang xem tin tức quốc tế, trong lòng lo sợ, cũng không biết đến lúc đó Lục Hiên có để bụng không.
…
Phòng hội nghị tại tầng cao nhất của công ty Thịnh Thế, người họp xong tốp năm tốp ba ra cửa, Bách Mộc Xuyên ngồi tại chỗ nghịch điện thoại, lúc Khương Giang đi ngang qua hắn Bách Mộc Xuyên không lớn không nhỏ nói một câu: “Giang ca chờ một chút.”
Bách Mộc Xuyên vẫn đang nhìn di động, Khương Giang nhìn trái nhìn phải, bảo trợ lý ra ngoài chờ mình.
Trong phòng không còn ai ngoài hai người, Bách Mộc Xuyên cất điện thoại, ngước mắt nói: “Giang ca biết không? Đoàn phim《Đi ngược gió》vốn có vị trí của anh.”
Khương Giang nhíu mày, không trả lời.
Bách Mộc Xuyên cười lạnh, nói: “Không cần đề phòng như vậy, trợ lý của tôi ở bên ngoài canh, sẽ không ai vào, Khương ca, tôi ngứa mắt Hạ Tê, nhưng tôi càng thấy ấm ức thay anh, lúc trước Lục tiểu thư vì anh mới thu mua Châu Quang, nhưng hiện tại thì sao? Hiện tại rốt cuộc là Thịnh Thế đang nâng ai?”
Khương Giang bình tĩnh nói: “Đó là việc của lãnh đạo công ty, tôi chỉ cần quan tâm việc của mình.”
“Đây là việc của anh.” Bách Mộc Xuyên đứng dậy, đi đến bên Khương Giang thấp giọng nói, “Giang ca, lúc trước Lục tiểu thư tìm anh, chắc là hứa với anh không ít chuyện, mà hiện tại thực hiện được bao nhiêu? Nửa năm rồi, sự nghiệp của anh có khởi sắc gì không? Bây giờ với lúc ở Châu Quang có gì khác nhau? Hay là càng kém?”
Trong mắt Khương Giang ánh lên sự buồn bã.
Khương Giang sắp 30 rồi, là thời kỳ mấu chốt để chuyển hình, cứ quay những phim truyền hình thấp kém đó mãi mãi sẽ không ngóc đầu lên được, sớm muộn gì cũng hết thời, so ra hắn còn gấp hơn Bách Mộc Xuyên.
Bách Mộc Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của Khương Giang, lạnh lùng nói: “Là ai giành tài nguyên của anh?”
“Không nói nữa.” Khương Giang rũ mắt, “Nhân vật Hạ Tê nhận đều là mười sáu bảy tuổi, có cho tôi tôi cũng không diễn được.”
Bách Mộc Xuyên lắc đầu bật cười: “Giang ca đang nói giỡn à? Không tính cái khác, lần này góp vốn quay 《Đi ngược gió》, với số mà Thịnh Thế góp, nhét vào đoàn một nữ chính, thêm Hạ Tê một nam phụ quan trọng đã là nhất rồi, nhưng nếu là Hạ Tê không đi thì sao? Chẳng lẽ nam chính không phải anh?”
Khương Giang nhìn về phía Bách Mộc Xuyên: “Cậu muốn thế nào?”
“Dạy dỗ Hạ Tê một trận.” Bách Mộc Xuyên đứng dậy, đến gần hạ giọng, “Lục tiểu thư thời trẻ đắc tội với vô số người trong giới, người ngứa mắt cô ta không ít, nếu có ngày công ty dính phốt, Lục An Kỳ không bịt mồm được, đến lúc đó… A, nếu Hạ Tê đê tiện tự nguyện để người ta bao dưỡng, nên dự đoán được hậu quả có ngày bị lộ.”
Bách Mộc Xuyên nhìn Khương Giang: “Giang ca, để tiểu tử không biết làm gì chỉ có thể dựa vào kim chủ để thượng vị ngồi lên đầu mình, anh cam tâm à?”
Khương Giang trầm mặc một lát, cuối cùng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi chỉ biết, vẫn nên đặt tâm tư vào bản thân thì hơn.”
Bách Mộc Xuyên nhất thời trừng mắt, Khương Giang không để ý tới hắn, đi nhanh ra khỏi phòng hội nghị.
Bách Mộc Xuyên nghiến răng nghiến lợi: “Đồ nhát gan.”
“Giang Giang……” Trợ ký của Khương Giang, Nhậm Giai Giai vẫn luôn ở ngoài cửa, bên trong nói gì cô nghe được gần hết, cô đi theo Khương Giang về phòng nghỉ, nhỏ giọng nói, “Có cần… Nhắc nhở Hạ Hạ một chút?”
Khương Giang dừng bước, sau một lúc lâu nói: “Không cần.”
Nhậm Giai Giai cắn môi, không nói nữa.
Ngày hôm sau Hạ Tê dậy sớm, hôm qua Diêu Miêu Miêu bảo trợ lý của Hạ Tê thu dọn đồ đạc của cậu đem lên xe, hôm nay cô đem đồ đến đón Hạ Tê luôn, bảo đảm Hạ Tê không lãng phí tí thời gian nào, mau về đoàn.
Rời đi đã lâu như vậy, trong lúc đó còn đi thử vai phim khác, đối với người mới không nổi tiếng như Hạ Tê mà nói thì có hơi quá, Diêu Miêu Miêu rát lo lắng đạo diễn Phí và những người khác không hài lòng.
Có thể nghĩ như vậy cũng không chỉ có Diêu Miêu Miêu, sau khi dùng xong bữa sáng Lục Hiên lấy khăn đè khóe miệng, nói: “Tôi đưa em qua, sẵn tiện nói với Phí Hạo mấy câu.”
Sắp phải xa Lục Hiên, Hạ Tê đang rầu, nghe vậy hạnh phúc đến mức nói lắp: “Không…không chậm trễ công việc của ngài chứ?”
Lục Hiên cười: “Nhân cơ hội trộm lười biếng.”
Tâm tình Hạ Tê tốt muốn bay lên.
Hạ Tê đi xe Lục Hiên, xe công ty theo phía sau, Lục Hiên mở video hội nghị trên xe, sau khi chắc chắn là Lục Hiên đã đóng video, Hạ Tê nhỏ giọng nói: “Thật sự… Không sao ư?”
Lục Hiên tháo kính, xoa mi tâm: “Không sao, bọn họ không biết tôi ở đâu.”
Hạ Tê nhận kính của Lục Hiên, Lục Hiên bị cận nhẹ, nhưng ngày thường rất ít khi đeo kính, vừa nãy cần xem nhiều số liệu nên đeo lên, khiến Hạ Tê say mê hồi lâu, ngài Lục làm việc nghiêm túc thiệt là…đẹp trai gợi cảm mê người.
Sau khi hoàn thành công tác, tâm trang Lục Hiên rất tốt, trò chuyện với Hạ Tê một lúc, đề tài tùy ý, chạy xe trên đường, trong lòng Lục Hiên hơi kinh ngạc, không giống hiểu biết của anh về các nghệ sĩ, anh phát hiện ra thứ Hạ Tê hiểu được nhiều hơn so với tưởng tượng, thiên văn địa lý, lịch sử nhân văn, đọc nhiều không nói, có vài vấn đề hiển nhiên không chỉ là “biết tí xíu” như cậu nói.
Hạ Tê không biết suy nghĩ trong lòng Lục Hiên, chỉ là cậu rất vui, vốn tưởng rằng phải đau khổ tạm biệt Lục Hiên, không nghĩ tới Lục Hiên lại tự đưa cậu về, tự nhiên cậu biết Lục Hiên có ý muốn chăm sóc cậu, trong lòng như mới uống một ly trà sữa, cực kỳ ngọt ngào.
Sau khi tới đoàn làm phim Lục Hiên nói chuyện với đạo diễn Phí một lát, đạo diễn Phí cũng không ngờ Lục Hiên có thể tới, trò chuyện với anh một lát, hai người đều rất bận, cũng không nói quá lâu, Hạ Tê hiểu chuyện chờ cách đó không xa, theo sau tiễn Lục Hiên lên xe.
“Được rồi, tự chăm sóc bản thân.” Lục Hiên đứng ở trước cửa xe, “Tôi đi đây.”
Hạ Tê nhìn Lục Hiên trong lòng lại ê ẩm, Lục Hiên còn chưa đi, Hạ Tê đã bắt đầu nhớ anh.
Lục Hiên cười khẽ, giơ tay sờ mặt cậu: “Lúc nhớ tôi có thể gọi điện cho tôi.”
Hạ Tê gật đầu thật mạnh, ngoan ngoãn quay đầu cọ cọ lòng bàn tay Lục Hiên…
Bồn hoa cách đó không xa, một ống kính camera đen hướng về hai người, tách tách liên tục, chụp được mấy chục tấm ảnh ái muội.